Rể Quý Trời Cho

Chương 647: Biến thái quá rồi

Nhìn dáng vẻ trợn mắt há hốc miệng của Lâm Thanh Diện, sư phụ cười, lên tiếng: “Thực lực của ta như thế nào cũng không có bất kỳ quan hệ gì với con hiện giờ, đồ đệ của ta đông đảo, việc ta phụ trách cũng chỉ là truyền dạy bản lĩnh cho các con, còn ân oán riêng tư giữa các con, ta cũng sẽ không nhúng tay vào, vì vậy thù của Công Tôn Thắng, vẫn cần tự con đi báo.”

“Đệ tử hiểu rõ!” Lâm Thanh Diện lập tức trả lời, bây giờ sư phụ có thể nói những lời này với anh, anh đã vô cùng cảm kích rồi, cho đến bây giờ anh chưa từng nghĩ đến chuyện tìm người khác giúp mình báo thù.

“Công Tôn Thắng này cũng may mắn, bái làm đệ tử của Lôi Uyên Hành mới có thể trở thành cao thủ nội kình, nếu không chỉ dựa vào một gia tộc Công Tôn bình thường, không thể nào xuất hiện cao thủ nội kình, mà người ta muốn nhắc nhở con chính là Lôi Uyên Hành, chính là một vị Tông Sư, nếu như con muốn tìm Công Tôn Thắng báo thù, người con gặp phải sẽ không chỉ là một vị cao thủ nội kình, con nhất định phải hiểu rõ điều này.” Sư phụ chậm rãi nói.

Trong lòng Lâm Thanh Diện căng thẳng, không ngờ sư phụ của Công Tôn Thắng lại là một vị Tông Sư, đây đúng là một chuyện khó giải quyết vô cùng, nhưng mà Lâm Thanh Diện cũng không hề e sợ.

Nếu người sư phụ này của Công Tôn Thắng nhúng tay vào chuyện này, vậy Lâm Thanh Diện chỉ cần đặt vị Tông Sư này vào sổ đen của mình là được rồi.

Cũng cho đến tận lúc này, Lâm Thanh Diện mới hiểu vì sao Lâm Trung Thiên lại luôn đợi anh xuất hiện ở Quan Lĩnh, lúc mới bắt đầu là tiến hành kế hoạch báo thù nhà họ Công Tôn, nhưng hóa ra đằng sau nhà họ Công Tôn lại có một vị Tông Sư, cho dù là Lâm Trung Thiên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho dù Lôi Uyên Hành sẽ không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Công Tôn, một mình Công Tôn Thắng cũng đủ để cho Lâm Trung Thiên coi trọng rồi.

Còn chuyện Quan Lĩnh có tồn tại cao thủ nội kình hay không, Lâm Thanh Diện không biết.

“Nhưng con cũng không cần lo lắng, nếu con đã là đồ đệ của ta, ta sẽ không keo kiệt, ta không giống những gia tộc Cổ Võ đó, bọn họ không bằng lòng tùy tiện truyền phương pháp tu luyện nội kình ra ngoài, còn ta thì bằng lòng, nếu con đã đến đây, vậy khoảng thời gian này chăm chỉ học tập cùng ta đi.” Sư phụ nói tiếp.

Nét mặt Lâm Thanh Diện tràn đầy kích động, vội vàng cảm ơn sư phụ, nhưng trong lòng cũng mơ hồ nhận thấy, dường như sư phụ có thái độ thù địch không nhỏ đối với gia tộc Cổ Võ.

“Năm đó ta không muốn cho con rời đi, chính là vì con đã đạt đến ngoại kình đỉnh phong, ta chưa từng thấy người có ngoại kình đạt đến đỉnh phong tu luyện nội kình, không biết sẽ có hiệu quả như thế nào, vì vậy trong lòng rất chờ mong.”

“Đáng tiếc con vì báo thù nên khăng khăng rời đi, lúc ấy suy nghĩ truyền thụ phương pháp tu luyện nội kình cho con của ta đành phải giấu dưới đáy lòng, mặc dù bây giờ chậm mấy năm, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.”

“Độ mạnh yếu của nội kình có liên quan rất lớn đến thiên phú và thể chất, bây giờ con là ngoại kình đỉnh phong, là sự tồn tại có một không hay hiện giờ, thực lực sau khi tu luyện nội kình, chỉ sợ sẽ đạt đến độ cao mới khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ.”

“Đêm nay cứ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai bắt đầu, ta sẽ truyền thụ phương pháp tu luyện nội kình cho con.”

Nghe xong lời của sư phụ, lúc này Lâm Thanh Diện chắp tay cúi đầu, nói: “Vâng, sư phụ!”

“Đúng rồi, cô gái bên ngoài là vợ con sao?” Nói xong việc chính, sư phụ hỏi một câu.

Lâm Thanh Diện lập tức xấu hổ, lúc này nói ra thân phận của Lương Cung Nhạn Sương, cũng tỏ vẻ mình đã có vợ, anh cho Lương Cung Nhạn Sương đến đây cùng là vì nể tình ơn cứu mạng.

Sư phụ chỉ mỉm cười, cũng không có bình luận gì, tình cảm rối rắm của người trẻ tuổi, tất nhiên lão già như ông ta không cho được ý kiến gì.

“Có một cô gái cũng tốt, cuộc sống trong núi rừng buồn tẻ vô vị, có cô ta ở đây, con cũng không buồn chán nữa.” Sư phụ chậm rãi nói.

Lâm Thanh Diện vốn muốn nói anh thà rằng buồn chán hơn cũng không muốn cho Lương Cung Nhạn Sương đi theo, dù sao trong đầu cô gái này luôn mưu đồ quấy rối anh, nhưng mà nghĩ lại, nói như vậy thì không được hay lắm, nên anh không nói thêm gì nữa.

“Trong các sư huynh đệ của con, còn không ít người ở lại chỗ này của ta học tập, hôm nay bọn họ ra sau núi luyện tập, ngày mai mới trở về, bọn họ cũng giống như con, đều là những chàng trai có sức sống dồi dào. Hơn nữa năm đó con khăng khăng rời đi, khiến ấn tượng về con ở trong lòng bọn họ cũng không được tốt lắm, bây giờ con lại dẫn một cô gái xinh đẹp về, có lẽ bọn họ sẽ gây chút phiền phức cho con, ân oán giữa sư huynh đệ các con, ta cũng mặc kệ, con tự đi xử lý đi.”

“Nhắc nhở trước một chút, có ba đệ tử trong những người ở lại nơi này đã luyện được nội kình, thực lực của con, đã không còn là mạnh nhất trong đám đệ tử của ta rồi.”

Nghe xong lời sư phụ nói, Lâm Thanh Diện nghiêm túc gật đầu, anh hiểu được ý của sư phụ, trong đầu cũng nhớ lại một số người và chuyện của năm đó.

Nếu anh đã không phải là người mạnh nhất trong các đệ tử của sư phụ, vậy thì chăm chỉ tu luyện, cướp lại danh hiệu mạnh nhất này về!

...

Bên ngoài nhà gỗ, sau khi sắp xếp chỗ ở cho Lương Cung Nhạn Sương xong, Lý Tam Thốn đi đến trước tảng đá kia.

Lương Cung Nhạn Sương đi theo đến đó, nhìn Lý Tam Thốn bằng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, lên tiếng: “So với Lâm Thanh Diện, cậu còn kém rất nhiều, anh ta có thể nâng tảng đá này một buổi trưa, còn cậu chỉ sợ nâng lên thôi cũng khó khăn.”

“Thúi lắm! Mặc dù tôi vẫn chưa học được nội kình, nhưng vẫn là đệ tử đắc ý nhất của sư phụ, tên Lâm Thanh Diện kia có thể nâng cả trưa, vậy tôi cũng có thể!”

Lý Tam Thốn không phục nói, sau đó giơ tay ôm lấy tảng đá kia, cắn răng dùng sức, khiến anh ta không ngờ chính là, tảng đã kia cũng chỉ khẽ nhúc nhích, vậy mà anh ta lại không nâng lên được.

Lương Cung Nhạn Sương lập tức cười ha ha, nói: “Tôi đã nói cậu không bằng Lâm Thanh Diện rồi, vậy mà cậu còn không nâng nổi, đúng là buồn cười chết được.”

Lý Tam Thốn lập tức cảm thấy xấu hổ, cậu ta không ngờ tảng đá này lại nặng đến vậy, lúc ấy nhìn thấy Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng nâng lên, cậu ta còn tưởng rằng tảng đá này cũng không nặng như trong tưởng tượng.

Vì không muốn mất mặt trước Lương Cung Nhạn Sương, cậu ta hít sâu một hơi, lần nữa sử dụng hết sức lực toàn thân, sau khi hét lớn một tiếng, nâng tảng đá kia lên qua đỉnh đầu.

Trọng lượng ngàn cân truyền đến, Lý Tam Thốn chỉ cảm thấy cánh tay của mình như sắp bị đè gãy, nhưng cũng may hai năm nay thỉnh thoảng sư phụ sẽ cho cậu ta uống một số thuốc Đông y thần kỳ, giúp tăng cường sức chống đỡ của xương cốt và bắp thịt, nếu không cậu ta thật sự không kiên trì nổi.

Sau khi nâng tảng đá này lên, cách nhìn của Lý Tam Thốn đối với Lâm Thanh Diện đã thay đổi cực lớn, thì ra lúc trước tên này có thể trở thành đệ tử đắc ý nhất của sư phụ, cũng không phải là không có căn cứ.

“Hừ, tôi mới hai mươi tuổi, là đệ tử trẻ tuổi nhất của sư phụ, chờ đến tuổi của Lâm Thanh Diện, chưa chắc sẽ kém anh ta.” Trong lòng Lý Tam Thốn thầm nhủ.

Khoảng ba mươi phút trôi qua.

Lý Tam Thốn ném tảng đá trên đỉnh đầu xuống mặt đất, tay chân truyền đến đau mỏi bứt rứt, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú.

“Biến thái quá rồi, thật sự là biến thái quá rồi, rốt cuộc tên kia làm thế nào mà nâng được tảng đá cả một buổi trưa, nếu tôi nâng như vậy, hai cánh tay cũng bị phế bỏ luôn rồi.”

Sau khi cảm nhận trọng lượng thật sự của tảng đá này, Lý Tam Thốn mới hiểu rõ, rốt cuộc giữa mình và Lâm Thanh Diện chênh lệch lớn đến nhường nào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất