Chương 166. Thư mời đến từ nước ngoài.
Tại hiện thực, Hà Tuấn Khải đang ở trong một chiếc xe hơi dài cao cấp. Chỉ có một mình anh với không gian rộng rãi.
Lúc này anh nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, trong mắt không có tiêu cự. Rõ ràng là anh đang nhớ lại điều gì đó.
Công hội bị diệt mất, hội đồng quản trị cực kỳ chấn động, kế hoạch cũng bị gián đoạn. Đồng thời có một số người ở trong cuộc biết tin tức đó cho rằng đây là hành động trả thù của một thế lực to lớn tiềm ẩn đằng sau Hoa Hạ. Rất có khả năng đối phương đã phát hiện ra manh mối về sự việc hai năm trước, và đã khóa chặt những đối tượng mà bọn họ nghi ngờ.
Sau khi sự việc xảy ra, trước tiên phải điều chỉnh kế hoạch. Đồng thời bí mật chuẩn bị cho sự trả thù hiện thực từ phía Hoa Hạ. Nhân tiện cũng tra xem rốt cuộc là người ngựa ở đâu, xác định kẻ thù của mình là ai.
Nhưng mấy ngày đã trôi qua, tất cả vẫn là sóng yên biển lặng, cho dù là an toàn cá nhân hay là sản phẩm của công ty, đều không bị ảnh hưởng một chút nào. Sự cạnh tranh trên thị trường nên như thế nào thì vẫn như vậy, không cảm nhận được là sẽ cố ý nhắm vào đâu.
Điều này thật kỳ quái, theo đặc điểm của tổ tiên, ở phương diện trên khi người Hoa Hạ đã ra tay thì khí thế sẽ sấm vang chớp giật. Về căn bản trong tình hình thu thập, bên mình không nói toàn quân sẽ bị diệt hay thất bại hoàn toàn từ đây. Tuy nhiên khẳng định sẽ nhận phải đả kích lớn từ phía đối phương.
Nhưng những điều này đều không có.
Toàn bộ những việc giống như sấm to mưa nhỏ chỉ là một công hội cấp hai đã bị phá hủy.
Nhưng điều này lại lộ ra một cách kỳ lạ khiến cho người ta có chút hoảng hốt.
Anh nghĩ qua một lượt, không nghĩ đến những chuyện này nữa, mà lại nhớ tới mục đích của chuyến đi lần này. Rồi một hình bóng xuất hiện trong đầu anh.
Sở U à, cậu cũng quá kỳ lạ, sự thật về cái chết của bố mẹ không rõ ràng, bây giờ cậu còn khỏe không? Không có bố mẹ ràng buộc, đột nhiên lại có được một di sản to lớn như vậy, thừa kế gia nghiệp, trở thành người nắm quyền tập đoàn. Tại thời điểm này, Hà Tuấn Khải tôi đây có một chút ghen tị với cậu
Sau một thời gian ngắn, chiếc xe dài màu đen với vẻ ngoài không tầm thường tiến vào tòa nhà cao tầng. Tòa cao ốc này chính là trụ sở tập đoàn thương mại của Sở U, tập đoàn tổng bộ.
Tại sảnh lớn có mấy người mặc âu phục, mang giày da đang đứng đợi. Nam nữ đều có, nam thì trung niên từng trải, nữ thì trẻ tuổi xinh đẹp.
Khi họ nhìn thấy chiếc xe chạy đến thì trên mặt liền nở một nụ cười chuyên nghiệp, cùng nhau đi ra tiếp đón.
-Hoan nghênh hoan nghênh, có mấy năm không gặp mà Hà công tử càng ngày càng phong độ, ha ha.
Hà Tuấn Khải mỉm cười gật đầu:
-Nào có, mọi người tiếp đón tôi nồng hậu như thế này, trong lòng có chút lo lắng.
-Đây đều là những điều phải làm mà, hai nhà chúng ta hợp tác quanh năm, đều là cùng một chiến tuyến cả. Mời cậu đi bên này, Lý tổng đang đợi.
Hà Tuấn Khải gật đầu lần nữa, đi theo người đàn ông trung niên vào bên trong tòa cao ốc.
Không lâu sau, người đàn ông trung niên đưa Hà Tuấn Khải đến trước một phòng làm việc. Ông quay qua nói với trợ lý ở bên cạnh:
-Báo cho Lý tổng, cậu chủ của tập đoàn Hải Thiên Thịnh Diên, Hà công tử đã đến rồi.
Sau khi nghe xong, nữ trợ lý ngồi ở chỗ này lập tức nhấc điện thoại lên, sau đó báo cáo nội dung đã nghe được với Lý tổng ở đầu dây bên kia. Cuối cùng nữ trợ lý gật đầu, sau khi bỏ điện thoại xuống cô đứng lên nói với người ở trước mặt:
-Lý tổng cho mời quý khách vào.
-Được rồi Hà công tử, tôi đưa cậu đến đây thôi. Hai người cứ từ từ nói chuyện.
-Dạ được, cảm ơn. - Nói xong, Hà Tuấn Khải đi theo nữ trợ lý.
Trong văn phòng rộng rãi, Hà Tuấn Khải bắt đầu nhiệt tình trò chuyện với một ông cụ tóc đã bạc nhưng vẫn còn rất minh mẫn.
Sau một hồi chào hỏi, Hà Tuấn Khải đi vào vấn đề chính.
-Ông Lý, tại sao không gặp được quý công tử Sở U nhà ông ở đây vậy?
-Ha ha, nó còn đang bận rộn học cách xây dựng sự nghiệp mà.
-Vâng, lần này cháu tới vì việc này, tại sao các ông lại giảm thiểu số lượng nhập khẩu của bên bọn cháu? Bên cháu có làm điều gì không đúng sao? Xin ông Lý cho Tiểu Khải được biết sáng tỏ việc này, bố cháu ở nhà đang rất lo lắng ạ.
-Chuyện này liên quan đến chiến lược co thắt gần đây của chúng tôi.
-Vậy cũng đừng đụng đến hoạt động của bên cháu chứ ạ.
-Ha ha, chuyện này có thể không chỉ riêng nhà cậu. Hơn nữa đây là hướng dẫn của tiểu tổ tông nhà tôi.
-Sở U?
-Đúng vậy.
-Không phải ông nói cậu ấy đang bận rộn học cách xây dựng sự nghiệp sao?
-Ai da, tôi cũng không hiểu nổi suy nghĩ của tiểu tổ tông nhà chúng tôi nữa. Một số hạng mục mới của tập đoàn cũng bị nó cắt đi.
À à à, nắm trong tay quyền hạn lớn thì muốn làm gì cũng được! Sự ghen tị của Hà Tuấn Khải đối với Sở U càng lúc càng tăng lên.
-Xem ra cháu phải tìm chính chủ rồi, ha ha. - Nói xong Hà Tuấn Khải lấy từ trong người ra một bức thư mời tinh xảo đưa cho ông Lý.
-Xin phiền ông Lý chuyển cho Sở U, nói rằng bạn thân Tiểu A Khải của cậu ấy muốn gặp cậu ấy để ôn lại chút chuyện. - Hà Tuấn Khải mỉm cười.
-Ai da, tình cảm tốt như vậy. Các cậu đều là người trẻ tuổi, cậu hãy quan tâm đến nó nhiều hơn tý, cho nó ít động lực. Nếu như tôi biết tiểu tổ tông nhà tôi bị cậu làm cho hư hỏng, tôi sẽ tìm cậu để hỏi tội.
-Ha ha, làm sao có thể như vậy được chứ, ông cứ yên tâm ạ. Lần này cháu đến Hoa Hạ chỉ là muốn gặp cậu ấy một chút.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, nhìn Hà Tuấn Khải đi ra khỏi văn phòng của mình, ông đi đến bên cạnh bàn làm việc. Trên bàn có một cái khung ảnh nhỏ, trong ảnh chính là bố mẹ của Sở U, cả hai đều mỉm cười rất hạnh phúc.
Ông đưa tay cầm lên rồi tỉ mỉ quan sát, một nụ cười hiện lên. Hình như ông đang nhớ lại kỷ niệm đẹp đẽ lúc đó của mình cùng với người trong ảnh.
Sau một lúc, tựa hồ ông lại nghĩ đến điều gì đó, tiếng thở dài vang lên.
Hà Tuấn Khải tại sao không trực tiếp tìm gặp Sở U?
Có nhiều cách nghĩ ở đây, thật khó để thấy được tình bạn của hai người trong nhiều năm qua, điểm quan trọng nhất chính là thân phận!
Sở U là ai, Hà Tuấn Khải là ai?
Phải đem thân phận của hai người này đặt cùng một độ cao thì khi gặp mặt mới không khó xử.
Trực tiếp đi tìm Sở U, lỡ như hắn ta không có ý gì với cậu thì sao? Vậy càng khó xử hơn đúng không?
Cần phải làm rõ thân phận của mình. Bằng cách này, khi đối phương nhìn thấy được lực lượng sau lưng của mình thì mới gạt bỏ ý thức chủ quan đi. Họ sẽ dùng cái nhìn khách quan để xem xét vấn đề này, như vậy mới khiến đối phương chú ý đến mình.
Đối phương chú ý đến thì mới coi trọng mình.
...
-Anh Thiên, anh mau chạy đi. - Một cô gái ngọt ngào bỗng nhiên kêu lên.
Chỉ có điều hình như đối tượng vẫn bất động, giống như bị đóng đinh tại một chỗ, không thể nhúc nhích được.
Đại ca Vạn Thế nhìn thấy Sở U bày ra phong thái vô địch thì hoàn toàn ngây người. Anh thực sự không hề nghĩ đến một người chơi ở trò chơi kỳ trước sao có thể nhanh chóng trở nên trâu bò như thế này. Thần ngăn cản thì giết thần, phật ngăn cản thì giết cả phật, làm cho trong lòng đại ca Vạn Thế không ngừng sợ hãi.
Bây giờ thành viên công hội của mình đối đầu với bên kia quả thực rất giống một con kiến. Một đòn tấn công của đối phương là một cái đầu, một lần tấn công nhóm là chết hết một mảnh. Không có ngoại lệ, tất cả đều bị giết!
Khi thấy một bóng người to lớn, khủng bố đến trước mặt mình, tất cả những gì mà lão đại Vạn Thế có khả năng làm được chính là nhìn đối phương giơ vũ khí lên chém về phía mình.
-Không muốn, để em chặn hắn ta, anh Thiên mau chạy đi.
Cô gái kia nhìn thấy tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì chạy đến trước mặt đại ca Vạn Thế. Cô dang rộng hai tay giống như gà mái nhỏ ôm ấp bảo vệ gà con yêu quý của mình. Mắt cô mở thật to nhìn đại ca của công hội Vạn Thế, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Nhớ kỹ em chưa? Nhớ kỹ em chưa? Trái tim của cô gái này cực kỳ chờ mong.
Không thể tìm được cách tiếp cận với cấp trên của Vạn Thế, điều này đã làm cô rất lo lắng, rốt cuộc thì hiện tại cũng đã có một cơ hội tuyệt vời cho cô.
Khoảng cách tiêu cự ở trong mắt của đại ca Vạn Thế cuối cùng dừng lại ở hình ảnh của một người chơi nữ level 2...
"Phốc!"
Một ngụm máu tươi phun lên mặt đại ca Vạn Thế, cô gái lấy mình đỡ đao ở trước mặt anh từ từ ngã xuống. Vẻ mặt muốn đẹp bao nhiêu liền đẹp bấy nhiêu.
Đại ca Vạn Thế rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, thân mình run lập cập.