Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 36: Thịt băm chưng (6)

Đáng lẽ cô nên hỏi thêm vài câu như khăn treo ở đâu, khăn lớn hay nhỏ… nhưng khi vào toilet, cô mới phát hiện những vấn đề đó đều dư thừa. Trên giá treo khăn mắc bên ngoài phòng tắm, bên trái phơi một loạt khăn mặt lớn, vừa, nhỏ màu trắng, bên phải là khăn lớn, vừa, nhỏ màu lam nhạt, phía dưới cũng treo một hàng như thế, mỗi bên phơi hai chiếc khăn. Phân chia rất rõ ràng. Cô nghĩ, loại khăn nhỏ phơi ở hàng trên chắc để lau tay, cỡ vừa để lau mặt, còn chiếc cuối cùng…

Trong đầu cô dần hiện ra khái niệm khăn tắm, cô vội né tránh vấn đề đó, cầm khăn mặt xả dưới vòi nước ấm rồi trở về phòng, phát hiện Mạc Thanh Thành đã mơ màng chìm vào giấc ngủ. Anh nằm nghiêng người, tư thế ngủ hơi giống trẻ con, đầu gối lên tay trái của mình. Nhìn mồ hôi lấm tấm vã ra trên trán, cô nghĩ có lẽ anh đã bắt đầu hạ sốt. Mỗi lần bị sốt, cô đều mất cả buổi tối, khi toát mồ hôi sẽ giảm sốt, hết mồ hôi là sốt trở lại… Cứ thế lặp đi lặp lại tới sáng mới khoẻ, còn nếu không khoẻ lại được thì đi bệnh viện.

Cố Thanh nhớ cảm giác khó chịu khi mình lên cơn sốt, liền cảm thấy anh thật đáng thương. Đặt khăn trên bệ đá cẩm thạch, cô đi đến bên giường, chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy nhiệt kế bên cạnh gối lên nhìn. Ba mươi tám độ? Ừm… như vậy lúc nãy anh đo, nhiệt độ còn cao hơn sao? Rốt cuộc là cao đến mức nào vậy? Cô lại nhìn người nằm trên giường, tự hỏi một hồi, sau đó nhẹ nhàng dùng ngón tay nhấc bàn tay để bên ngoài chăn bông của anh đặt vào trong chăn. Hy vọng khi trời tối anh sẽ cắt sốt, sau đó ăn chút đồ và ngày mai sẽ khoẻ hẳn.

Cô nhìn anh. Anh ở ngay trước mắt cô, ngủ thật sâu.

… Vì ra mồ hôi hạ sốt nên làn da anh có vẻ càng trắng mịn và còn hơi ửng hồng. Ửng hồng vì sốt nhưng lại khiến vẻ mặt nằm nghiêng của anh thêm dịu dàng và tuấn tú…

Cô lớn bằng này nhưng mới chỉ vào phòng anh họ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy con trai say ngủ. Hơn nữa… người này là đại nhân, là Thương Thanh Từ chỉ cần post bừa một tin gì đó trên Weibo là có thể khiến hơn trăm ngàn fan ăn mừng khắp chốn…

Ba ngày… thật sự chưa thể đánh tan uy thế Thương Thanh Từ của anh.

“Người đâu phải gỗ đá, ai chẳng có tình, chi bằng khi xưa ta đừng gặp giai nhân khuynh quốc khuynh thành.” Cô yêu chất giọng của anh trước và từng post một câu như thế trên Weibo, hiện giờ… anh thật xứng với bốn chữ “khuynh quốc khuynh thành”…

Lông mi anh giật giật. Tim cô thót lại. Sau đó… mọi thứ tiếp tục yên ắng. Hic! Thách thức năng lực kháng áp của tim quá!

Cố Thanh cảm thấy nếu cô còn tiếp tục nhìn anh ngủ thế này thì có vẻ hơi biến thái nên cô liền đi ra phòng khách. Cô chăm chú quan sát nhà anh, rất sạch sẽ, có điều chưa gọn gàng lắm. Phòng không một hạt bụi nhưng đa số vật dụng đều để lung tung, từ quần áo đến tạp chí, CD…

Cô dọn CD và tạp chí để trên sô pha rồi ngồi xuống, lấy quyển sách mình quen mang theo ra, đọc một hồi rồi ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy vì đau dạ dày, cô mới nhớ ra lúc vội vàng chạy tới đây, cô chưa kịp cho cái gì vào bụng ngoài mấy ngụm nước.

Bốn giờ hơn rồi sao? Vã mồ hôi! Đói chết mất!

May là trên bàn trà ở phòng khách có mấy hộp đồ ăn, đều đã giật nắp, thức gì cũng có. Mình phải chịu mệt nhọc, chịu cảnh yên lặng ngồi cạnh chăm sóc bệnh nhân, nên dẫu sao cũng không thể để mình chết đói… Cô vừa thầm than vừa bới tìm, nấm kim châm cay, nguyên vị sò biển, hạt dưa, mề vịt…

T.T… Hai gã đàn ông tham ăn muốn chết, chuẩn bị bao nhiêu đồ ăn vặt như vậy mà không có gì nhét no bụng được…

Mở một gói bim bim sò biển, cô ăn một lèo sạch bách. Tiếp tục mở gói khác… Cô cắm cúi ăn, quả nhiên càng ăn càng đói.

Khi xé gói đồ ăn vặt thứ bảy, cô mới phát hiện có bóng người đứng cách mình không xa. Cô giật bắn, ngẩng lên nhìn, thì ra là đại nhân. Mặt anh vẫn nhuốm vẻ mệt mỏi, pha lẫn chút thú vị khi được ngắm cô ăn ngon lành.

Cố Thanh vội bỏ gói bim bim xuống, đứng dậy hỏi: “Anh tỉnh rồi à? Đã hết sốt chưa?”

Đại nhân nhíu mày. “Hình như giờ hết sốt rồi, nhưng chắc tối sẽ sốt lại.”

“Hay đi bệnh viện nhé!”

“Không cần! Anh quen rồi, mỗi năm anh thường bị sốt vài lần, nhưng chỉ qua một đêm là khoẻ thôi.” Anh lắc đầu, đi ra khỏi phòng.

Cô đi theo sau, hỏi: “Người anh đầy mồ hôi, em giúp anh điều chỉnh lại điều hoà nhé, không sẽ bị cảm mất!”

Đại nhân lắc đầu. “Không cần đâu!”

Cô thấy anh định đi vào bếp liền bảo: “Anh đói à? Hay muốn uống nước?”

Đại nhân dừng lại, cúi đầu nhìn Cố Thanh đứng bên cạnh, ánh nhìn dường như tỉnh táo hơn trước. Cô lo quá hoá ngố rồi! Nhưng sao anh không đi tiếp?

Anh cười vẻ bất đắc dĩ, nhìn cô trêu chọc: “Anh muốn đi vệ sinh.”

“… Anh đi đi…”

Cô nhìn anh đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa, bỗng cảm thấy mình thật vô dụng. Dường như đại nhân là người rất biết cách chăm sóc bản thân… Thực ra cô đến đây chỉ vì sợ anh đột nhiên sốt cao thì cô sẽ đưa anh đến bệnh viện, hoặc nếu anh đói, cô sẽ đút cháo giúp anh… Vế trước có lẽ sẽ không xảy ra, còn vế sau… hình như cô tự đút cho mình ăn no trước rồi!

Hic!

Cố Thanh phân tích tình cảnh của mình, khi đại nhân đi ra, cô lập tức hỏi: “Cơm chiều anh định giải quyết thế nào? Muốn ăn gì em nấu cho!” Tuy tay nghề của cô không thể sánh với tay nghề đầu bếp của anh, nhưng nấu cháo hay đại loại thứ gì đó như thế cũng vẫn được…

Anh không đáp mà hỏi lại: “Ngon không? Đồ ăn vặt ấy!”

“Vâng!” Thật xấu hổ! Cố Thanh gật đầu. “Ngon ạ!”

Anh cười, nụ cười nhuốm vẻ mệt mỏi vì bị ốm, rồi hỏi cô: “Thế thích ăn thứ nào để sau này anh mua nhiều một chút?”

“Sò biển ăn ngon… nấm kim châm cay cũng không tệ…” Cố Thanh nghĩ ngợi và thành thực đáp. “Thôi! Sau này để em mua cho anh, ít ra cũng phải chuẩn bị vài thứ có thể ăn no bụng mới được!”

Anh “ừm” một tiếng, sau đó… lại trở về giường.

Cô tự rót ly nước ấm, đi theo vào trong đưa cho anh. “Ra nhiều mồ hôi như vậy, anh nên uống nhiều nước!” Nói xong, tự cô cũng thấy hơi ngượng, hình như đối với cô, công thức chữa sốt là uống nước và đi ngủ.

Mạc Thanh Thành cầm cốc nước, uống một ngụm, rồi lại uống thêm ngụm nữa. Trong phòng chỉ còn tiếng uống nước thật nhỏ.

Cô vươn người, cầm cốc nước từ tay anh rồi đặt trên bệ tủ kê cạnh giường, khi quay người định đứng dậy thì da đầu chợt đau. Tóc cô bị quấn vào đồng hồ trên tay anh…

Chết mất thôi… Cô tiện tay giật ra.

Đại nhân thấp giọng ngăn: “Đừng kéo mạnh thế, để anh gỡ giúp em!”

Cô “vâng” một tiếng, ngồi sát bên người anh, lòng hơi bối rối.

Đại nhân gạt phần tóc chắn tầm mắt ra, mò theo lọn tóc quấn quanh đồng hồ nhưng dường như không gỡ được, anh tháo hẳn đồng hồ ra, cúi đầu chăm chú nhìn chỗ tóc quấn.

Anh kiên nhẫn gỡ từng sợi, ngón tay vòng quanh lọn tóc của cô.

Cô không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi cạnh anh, một tay còn chống vào sườn, tư thế ngồi rất kỳ quặc, cô cúi lom khom phía trên người anh, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ áp sát vào chân anh.

Mau gỡ ra đi mà! Xin đấy! Mau gỡ ra đi…

Căn phòng mờ tối. Cô hơi nhúc nhích liền chạm vào chân anh, chợt giật phắt người như bị bỏng. Hic… lại kéo căng da đầu nữa…

“Đau không?” Anh ngẩng đầu nhìn cô.

“Đau!”

“Đau thì đừng ngọ nguậy lung tung!”

“Vâng!”

Anh lại cúi đầu.

“Cái đó…”

Mạc Thanh Thành ngẩng đầu.

“Hay là chúng ta bật đèn trước đi…” Nếu không bị mất điện thì sao cứ phải mò mẫm trong bóng tối thế này… Hoặc là anh cứ giật đứt luôn mấy sợi tóc khỏi đồng hồ cho xong…

Anh nghe cô nói, ngẩn người nửa giây mới tỉnh ra. Khi anh đang định mở miệng thì ngoài cửa đã có người hắng giọng. “Hai người… có cần tôi đóng cửa giúp không?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất