Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 321

Chương 321

Lý Dục Thần nói: “Những việc mày làm đúng là có lỗi. Nhưng luận tội nghiệt, cũng không đến mức nặng nề. Mày có thể mở linh tri, là cơ duyên ông trời ban cho mày, tu hành không dễ, niệm tình mày biết ơn báo ơn, trọng tình trọng nghĩa, tha cho mày một mạng. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, mày phải ở lại nơi này, không có sự cho phép của tao, không được ra khỏi phạm vi trong vòng biệt thự này đến phần mộ anh Hồ ở sau núi. Tao muốn dạy mày tu hành pháp môn chính đạo, nếu mày có thể lĩnh ngộ thì tốt, nếu không thể lĩnh ngộ, tao sẽ phế tu vi của mày, tránh để mày ra ngoài hại người”.

Con nhím vừa nghe, vui mừng nói: “Sư phụ trên cao, nhận một lạy của đệ tử!”

Lý Dục Thần nghiêm mặt, nói: “Không được gọi bừa, tao chỉ truyền thụ một vài đạo pháp cơ bản, muốn gọi sư phụ, đợi ngày mà hóa thành người rồi tính”.

Phùng Thiên Minh gọi điện cho Lý Dục Thần, nói muốn gặp mặt, bàn bạc kỹ càng chi tiết việc đối chiến với Vương Tông Sinh.

Lý Dục Thần vốn không có hứng, anh đã từng nói, ngoại trừ thời gian, địa điểm và quy tắc có thể do đối phương quyết định.

Nhưng vì chất liệu bùa trận phát hiện ở giếng và chất liệu đồ của Thiên Tinh Quan sử dụng rất giống nhau, cho nên anh phải tìm hiểu nắm bắt Trương Đạo Viễn lại lần nữa.

Còn cả anh Hồ này, anh cũng có hứng thú.

Theo lời con nhím, anh Hồ là thần y chữa bệnh cứu người, là người tốt.

Nhưng lại bị người khác cho chìm xác duống đáy giếng, còn để lại oán linh, đau khổ giằng co suốt hai mươi năm trong giếng.

Vẫn là Châu Na lái xe đến đón anh, trực tiếp đến hội sở của Phùng Thiên Minh.

Châu Na hỏi Lý Dục Thần: “Lần này cậu công khai đấu với Vương Tông Sinh, định làm nên danh tiếng à?”

Lý Dục Thần cười nhạt: “Đánh bại một Vương Tông Sinh thì đã làm lên danh tiếng rồi hả?”

Châu Na cười nói: “Cứ làm như cậu có thể thắng được vậy? Vương Tông Sinh là chưởng môn nhân của Thái Cực Nam Phái đấy, nhìn khắp giới võ thuật toàn quốc, cũng được xếp vào hàng nhân vật lớn. Người ta vốn không muốn đánh với cậu”.

“Không đánh với tôi, làm sao ông ta ra mặt thay đồ đệ của ông ta?”

“Trong số đồ đệ của Vương Tông Sinh, Hồng Thiên Thành chỉ có thể coi là tư chất bình thường. Vương Tông Sinh còn có mấy đồ đệ rất lợi hại, trong đó có một người, nghe nói còn giỏi hơn cả thầy. Cậu lại không có danh tiếng gì, ông ta gọi đồ đệ đến dạy bảo cậu, cũng coi là cho cậu thể diện rồi”.

“Thế tại sao ông ta lại đồng ý đánh với tôi?”

“Có lẽ là đã xem video cậu đánh với Hồng Thiên Thành, hôm đó lúc hai người đánh nhau, camera giám sát của quán bar tôi còn đang mở. Chú Minh nói, lúc Vương Tông Sinh xem được rất kinh ngạc, còn nói một câu ‘lại là cậu ta!’”.

Lý Dục Thần cười, Vương Tông Sinh kinh ngạc, có lẽ là vì đã nhận ra anh.

Bọn họ từng gặp mặt ở quán cơm Thân Dân, chỉ là lúc đó Vương Tông Sinh không coi một nhân viên phục vụ như anh ra gì.

Có lẽ gã tập trung chú ý đến chị Mai, và cả ông chủ Vương nhìn chằm chằm như hổ đói và sư phụ Vinh.

Đến hội sở của Phùng Thiên Minh.

Phùng Thiên Minh nói với Lý Dục Thần, Vương Tông Sinh không đề ra yêu cầu gì về quy tắc, cho nên bất luận quy tắc đấu hay là những việc bên ngoài, đều có thể do bọn họ bàn bạc quyết định.

Lý Dục Thần cảm thán, Vương chưởng môn này vẫn không coi anh ra gì.

Có lẽ đồng ý đấu võ với anh, đã là cho anh thể diện rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất