Chương 244. Về Nhà
"À, vậy cậu cứ từ từ mà tìm hiểu mọi chuyện đi!"
Xem ra, PVP trong lần này thực sự là nước Sở.
Về chuyện trên diễn dàn, thông qua Vệ Hồng, Sở U đã biết. Nhưng khi biết được một chút tin tức, thì ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt bình tĩnh từ từ hiện lên chút tàn nhẫn.
Cúp máy của Vệ Hồng xong, thì điện thoại lại vang lên. Nhìn thấy là cuộc gọi của nhóm ông Lý, Sở U vội vàng nghe máy.
Khuôn mặt tròn, mềm mại Lâm Lạc Nhi hơi lo lắng. Cô đi tới đi lui trong phòng ngủ, nhưng ánh mắt thì lại nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay. Chẳng qua, mỗi lần ấn phím gọi xong thì điện thoại phía bên kia lại vang lên tiếng máy bận.
Lâm Lạc Nhi gọi lại lần nữa. Cô dựa người vào bệ cửa sổ, người hơi ngả về phía trước, mái tóc đen dài nhẹ nhàng buông lơi sau lưng. Lâm Lạc Nhi mặc áo ngắn tay, quần đùi thể thao, lộ ra cặp đùi trắng noãn, bờ mông cong mềm mại nhưng săn chắc. Tư thế đứng dựa người của cô cực kỳ bắt mắt, khiến người khác không thể rời mắt.
Cúp điện thoại của nhóm ông Lý xong, Sở U gọi lại cho Lâm Lạc Nhi. Trong thời gian ngắn như vậy, mà có nhiều cuộc điện thoại như thế, chắc có chuyện rất quan trọng.
Điện thoại vừa kết nối, phía bên kia đã vang lên tiếng Lâm Lạc Nhi: " Sở U, cậu đang ở đâu đấy? Thiên Thế có chuyện rồi, mọi người đều đang chờ cậu trả lời đấy!"
"Trả lời? trả lời cái gì?"
"Nhiều công hội đang nhăm nhe nước Yến chúng ta, ai cũng muốn xem hành động của cậu!"
"Thật ra, chuyện đó không phải là chuyện lớn gì! Cứ bình tĩnh! Cậu ăn trưa chưa?" Sở U là ai? Kiếp trước của hắn, còn có nhiều chuyện dữ dội hơn cả kiếp này cơ! Sở U thay đổi chủ đề.
Nghe thấy Sở U không hề để ý, giọng nói thì ngập tràn tự tin, trái tim Lâm Lạc Nhi cũng được động viên không ít: " Ăn rồi, mắc công tôi và Chỉ Quân chờ cậu lâu như vậy! Cậu lại làm đến giờ mới về!"
" Không phải tôi nói với Chỉ Quân rồi sao, bảo hai người ăn trước đi, tôi có chút việc!"
"Vậy cậu ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, yên tâm đi! Tôi không ngược đãi cái bụng tôi đâu!"
"Ừ, khi nào cậu về?"
"Tôi đến thành phố Viễn Kinh rồi, chắc không lâu nữa là về đến nhà!"
"Ơ, cậu còn đang đi à?" Lâm Lạc Nhi ngạc nhiên, ánh mắt cũng nhìn sang cây cối ngoài cửa sổ. Ngón tay trỏ thon dài khẽ vẽ vòng tròn theo bức tranh.
"Ừ!"
Cảm giác Sở U hơi mệt, không hiểu sao, trong lòng Lâm Lạc Nhi hơi xót, cô nhíu mày nhẹ: " Vậy cậu mau về đi!"
Cúp máy xong. Lâm Lạc Nhi không vào game, mà đi ra phòng ngủ. Cô khẽ đẩy cửa ra một chút, sau đó mới quay vào phòng ngồi trước máy tính. Lâm Lạc Nhi muốn chờ Sở U về.
Lúc đến ngã tư, thì đoàn xe màu đen chia đường, ông Hướng và đám người đến công ty. Còn Sở U ngồi trên một chiếc xe và một chiếc bảo vệ đi thẳng về hướng khu biệt thự Hãn Hài.
Nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, Sở U bỗng nhiên muốn chuyển đi, muốn rời khỏi chốn thành thị ồn ào. Chỉ có điều...hắn nhìn sang chỗ trống bên cạnh mình, trong lòng không khỏi thở dài một hơi… vẫn còn thiếu một người!
Hai chiếc xe sang trọng nhanh chóng đi tới nơi. Chiếc xe chạy chậm dần, Sở U mở cánh cửa nặng nề ra. Xe này vốn là xe chống đạn được tập đoàn Thiên Sở đặt riêng, cả thế giới chỉ có một chiếc.
Sở U xuống xe, quay lại nhìn tài xế: "Cậu về đi!"
"Dạ, ông chủ!"
"Các cậu cũng về đi!" Quay sang nói với xe bảo vệ phía sau. Hiện giờ, hắn đã an toàn, kiếp trước đã chứng minh, còn nếu như có khác thường, thì đừng nói nữa.
Hai chiếc xe nhanh chóng rời khỏi.
Sở U đi đến gần cánh cửa lớn. Ở đây có mắt thần, không cần chìa khóa cũng như mật mã, Sở U chỉ cần thông qua đó để mở cửa.
Phòng khách không có ai, Sở U đóng kỹ cửa lại.
"Sở U, cậu về rồi à?" Từ trên cầu thang, tiếng nói dịu dàng của nữ vang lên. Sở U ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Lâm Lạc Nhi. Cô đang nhìn mình mỉm cười.
"Ừ, không vào game sao?"
" Tôi vào đó thì họ cũng hỏi cậu đi đâu rồi, sao chưa login. Nên thôi, đành chờ cậu về!" Đôi mắt to tròn của Lâm Lạc Nhi nhìn Sở U cởi giày.
"Chỉ Quân đâu?" Sở U thay đôi dép lê trong nhà, không thấy Chỉ Quân nên hỏi.
"Ra ngoài mua đồ ăn rồi!"
Thì ra là vậy, Sở U gật đầu, kéo dép đi lên tầng hai.
Lâm Lạc Nhi đứng ở hành lang trên tầng hai, như đang quan sát Sở U.
"Sao vậy?" Thấy Lâm Lạc Nhi như đang đánh giá hắn, rồi lại đi gần về mình. Sở U dường như ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng thoải mái. Với mùi hương này, hình như hắn có hơi tham lam?
"Hôm nay làm gì vậy? Nhìn cậu có vẻ mệt!"
" Thật sao? Đi về quê một chuyến, có một khu cần tôi đánh giá."
"Trường Lăng??"
"Đúng rồi!"
"Cậu...về Trường Lăng lại không rủ tôi? Tôi cũng muốn về thăm mẹ!" Lâm Lạc Nhi nghe thấy thế, đập nhẹ lên tay sở U một cái, như đang dỗi.
" Biết rồi, tôi cũng thường về đó, có gì sẽ đưa cậu về!" Sở U biết mẹ Lâm Lạc Nhi nằm viện, nhưng lúc đi, lại quên mất. Thế nên Sở U đành hứa với cô.
"Vậy hứa nhé, à cậu có muốn ngủ một chút không? Mấy ngày rồi cậu không ngủ đủ giấc!"
" Tôi có thể tự mặc định là cậu lo cho tôi không?" Sở U hơi cười.
"Cậu là ông chủ, dĩ nhiên tôi phải lo cho cậu, đúng không?" Lâm Lạc Nhi khẽ cười, lại hừ một tiếng, chưa bao giờ cô làm vậy cả. Trong ba năm trung học, đây là lần đầu tiên, Sở U nhìn thấy cô như vậy, không khỏi ngẩn ngơ.
"Nhìn gì?" Mặt Lâm Lạc Nhi ửng đỏ, bị Sở U nhìn lâu như vậy, cô cảm thấy tim mình đập bùm bụp, dường như không khí xung quanh cũng khác đi thì phải!
Bỗng nhiên, Sở U giơ tay bẹo mũi Lâm Lạc Nhi, mỉm cười: " Cảm ơn vì cậu đã quan tâm đến tôi!"
"Cậu...Cậu...về phòng tắm đi!" Lâm Lạc Nhi đỏ bừng mặt. Chưa bao giờ có một nam sinh nào động tay động chân thân mật như thế với cô. Khiến cho cô hơi ngại, liền chạy thẳng về phòng.
Nhìn thấy Lâm Lạc Nhi ngại ngùng như vậy, trong lòng Sở U thấy khá vui vẻ. Hẳn cười ha hả, rồi đi về phòng mình.
Vào phòng, Sở U cởi quần jean xuống. Nhìn nhóc nhà hắn hiên ngang đứng đó, trong lòng chỉ biết thờ dài...thế mà hắn lại...
Đi tắm nước lạnh đã!
Tắm táp xong, cả người thoải mái hơn hẳn. Sở U mở khoang thuyền game ra, ngồi vào.