Chương 266. Thôi Noãn Quân.
Sau 1 giờ hành trình, thuyền chiến đã cập bến.
Lâm Lạc Nhi và Sở U đứng trên mạn thuyền, nhìn thấy bên bờ quả thực có một con đường. Con đường này khá dài, nhìn không thấy đầu cũng không thấy điểm cuối. Con đường uốn lượn, chạy từ ngọn núi phía sau xuống, từ khoảng này bắt đầu hướng lên.
Mà khoảng cách này, chính là vị trí thuyền chiến của Sở U đang đỗ!
"Không lâu sau nữa, đoạn đường này sẽ trở thành nơi chết chóc." Lúc này, hai người cực kỳ thân thiết, trang bị trên cánh tay hai người thường cọ vào nhau, nhưng lại không phát ra tiếng động nào.
"Quá trình này thật nhàm chán, cậu lại cứ muốn theo."
"Có sao?" Lâm Lạc Nhi lắc đầu, trọng mắt vẫn sáng bừng: "Trận chiến trước đó với thuyền hải tặc rất thú vị mà."
Trên đường đi, thuyền chiến của Sở U gặp một con thuyền hải tặc không mạnh lắm. Đương nhiên, kết cục của con thuyền này cực kỳ thảm, vì nó đã bị hủy diệt bởi chính tay Lâm Lạc Nhi. Khi nhìn thấy con thuyền hải tặc không phải mối đe dọa, hắn đã thay thế pháo chủ chuyên nghiệp ban đầu, để Lâm Lạc Nhi dùng pháo tấn công đối phương.
Tuy là tay mới, nhưng cô không hề hạn chế nổ pháo, đối phương tan thành mây khói. Độ thành thạo trong sử dụng pháo của Lâm Lạc Nhi lại tăng thêm một bậc. Cô vui vẻ là được rồi, Sở U yên lặng sử dụng nguồn tài nguyên chiến lược để lấp đầy kho pháo.
Nhìn thấy còn hơn 8 giờ nữa, Sở U cảm thấy còn quá nhiều thời gian. Nên gọi Lâm Lạc Nhi cùng nhau biến mất khỏi thuyền chiến, sử dụng kỹ năng truyền tống để tới vương thành của nước Yến.
Chiếc thuyền chiến khổng lồ lẳng lặng dừng lại giữa dòng sông, Sở U đã thiết lập toàn bộ chế độ trước khi rời đi. Nói cách khác, trừ khi là Sở U, nếu không bất kỳ tàu thuyền nào trong tầm bắn. Thuyền chiến số một Xi Vưu sẽ đánh đòn phủ đầu, nổ pháo vào đối phương.
Sở U cũng không lo lắng đến sự an toàn của thuyền chiến. Bởi vì giai đoạn hiện tại, không người chơi nào sở hữu thuyền chiến, cũng không có người chơi nào sử dụng thuyền buôn để kinh doanh.
Khi Sở U chuẩn bị dẫn theo hai ảnh vệ và Lâm Lạc Nhi đi làm việc, thì một con chim đột ngột lao xuống từ không trung, sau đó đậu vào vai của Sở U.
Hệ thống: Bạn có một lá thư được buộc vào chân của huyễn thú, xin hãy kiểm tra và nhận.
Con Phi Hành Huyễn Thú đậu trên vai hắn, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu "thầm thì", giống như đang thúc giục, nhắc nhở gấp rút. Sở U nhìn thấy trên đùi con chim này có buộc một lá thư, ánh mắt hắn chợt lóe. Trong lòng dường như đã cảm nhận được là thư gì rồi.
Sở U cởi bỏ sợi dây nhỏ, cầm tờ giấy lên thì con Phi Hành Huyễn Thú kia bỗng hóa thành khói bụi tiêu tan mất.
Tờ giấy chỉ có một câu, ngắn ngủn vài chữ: Phủ Đại Tư Mã có việc gấp, xin mau trở về!
...
"Cha, Noãn Quân đã nghĩ kỹ rồi, hơn nữa cực kỳ khẩn thiết. Mặc kệ U Dạ đối xử thế nào, con cũng muốn được ở bên hắn."
"Cha, U Dạ mạnh mẽ thế nào, người cũng đã rõ như ban ngày. Người cũng rất tán thưởng người ta mà, chẳng lẽ người còn lo lắng sao?"
"Không! Là ta sợ, ta sợ..." Đại Tư Mã dường như có nỗi khổ khó nói.
"Người sợ con gái bị bắt nạt sao?" Đôi mắt của Noãn Quân mở to, cực kỳ trong sáng, giọng nói lại càng dễ nghe: "Hắn bắt nạt con làm gì? Nhìn hắn làm việc có đạo lý như vậy, sao lại làm ra chuyện như thế được? Có đánh chết, con cũng không tin."
"Ta là sợ con chịu ấm ức!" Cuối cùng Đại Tư Mã cũng nói ra tiếng lòng.
"Ấm ức? Cha, con bị giam ở nơi này 14 năm, chẳng lẽ không ấm ức sao?"
"Trong phủ này nhiều hoa tươi đẹp, nhưng trong mắt con, chúng đều là màu xám, là vật đã chết!"
"Noãn Quân, con, con còn quá nhỏ. Con không cảm nhận được ý xấu của thế giới bên ngoài đâu."
"Tuy con nhỏ, nhưng trí óc không nhỏ, điều này cha cũng đã cảm thấy từ lâu rồi. Con là linh thể, mấy ngày qua con đều nằm mơ thấy hình bóng kia. Con cảm nhận được, đó là tiếng gọi từ trong sâu thẳm lòng con."
"Hắn, nhất định là người của con. Con cũng chắc chắn là người của hắn."
"Cha, con có thể khẳng định với người, con không thể tìm được người nào giống như U Dạ nữa. Khi nào người cảm thấy tìm được, thì U Dạ đã đạt tới hàng Thần rồi."
"Những thứ này, đều là trong mơ sao?" Lúc này, vẻ mặt Đại Tư Mã rất phức tạp.
"Đúng vậy, cha từ chối con đi theo một vị Thần trong tương lai sao?"
...
Sau khi Sở U bảo Lâm Lạc Nhi tự đi dạo, thì hắn liền đi về phía phủ Đại Tư Mã. Trong ánh mắt có thể thấy vẻ suy tư, cũng cất giấu nỗi khiếp sợ.
NPC anh hùng ẩn này thật sự khá mạnh, lại hoàn thành quá trình thúc đẩy người chơi trong một thời gian ngắn như vậy, việc này quá là trâu bò. Trong lòng hắn biết rõ, tình hình bây giờ nhất định là kết quả của việc Noãn Quân tự mở khóa trước khi được thiết lập.
Hơn nữa, Sở U có cảm giác, bất kể là người nào, chỉ cần có người chơi bước vào phủ Đại Tư Mã, lại còn chạm mặt NPC anh hùng ẩn này. Cô ta sẽ tự giác đánh thức trình tự, sau đó ở phía sau khi mà người chơi không nắm rõ được tình hình, sẽ tiến hành tác động qua lại với các NPC cấp dưới, cuối cùng sẽ mở khóa các điều kiện tiên quyết.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là khi người chơi không thể hoàn thành các điều kiện trước thì sau khi NPC phán đoán sẽ tự mở khóa chương trình.
Dạng NPC anh hùng ẩn này cực kỳ hiếm thấy!
Trước đó, bản thân hắn đã coi thường Noãn Quân rồi! Nhớ lại từng cảnh tượng lúc trước, Sở U càng nghĩ càng thấy kỳ quái. Bởi vì cho dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều chưa từng nghe nói tới NPC có đặc tính như Noãn Quân. Phải biết rằng, trước đó cô ta còn tự mình nói về chuyện thế giới chủ với hắn, mà thế giới chủ đó, chính là thế giới thực của Sở U!
Nếu ở đây có một chủ đề không thể tránh khỏi, thì chính là não chủ!
Còn có một điều có thể khẳng định là quyền hạn cấp bậc NPC của Noãn Quân, chắc chắn biến thái khác thường.
Mình lại đụng phải một NPC trâu bò như vậy!
Lần này, trong lòng Sở U không hề cảm thấy vui vẻ, bởi vì từ hiểu biết kiếp trước của hắn, thứ NPC này có tính tự chủ cực mạnh. Tuy rằng thuộc tính của bọn họ quả thật rất tuyệt, nhưng không giỏi khống chế, bạn không thể phân biệt được trí tuệ của nó rốt cuộc có thể mạnh hơn cả loài người hay không!
Mà Noãn Quân, có thể hỏi về thế giới chủ của NPC, loại năng lực trí tuệ này, cấp bậc phải tương đương với biến thái!
Mang theo cảm giác phức tạp, Sở U không còn sự lựa chọn khác bước chân vào phủ Đại Tư Mã.
...
" U Dạ, vào phòng ngồi đi!" Vẻ mặt Đại Tư Mã có hơi lạ, không thể nhìn ra rốt cuộc là lo lắng hay là bình thường.
"Là một người cha, ta không thể không hỏi ngươi, ngươi thấy thế nào về Noãn Quân?" Đại Tư Mã đã đặt câu hỏi đầu tiên rồi.
" Đại Tư Mã đại nhân, đã tới nước này, tôi sẽ nói hết mọi chuyện."
"Thứ nhất, linh thể của Noãn Quân, chỉ có người như ta mới có thể khiến nàng ấy trưởng thành hoàn toàn, chuyện này đối với ta, với nàng ấy, hay với ngài đều có lợi. Mà thực lực của ta ngài cũng đã thấy." Nói xong Sở U nghiêng đầu, lại lần nữa nhìn về phía Đại Tư Mã, trong mắt dường như có sự thâm sâu khó dò: "Nhưng mà, ta chỉ có thể nói cho ngài biết. Chẳng qua cũng chỉ là một phần của tảng băng, giống như hạt gạo mà đem so với Mặt Trăng vậy!"
"Thứ hai, cô bé Noãn Quân kia, ta cực kỳ thích, ta sẽ không để nàng chịu bất kỳ oan ức gì. Đôi cánh của ta cũng đủ chống lại bất kỳ ác ý nào đối với nàng!"
"Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi đây?" Đại Tư Mã nói ra những lời này rõ ràng đã thả lỏng tâm trạng. Sở U biết, tới lúc thêm một mồi lửa rồi!