Đổng Nhất Nho vẫn phấn khích như cũ, còn cho cô xem comment phía dưới, tất cả đều đồng loạt viết “Cõi long tan nát!”. Phía dưới Weibo của Mộc Mộc, mọi người xôi nổi bàn luận xem nhân vật nữ chính trong ảnh chụp chính diện trông sẽ như thế nào, Mộc Mộc thành thật trả lời cho một người quen thân phận V vàng: “Đẹp! Cô là mẫu người ta thích!”
Phía dưới lại đáp trả hàng loạt bình luận: “Đây là giọng điệu muốn giở thủ đoạn cướp đào của bạn hả? (⊙o⊙)”
Đội ngũ comment vô cùng chỉnh tề…
“Bạn biết không, Mộc Mộc là thần tượng coser của tớ, nếu không quan tâm đến anh ấy từng giây từng phút thì chắc chắn tớ sẽ bỏ lỡ mất tin sốt dẻo này. Đừng lo! Đúng là bài post đã bị xóa sau một giây, chắc chẳng ai kịp lưu lại đâu…” Đổng Nhất Nho vẫn tiếp tục nói liến thoắng.
Cố Thanh không còn gì để nói. Mình phải yên lặng, yên lặng… Trong đầu cô giờ chỉ còn tồn tại suy nghĩ đó.
Không thể tiếp tục ở lại siêu thị! May mà Đổng Nhất Nho vẫn chưa hết ca trực nên không dám buôn chuyện lâu. Cố Thanh tìm cớ chuồn lẹ, nàng đi thẳng về nhà, thấy mẹ đang rửa bát trong bếp. Nghe có tiếng mở cửa, mẹ quay lại hỏi: “Sao con lại về? Chẳng phải bảo tuần này không về sao? Mẹ không phần cơm tối cho con đâu!”
“Vâng… Con tạt qua nhà bạn học ở gần đây, tiện đường nên về luôn.”
Mẹ không nói gì, chỉ tay về phía tủ lạnh. “Đêm nay bố mẹ phải thay phiên nhau chăm bà ngoại, con đói thì lấy bánh mì trong tủ ra ăn.”
Cô ngoan ngoãn “dạ” một tiếng. Không có ai càng hay, bằng không thấy cô cả đêm thất thần, bố mẹ chắc chắn sẽ truy hỏi cho xem.
Cô vào phòng mình, sờ mặt thấy nóng hầm hập, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được mặt mình đanh đỏ đến mức nào. Cả ngày bị trêu chọc đủ các kiểu khó đỡ, giờ nghĩ lại, cô thấy bội phục chính mình vì có thể kiên cường trụ vững để về đến nhà.
Đại nhân… Thương Thanh từ… Mạc Thanh Thành… Ba người này bỗng dưng hợp lại thành một người, mà người này lại là người có giọng nói khiến cô ngất ngây ngay từ khi mới bước vào giới. Lúc ấy, cô vẫn chưa biết anh có thể hát, chỉ nghĩ rằng sớm muộn cũng có một ngày mình sẽ viết nhạc, viết lời và phối khí một bản kịch tình ca, nếu đại nhân đồng ý đến giúp đọc một đôi câu thoại là cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Mãn nguyện! Suy nghĩ lúc ấy thật giản đơn…
Cô thay áo ngủ, ngồi ở ban công nhỏ của phòng mình, tay vô thức đặt trên đàn tranh, tim vẫn đập lúc nhanh lúc chậm… Cô và đại nhân… Rốt cuộc điều gì đã khiến mối quan hệ giữa cô và đại nhân trở thành như thế này? Đại nhân nghiêm túc hay chỉ thích chọc ghẹo giống như muôn kẻ ở thế giới 2D?
Cô nhớ có lần, một ngôi sao trong giới mập mờ thể hiện tình ý với đại nhân, sau đó cũng rộ lên vài tin đồn mờ ám nhưng chỉ một thời gian là nhanh chóng biến mất. Mạc Thanh Thành không giải thích lời nào với công chúng, cũng không tỏ thái độ này nọ, như thể anh hoàn toàn tách rời khỏi thế giới mạng vậy. Duy có lần này…
Cô đưa tay ôm mặt, vẫn còn rất nóng… Chẳng lẽ định để hồn rời khỏi xác lúc nửa đêm sao?
Cô vô thức gẩy đàn, tiếng đàn vừa vang chợt khuấy động một sự kiện khác vốn đang ngủ yên dưới đáy lòng, bài hát Chết cùng chàng… Hôm nay là ngày lễ Tình nhân, đại nhân nói sẽ đăng tải bàiChết cùng chàng trong ngày lễ Tình nhân?! Chết rồi, chết rồi! Hết đợt sóng bình luận này đến đợt sóng bình luận khác sẽ ấp đến. Đáng sợ quá! Cô vẫn chưa kịp nghĩ mình phải làm gì… Nếu cứ tiếp tục nổi bần bật thế này thì mình sẽ điên toàn tập mất!
Cô hít sâu, rời khỏi ban công và trở vào giường, nằm sấp nhìn điện thoại chằm chằm, giữa gọi điện trực tiếp và Wechat gián tiếp, cô quyết định chọn cái sau… Trao đổi thế này còn có thể giữ tâm trạng bình thản hơn một chút.
Suy nghĩ một lát, cô gõ chữ gửi cho anh: “Anh hết bận chưa?”
Chẳng bao lâu sau, anh đã trả lời bằng một đoạn tin nhắn thoại. Giọng anh vang lên rất rõ ràng: “Đợi chút! Vừa tắm xong, tôi mặc đồ đã!”
Cô lập tức tưởng tượng ra một hình ảnh, hình ảnh ấy khiến cô cuống quýt đập mặt vào gối, quả thật là khiến người ta rất… rất…
Chỉ lát sau, điện thoại của cô đã reo vang, không phải Wetchat mà là điện thoại trực tiếp. Cố Thanh nghiêng mặt nhìn di động trong tay, trên màn hình hiển thị tên Mạc Thanh Thành. Đúng là anh gọi điện thoại đến chứ không phải Wechat, anh gọi điện thoại đến thật… Cố Thanh do dự hơn mười giây mới nhấn nút nghe.
“Ăn tối chưa?” Đây là câu đầu tiên đại nhân nói trong cuộc gọi đầu tiên cho cô.
“Vẫn chưa…” Cố Thanh buột miệng đáp.
“Tôi đang ở bệnh viện, cùng đi ăn không?”
Trời ơi, ai mang tặng cô mấy cân dũng khí để cô đủ can đảm từ chối anh hai lần trong một ngày có được không?
Trong căn phòng yên tĩnh, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng thở của Mạc Thanh Thành ở đầu bên kia điện thoại… Cô vô lương tâm lựa chọn cách lờ đi câu hỏi ấy, chuyển hướng về việc mình muốn hỏi: “Em tìm anh… thực ra vì muốn nói về bài hát chúng ta mới thu âm…”
Anh lập tức hiểu ra cô đang nói đến bài nào. “Chết cùng chàng?”
“Vâng… Chết cùng chàng.”
“Bài ấy làm sao”
“Em định nói, bài hát ấy… có thể chuyển sang một ngày bình thường khác mới đăng tải không ạ?” Là một ca sĩ nên cô không nhẫn tâm không cho đăng tải một tác phẩm đã thu âm nghiêm túc đến thế, nhưng nếu đăng tải vào hôm nay thì cô không biết sau này mình còn dám lên mạng không nữa…
“Ừm! Thế cũng được!”
Đơn giản thế sao? Thật… đơn giản!
Cố Thanh thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng có lẽ phải thay bằng bài khác.” Mạc Thanh Thành cười. “Vì fan đã biết hôm nay tôi sẽ tặng quà cho họ.”
Đương nhiên cô hiểu điều này. Đúng vậy! Đã hứa thì không thể không thực hiện. Cố Thanh hiểu, nhưng… hôm nay mà đăng tải bài hát đó thì cô thật sự không thể hold được, thực sự, thực sự không thể hold được.
“Hay là thế này, đêm nay chúng ta hợp tác làm một bài mới?” Mạc Thanh Thành đưa ra đề nghị đầy thiện ý. “Em có bài nào đã phối khí sẵn không? Đưa cho tôi, tôi sẽ hát, thế được không?”
“… Cũng được!”
Hình như cũng chỉ còn cách này. Ai bảo đại nhân không phải ca sĩ, nếu là ca sĩ thì trong máy lúc nào cũng có hằng hà sa số bài hát, chứ không đến nỗi đột xuất phải đổi bài là bó tay vì không có bài thay thế.
“Trong laptop của em… bài mới nhất hình như là Thủy mặc thanh hoa.” Cô ngại ngùng bảo anh, bởi đây là bài hát cả nước đều cover trong thời điểm này, để đại nhân hát hình như… không được đặc sắc lắm.
“Ừm! Vậy đêm nay tôi và em sẽ hát bài này.” Giọng anh nhẹ nhàng và khẽ âm vang, nói rất tự nhiên với cô. “Em hòa âm nhé?”
“… Vâng!”
Cố Thanh đồng ý ngay. Cô bò dậy khỏi giường, bắt đầu tìm ca khúc Thủy mặc thanh hoa mà mình mới phối lại, thực ra đây chỉ là bài hát cô nhất thời thích vì toàn dân đều đang rộ lên phong trào cover mà thôi, cô dùng đàn tranh làm chủ âm. Hòa âm… thực ra cô mới thử hai lần, chẳng ngờ giờ lại phải hòa âm cho Mạc Thanh Thành, nên cảm thấy rất áp lực.
Vật vã suốt nửa tiếng mới làm xong phần nhạc nền. Lúc phải gửi cho anh, cô vẫn phấp phỏng không yên… Mãi đến khi anh gửi tin Wechat: “Đăng lên rồi! Em vào mà nghe thử!”
Nhanh vậy sao? Chẳng lẽ chỉ thu một lần là xong? Quả nhiên không hổ danh là đại nhân.
Cô mò lên Wechat của đại nhân, vì anh đang ở bệnh viện nên sau khi nhận được nhạc đệm, anh chỉ dùng phần mềm trên mạng để thu âm, bài post ngắn gọn, không bình luận thêm câu gì, cũng không @ ai cả.
Cố Thanh thở phào. Chắc chẳng ai biết cô giúp anh hòa âm bản này đâu. Vậy sẽ tốt hơn!
Chỉ ba phút sau, Weibo đã được repost hơn một ngàn lần. Cô bỗng cảm thấy không dám mở ra nghe thử, nhưng thẳm sâu trong lòng vẫn vô cùng muốn lập tức nghe bài cover Thủy mặc thanh hoanày xem sao… Cuối cùng, cô lấy dũng khí, nhấn vào link.
Hít sâu một hơi, cô đã nghe thấy tiếng đàn tranh của mình tấu nhạc dạo. Nhạc dạo bài này khá dài… Trong tiếng nhạc nền của đàn tranh, cô nghe thấy giọng đại nhân vang lên vừa trầm ấm vừa dịu dàng, anh giới thiệu rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn: “Bài hát này là món quà tôi và em tặng các bạn! Chúc các bạn lễ Tình nhân vui vẻ!”