Chương 163. Tập hợp! Tập hợp! Có đại boss! (2)
- Nghe nói công hội Siêu Thần rất là cừ, trong thời gian ngắn đã lên được công hội cấp 3. – Chiến Hồn A Ninh cưỡi tọa kỵ, nói.
- Ừ, tôi tìm hiểu được rằng công hội này dường như có chút liên quan tới công hội đứng đầu kia.
- Anh sợ rồi?
- Ha ha, chẳng phải tôi đang đuổi theo đối phương đó sao, đuổi kịp thì dứt điểm luôn, cũng xem như tẩy trần cho công hội.
- Đúng đấy, trang bị bạch kim của bọn A Hoa và Tiểu Thiên đã bị đối phương đánh rớt hết rồi.
- Ừ, sau lần này, chúng ta cũng đến nước Yên dạo vài vòng vậy!
- Nhìn thấy chưa hả, đội lớn đang ở phía sau kia. Cầm chân bọn họ đi! – Chiến Hồn Phong Vân bắt đầu hứng khởi. Đồng thời, trong mắt anh ta cũng có chút bái phục những người chơi của nước Yên này. Từ đợt tấn công trước đó của đối phương cho đến đợt lùi về hiện tại, đối phương rõ ràng rất có tổ chức và kỷ luật, hệt như một chỉnh thể vậy. Có thể thấy, mọi chỉ thị mà lão đại bên đối phương đưa ra đều dứt khoát suôn sẻ. Không giống cảnh đánh boss lần trước bên công hội họ, khá là hỗn loạn.
Hơn nữa, điều khiến Chiến Hồn Phong Vân thắc mắc nhất, đồng thời cũng khiến anh ta thấy hứng trí nhất là, tại sao đối phương lại không hồi thành nhỉ?
“Mợ, nghĩ nhiều mà làm gì, không hồi thành thì đều phải chết, ha ha.”
Trong mắt Chiến Hồn Phong Vân, những người chơi của nước Yên kia đã sắp chết đến nơi rồi.
Vì thế, anh ta một mặt khiêu khích đối phương, một mặt tấn công. Trong lòng anh ta cực kì thích thú, bên đối phương không ngừng có người chơi bị out ngã ra đất. Người đã mất mạng rồi, nếu không phải tốc độ chậm đi thì là chẳng còn hơi sức bước tiếp được nữa.
“Soạt!”
Trong rừng, một thân ảnh nhanh như cắt vụt qua, tức tốc chạy tới với tốc độ cực nhanh. Trong tầm nhìn của Sở U, cảnh vật xung quanh lùi nhanh về sau. Đặc biệt là khi gặp phải chướng ngại vật, tọa kỵ của hắn còn có thể nhảy bật lên, nhờ vào việc gia tăng tốc độ mà điềm nhiên vượt qua hết.
Lúc này, hắn đã đến khu vực cấp 12, còn bọn Sát Thống Lĩnh cũng đã tiến vào khu vực cấp 11. Trong suốt quá trình này, hai người thỉnh thoảng sẽ gửi tin cho nhau về tọa độ của mình.
Đồng thời, công hội Siêu Thần nước Yên đã đến vùng đất cao ven sườn núi. Chỉ cần ngoảnh đầu lại, bèn có thể thấy dưới núi xuất hiện một đám đông kẻ địch, chúng đang nhanh chóng tiến đến gần bọn họ. Đằng sau đội ngũ của họ là những người chơi cấp cao với những trang bị cực tốt đang quấy nhiễu.
- Đại ca, rất nhiều người đã chẳng còn hơi sức, chạy không nổi nữa rồi.
- Đúng đấy, có cần sử dụng hồi thành không? – Lúc này, các chỉ huy đã bắt đầu xin chỉ thị từ Sát Thống Lĩnh.
- Tôi cũng không còn thể lực nữa, mọi người ngừng lại đi. – Triệu Phi Yến mở miệng nói, sắc mặt rõ ràng rất bình tĩnh. Từ đầu đến cuối cô không hề dùng tọa kỵ, thỉnh thoảng cũng tiếp đòn với kẻ địch phía sau. Khi phát hiện sức tấn công của mình căn bản không phải đối thủ của bất kỳ ai trong đối phương, cô bèn loại bỏ cách này.
- Vậy thì ngừng lại hết thôi, tổ chức lực lượng phản kích lại. – Mắt Sát Thống Lĩnh chợt thoáng qua sắc sáng kì lạ, anh hạ chỉ thị xuống.
- A ha ha ha, đối phương chạy không nổi nữa, thế mà còn không sử dụng hồi thành. Đờ mờ, đần cả đám rồi. Muốn đối đầu lại đây sao? – Chiến Hồn Phong Vân nhìn thấy đối phương dừng lại nhưng vẫn không hồi thành, bất giác cảm thấy hài. Đồng thời, họ cũng dừng quấy nhiễu, đứng lại ở chỗ cách đối phương 50 mét. Chức nghiệp cận chiến dừng lại, nhưng chức nghiệp đánh xa vẫn tấn công. Mỗi khi thấy bên đối phương bị tụt lượng máu lớn, trong lòng anh ta liền có cảm giác thỏa mãn.
Dốc tiền dốc bạc vào trang bị để làm gì? Còn chẳng phải để thỏa mãn lòng mình sao!
Kiểu tâm lý này, cũng thích hợp với cả Sở U nữa.
Lúc này, nhìn từ trên cao xuống , từ trong khu rừng ở sườn núi cao hơn đột nhiên vọt ra một bóng người, người nọ đang tiếp cận các người chơi của Siêu Thần nước Yên với tốc độ cực nhanh. Còn ở bên dưới núi, là đám người chơi với số lượng còn đông hơn rất nhiều so với công hội Siêu Thần, đang chen chúc nhào lên chém giết.
- Ể? Bên trên đó là cái gì vậy?
- Đúng đó, đối phương sao lại không ở trạng đối địch vậy?
- Mợ tôi, tốc độ cực nhanh!
“Soạt!” một tiếng, Sở U băng qua đám người chơi của công hội Siêu Thần với khí thế dũng mãnh không gì cản được!
Ngay lúc này, trong mắt Triệu Phi Yến thoáng qua sắc thái kì lạ, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.
Tim Sát Thống Lĩnh cũng đập mãi không ngừng, mắt nhìn chăm chăm vào bóng lưng kia.
Những người chơi cấp cao của Chiến Hồn đang tấn công ồ ạt, hoàn toàn không hay biết ở phía sau đối phương đã xuất hiện điều dị thường.
Chiến Hồn Phong Vân vừa tận hưởng thuật tăng máu từ mục sư bên mình, vừa nhìn thần sắc bất lực của đám người chơi bên đối phương, càng lúc càng thấy vui. Anh ta rút vũ khí ra, trong lòng có hơi nôn nao khó nhịn.
“Mình có cần xông lên xử bọn chúng không nhỉ?”
Chính vào lúc này, đằng sau mấy người chơi bình thường của phía đối phương, đột nhiên vọt ra một thân ảnh cực lớn. Vì cùng chiều với ánh sáng nên không nhìn rõ được mặt của đối phương.
“Đây là gì vậy?” – Biểu cảm nghi hoặc chợt xuất hiện.
Sở U bay trên không, nương vào độ bật, hắn nhào ập đến nhóm người chơi nhỏ bên phía đối phương. Khi cách mặt đất còn vài mét, Sở U thu hồi tọa kỵ.
“Bùm!” một tiếng, tọa kỵ dưới thân đã biến mất. Sở U thành thục khống chế quán tính, giữ vững thân người, hai chân đạp vững trên đất. Ngay khi đối phương còn chưa hoàn toàn phản ứng lại được, Sở U lập tức phát động kỹ năng AoE!
“Bốp! Bốp!”
“Rắc! Rắc! Rắc!”
Giữa sự chấn động của các người chơi trong công hội Siêu Thần, giữa sự kinh hãi của bên Chiến Hồn, xung quanh lập tức có ba người chơi ngã xuống, đồng thời lượng máu của những người chơi khác cũng tụt gần cạn đáy.
- Vô Tình! Vô Tình! Mau tập họp đội lại, xuất hiện đại boss rồi!
- Anh nói cái gì? Đại boss?
- Còn đại boss nào nữa, U Dạ đó!