Tống Thế Thanh ngẫm nghĩ một chút, nhìn ra xung quanh cửa lều xem xét, lúc này mới nghiêng người ra, nhẹ giọng nói:
- Không biết Đại tướng quân có biết chuyện này không, trong kinh lúc trước đã xảy ra một vụ án lớn.
Dừng lại một chút, nhìn thấy vẻ mặt rất bình tĩnh của Hàn Mạc đang chằm chằm nhìn vào mình, mới nhẹ giọng tiếp tục nói:
- Đám sĩ tử vào kinh dự thi, đã bị ai đó mê hoặc, đã gây rối ở kinh thành, liên tục ba ngày làm loạn trước Ngự Sử đài...!
Hàn Mạc nhíu mày lại, biết phụ thân Hàn Huyền Xương đang là người đứng đầu trong lần thi này trong kinh thành, hỏi:
- Bị người mê hoặc, mê hoặc cái gì?
Tống Thế Thanh thần sắc có chút ngượng ngùng, do dự một chút, mới nói:
- Sau khi Tiêu thái sư mất, Hộ bộ Hàn thượng thư đã trở thành người đứng đầu của nội các, cho nên...cho nên đám sĩ tử đó đã nói Hàn đại nhân chính là... chính là trọng thần lạm quyền của Đại Yến..!
Sắc mặt của Hàn Mạc vẫn không hề thay đổi, thản nhiên cười, nói:
- Đọc có mấy cuốn sách thánh hiền, đã dám tự cao tự đại cho mình hiểu được mọi chuyện trong thiên hạ sao? Cái đám thư sinh này, đều nghĩ rằng bọn chúng đã hiểu rõ thế sự, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ là một thứ trò chơi và quân cờ trong tay người khác.
- Đại tướng quân nói rất đúng.
Tống Thế Thanh khẽ thở dài:
- Đám thư sinh sĩ tử này quả thực đang bị lợi dụng, tập trung trước cửa của Ngự Sử đài. Chỉ là cái ngày hôm đó ba tên cầm đầu trong đêm đã chết một cách oan uổng, đám sĩ tử vào kinh dự thi cho rằng là chính là Hàn đại nhân do phẫn nộ mà gây ra, vì vậy đã liên kết thành một đoàn người lớn đến trước cửa phủ của Hộ bộ, gây sức ép rất lâu, nhưng sau đó cũng không dễ dàng gì tản đi. Vào ngày thi, bọn chúng lại gây ra một cuộc nổi loạn mới rất nghiêm trọng, bọn chúng đối với Hàn đại nhân, chắc là trong lòng cũng tràn đầy oán hận.
- Chuyện này thì có liên quan gì đến bổn tướng?
Hàn Mạc ngạc nhiên nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.com
Tống Thế Thanh nói:
- Vốn tưởng chuyện này đã xong, không ai ngờ rằng... ài, Đại tướng quân, có lẽ ngài không biết, không lâu sau đó, không biết từ đâu lại có lời đồn đại rằng, nói Đại tướng quân ở tiền tuyến do khinh địch, tự ý hành quân, làm cho hơn bốn nghìn tướng sĩ giống như con thiêu thân rơi vào biển lửa của Sơn Nam quận, bởi vì... bởi vì...!
Nói đến đây, ngay trong lúc này lại không dám nói tiếp nữa.
- Không cần phải kiêng nể, có gì muốn nói, ngươi hãy nói ra đi.
Hàn Mạc sắc mặt hơi trầm xuống nói.
Tống Thế Thanh rất cẩn thận nói:
- Đám sĩ tử đều là bọn không hiểu biết, lần này chắc chắn là có kẻ đã mê hoặc bọn chúng, nói Đại tướng quân ở trong quân đoàn Tây Bắc... độc quyền, tham công liều lĩnh, làm hàng nghìn tướng sĩ phải chết thảm, chính là tội nhân của Đại Yến, hai nghìn học sinh đã tập hợp lại, trong kinh thành đánh trống reo hò, kêu gọi triều đình thay đổi Đại tướng quân, hơn nữa... hơn nữa còn có nhiều đại thần dâng tấu chương vào trong cung, nói cái gì mà không được làm trái ý của bách tính, Đại tướng quân... chức vụ Đại tướng quân không thể để ngài đảm nhiệm...!
Hàn Mạc cũng không hề ra như bỗng nhiên tỉnh ngộ, đôi mắt trợn ngược lên tỏ ra cực kỳ lạnh lùng, hắn trầm ngâm rất một lúc, mới nhìn chằm chằm vào Tống Thế Thanh hỏi:
- Tống đại nhân, Thánh thượng... long thể vẫn tốt chứ?
Tống Thế Thanh ngẩn ra, nói:
- Đại tướng quân không biết long thể của Thánh thượng rất xấu sao?
Cơ thể của Hàn Mạc bị một cơn chấn động mạnh, trong mắt hắn như lóe lên một ánh sáng, trầm giọng xuống hỏi:
- Tống đại nhân, ý của ngươi muốn nói là, Thánh thượng quả nhiên là long thể bất an?
Tống Thế Thanh thở dài:
- Đại tướng quân có thể không biết, đã bất an từ lâu rồi, Thánh thượng đã từng một lần trên triều, trên triều đã bị chảy máu mũi... chỉ e rằng...ài, Thánh thượng trăm công ngàn việc, thì long thể thực sự là có vấn đề, đã nhiều ngày nay chưa từng lên triều!
- Chưa từng lên triều?
Khóe mắt của Hàn Mạc như nhảy dựng lên.
Tống Thế Thanh gật đầu nói:
- Đúng vậy, Trương Hành Ngự Sử của Thái Y viện đã đích thân vào để chuẩn đoán bệnh, do đã làm việc quá bận rộn mà long thể của Thánh thượng cần phải được tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, hiện giờ đều do Hàn đại nhân đứng lên xử lý mọi việc trong nội các.
Thần sắc Hàn Mạc rất bình tĩnh, liền hỏi tiếp:
- Nói như vậy, trước khi Tống đại nhân đi, vẫn chưa nhìn thấy Thánh thượng?
Tống Thế Thanh lắc đầu nói:
- Thánh thượng hiện giờ đang tĩnh dưỡng, tất nhiên là không dám làm phiền. Nghe nói Hoàng hậu nương nương đang ngày đêm chăm sóc Thánh thượng, Trương Hành của Thái Y viện mỗi ngày đều đến thăm mạch và bốc thuốc, chắc chẳng mấy chốc long thể sẽ dần dần hồi phục trở lại.
Hàn Mạc từ từ tựa vào ghế, như đang suy nghĩ về cái gì đó, khóe mắt lúc này không ngừng nhảy lên.
Tống Thế Thanh đứng dậy nói:
- Đại tướng quân, hàm tín của Hàn đại nhân ta đã đưa, cũng coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ. Hạ quan trên đường đi cũng đi qua Ác Dương Lĩnh đã chịu cảnh nửa ngày không có nước uống, vì vậy cũng có thể hiểu được, Đại tướng quân dẫn quân tiến vào Sơn Nam quận, chính là để ngăn chặn quân đội ở Sơn Nam, nếu như Tư Mã Hạo Nguyệt có thể bám trụ được ở Sơn Nam quận, thì việc tấn công Ác Dương Lĩnh, phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, thương vong nhất định sẽ vô cùng to lớn, hơn nữa hạ quan cũng được biết, Đại tướng quân không ngờ lại có thể bắt sống được tên Tư Mã Hạo Nguyệt, tuy rằng y đã tự vẫn, thế nhưng chiến tích đó, thì không ai dám nhận.
Y liếc nhìn sang phía Hàn Mạc một cái, thật cẩn thận nói:
- Cái đám học sinh làm loạn cũng không biết được chân tướng sự việc, bảo sao hay vậy, lần này hồi kinh, Đại tướng quân chỉ cần đem chân tướng sự việc kể lại cho Thánh thượng nghe, và tuyên cáo trong kinh, thì có thể ngăn chặn được đám học sinh đó nói xằng nói bậy.
Hàn Mạc thầm nghĩ: "Ngươi nghĩ lần này gọi ta về kinh, chỉ là vì đám học sinh nổi loạn hay sao? Triều đình nếu có ngu ngốc, cũng tuyệt đối không thể vì việc đám học sinh làm loạn mà phạm phải việc đại kỵ trong binh gia". Thế nhưng những lời này lại chẳng thể nói ra được.
Tống Thế Thanh nhìn Hàn Mạc ngồi im lặng, hơn nữa vẻ mặt lại rất kỳ lạ, lúc này cũng không biết trong lòng Hàn Mạc đang nghĩ gì, chỉ có thể chắp tay xin cáo lui.
Y vừa ra khỏi trại, thì lại nghênh đón một người, cũng là người lần này đi cùng y Tiếu Mộc.
Hai người này đều chắp tay cười nói, nhưng ánh mặt của họ cùng xẹt qua một tia dị sắc.
Sau khi Tiếu Mộc vào trong trại, khuôn mặt đã có chút phấn khích hẳn lên, tiến vào rồi chắp tay nói:
- Đại tướng quân, ngài khỏe chứ?
Y và Hàn Mạc đã có mối giao tình chặt chẽ, cũng giúp Hàn Mạc làm không ít chuyện, lần nay sau khoảng thời gian rất lâu mới gặp lại, thì đương nhiên là rất vui mừng.
Hàn Mạc tiến về phía trước, đấm vào ngực của Tiếu Mộc một lực vừa phải, cười nói:
- Tiếu Mộc, tiền phương đang đánh trận, ngươi lại chỉ có thể phòng thủ ở trong kinh thành, chắc tay chân đang ngứa ngáy lắm rồi đúng không?
Tiếu Mộc tiếc nuối nói:
- Đại tướng quân, nếu như không phải ngài trước khi tới Tây Bắc đã căn dặn mạt tướng hải quản lý tốt Báo Đột doanh, thì mạt tướng thật sự muốn chạy tới nơi đây cùng ngài tung hoành nơi sa trường.
Nói đến đây, đột nhiên như nghĩ tới cái gì, cũng giống như Tống Thế Thanh, rút ra từ trong người một bức hàm tín, hạ giọng nói:
- Đại tướng quân, lần này mạt tướng có thể tới đây, cũng là do Binh bộ điều đi, lệnh mạt tướng dẫn theo hai mươi Ngự Lâm quân đi bảo vệ Liễu công công. Trước khi Ngự Lâm quân khởi hành, Binh bộ Thượng thư Phạm đại nhân đã đích thân giao bức hàm tín này cho mạt tướng, và căn dặn mạt tướng, bức hàm tín này, nhất định phải đích thân đưa tới tay của Đại tướng quân, hơn nữa cũng không được để ai biết chuyện này.
Hàn Mạc tiếp nhận bức tín hàm, chỉ cảm giác sự việc ngày một kỳ lạ, tại sao ngay cả nhạc phụ đại nhân cũng lén lút gửi tới một bức tín hàm?
Hắn mở ra coi, lấy bức tín hàn ra, nhìn qua, rồi lập tức nhíu mày lại.
Hàn Huyền Đạo đưa tới bức tín hàm, chỉ với hai chữ "tốc hồi", còn bức tín hàm của Phạm Vân Ngạo đơn giản một dòng chữ: "Kháng chỉ ở lại doanh trại, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được vội vàng".
Hai bức tín hàm này, ý nghĩa lại hoàn toàn tương phản nhau.
Hàn Mạc lại một lần nữa khẳng định, trong kinh thành Yến quốc, chắc chắn là đã xảy ra chuyện đại sự rồi.
Việc xuất binh ở Sơn Nam quân bị bán rẻ, Tú công chúa thì bị hành thích, Xương Đức Hầu hiện đang mất tích, Phong quốc xuất binh, khâm sai tuyên đọc Thánh chỉ, hai bức tín hàm...
Sắc mặt của Hàn Mạc trầm xuống, liền đem bức tín hàm này nhét vào trong người, quay về ngồi lên chiếc ghế, như đang suy nghĩ.
- Đại tướng quân, Thánh thượng lần trước đã hạ chỉ, tạm thời Long Tường doanh và Báo Đột doanh đều do Chỉ huy sứ Lang Giáp doanh nắm quyền, binh quyền ở trong kinh, hiện tại hơn một nửa là đang nằm trong tay của Bạch Dị.
Tiêu Mộc tiến lên phía trước hạ giọng nói.
Hàn Mạc nghe vậy, trên khuôn mặt hiện ra vẻ hoài nghi, tin tức này, thực sự là có chút tương phản so với ý nghĩ ở trong lòng hắn, nhíu mày trầm giọng nói:
- Tiếu Mộc, trong kinh... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Tiếu Mộc cực kỳ nhẹ giọng nói:
- Đại tướng quân, mạt tướng cũng không biết nhiều. Chỉ có điều biết được, long thể của Thánh thượng không không tốt, đã hơn nửa tháng nay không lên triều.
Dừng lại một chút, lại nói:
- Sau khi Bạch Dị tiếp quản Chỉ huy sứ của hai trại, liền ra quân lệnh, tướng sĩ Ngự Lâm quân, nếu không có quân lệnh của y, thì không thể xuất doanh, lần này mạt tướng có thể đi tới đây, là do bộ Binh điều đi, nhưng cũng phải được sự đồng ý của Bạch Dị mới thành.
Hàn Mạc vuốt cằm nói:
- Ngoại trừ cái này, còn có gì khác nữa không?
Tiếu Mộc lắc đầu, dường như cũng nghĩ tới chuyện gì đó, liền hỏi:
- Đại nhân có biết đám học sinh ở trong kinh gây loạn không?
- Bởi vì sự thất bại của ta ở Sơn Nam quận?
Tiếu Mộc gật gật đầu:
- Đại tướng quân, mạt tướng luôn nghĩ rằng có một số chuyện rất kỳ lạ. Ngài bị bao vây ở Sơn Nam quận, cái chuyện này ngay cả mạt tướng cũng không hề hay biết, không hiểu như thế nào mà đám học sinh đó lại biết được chuyện? Cho dù tin tức là do tiền tuyến truyền về, cũng không thể nhanh như thế được, càng không thể có chuyện quân đội của ta không hề hay biết tin tức gì còn đám học sinh lại có thể biết trước được... mạt tướng cảm thấy rằng, chắc hẳn sau chuyện có cái gì đó rất kỳ lạ.
Mí mắt của Hàn Mạc như nhảy lên, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
- Tiêu Mộc, ngươi hãy tạm thời lui xuống chuẩn bị, buổi sáng ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về kinh.
Tiếu Mộc giật mình kinh hãi, nói:
- Đại tướng quân, ngài... ngài thật sự muốn quay về kinh?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Trong lòng ta có rất nhiều nỗi băn khoăn, hơn nữa...!
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, phất tay nói:
- Đi thôi, ta đã có chủ kiến rồi.
Tiếu Mộc do dự một chút, rồi khuyên nhủ:
- Đại tướng quân, mạt tướng có một câu, không biết có nên nói hay không!
- Giữa ta và người vẫn phải kiêng nể như vậy sao, muốn nói gì, ngươi hãy cứ việc nói ra.
- Đại tướng quân, vậy thứ lỗi mạt tướng xin nói thẳng, sự việc ở trong kinh, chỉ e không đơn giản như vậy, cục diện triều đình dường như đang rất cân bằng, thế nhưng... trong sự yên bình này chắc chắn sẽ có chuyện gì đó không bình thường.
Tiêu Mộc nghiêm mặt cười:
- Hiện giờ tiền phương chiến trận đang rất gay go, đại nhân hay là...!
Nói tới đây, biết rằng nếu tiếp tục khuyên bảo Hàn Mạc không hồi kinh, cũng đồng nghĩa với việc kháng chỉ, cho nên đã không nói tiếp.
Hàn Mạc là người thông minh, tất nhiên là cũng hiểu được ý của Tiếu Mộc đã nói ra, đó cũng là tự nói với chính mình, trong Yến Kinh nhất định đang có trận bão lớn sắp xảy ra, nếu vào thời điểm này hồi kinh, không chắc lại dính vào một cái bẫy nào đó đã được sắp đặt sẵn, đường đường là chủ soái của Yến quân nơi tiền tuyến, Hàn Mạc có thể hoàn toàn dựa vào lý do chiến sự để có thể không về, như thế có thể tránh khỏi được sự nguy hiểm.
Nếu như kháng chỉ, sau này hoàn toàn có thể giải thích được, chỉ cần binh quyền vẫn còn nằm trong tay, chắc chắn không sợ hãi bất cứ kẻ nào ở trong triều.
Hàn Mạc biết rõ khi mà Tiếu Mộc đã nói những lời này ra, thì thực sự đã là người một nhà, khẽ mỉm cười, cũng không nói nhiều.
Tiếu Mộc cũng không dám làm phiền, liền lui xuống.
Hàn Mạc ngồi dựa vào chiếc ghế, đầu óc như đang đảo lộn.
Trong kinh có biến, điều này chắc chắn khẳng định được là có thật, nhưng hắn hiện giờ không thể phán đoán được, không biết là kẻ nào đang tác oai tác quái trong kinh, rốt cuộc là kẻ nào.
Hai bức tín hàn để lộ ra tin tức, càng khiến cho Hàn Mạc cảm giác được điều gì đó vô cùng kỳ lạ.
Nếu như căn cứ vào những lời mà Tú công chúa cùng với một số manh mối, dường như Hàn Huyền Đạo đang muốn hô một trận gió lớn, thế nhưng Bạch Dị đang khống chế Ngự Lâm quân và bức tín hàm của Phạm Vân Ngạo, đã làm cho hắn có cảm giác dường như có chuyện gì rất kỳ lạ đang diễn ra.
Hắn cũng sẽ không quên rằng, tuy địa vị của Hàn tộc ngày nay rất vững chắc, Hoàng tộc và các thế gia khác nhìn Hàn tộc giống như cái gai trong mắt. Hoàng đế đã lâu không lên triều, đây có phải là đòn tung hỏa mù không?
Ngay lúc này đây, có hay không việc Hoàng tộc bắt tay hợp tác với các thế gia, chuẩn bị tung đòn trí mạng vào Hàn tộc?
Chính hắn cũng bị bán rẻ ở Sơn Nam quận, có hay không khả năng Hoàng tộc đang đứng sau lưng chọc đũa bánh xe, mục đích chính là tiêu diệt chính mình, phần tử không biết an phận? Nói cách khác, nhân cơ hội đang bị thất thế, triệu hồi mình về kinh, bãi miễn quyền binh của mình?
Nhưng nếu Phạm gia và Hoàng tộc cùng đi với nhau, vậy thì Phạm Vân Ngạo không thể đưa tới bức tín hàm như vậy được.
Tình hình triều đình đang biến động, những người biết sự tình thì lại rất ít, Hàn Mạc hiện đang ở tiền tuyến, thật sự không hiểu được trong đó đang có quỷ kế gì.
Nếu thực Hoàng tộc cùng với các thế gia khác liên kết với nhau, muốn khởi xướng một đợt tấn công, như vậy Hàn Huyền Đạo gửi hàm lệnh tức tốc trở về, chắc trong đó tất phải có nguyên cơ.
Hắn ngồi yên lặng trong trướng, trầm tư hồi lâu.
Hoàng hôn đang buông xuống, Thiết Khuê và chỉ huy sứ Lăng Vân đã được Hàn Mạc lệnh vào bên trong soái trướng, hai người ở trong trướng rất lâu, khi mà ra bên ngoài, vẻ mặt của họ đang rất gay gắt, nhưng thần sắc trong cặp mắt đó đều tỏ ra rất khác thường.