Chương 270. Bóng đen
Sở U gọi lại, hihihi, không phải bất ngờ chứ, muộn như vậy rồi mà hắn vẫn chưa ngủ!
Không biết có phải ảo giác không, Sở U cảm thấy khi khoang game được mở ra, đầu óc của hắn vô cùng tỉnh táo, ý tưởng suy nghĩ vô cùng rõ ràng. Hơn nữa, hắn cảm thấy đầu hắn hình như có gì khác, hình như, trí nhớ tăng lên không ít?
Chớp chớp mắt, Sở U đợi điện thoại kết thọai.
Sau khi vang lên 3 tiếng, Bảo Nhi nhận điện thoại.
"Bảo Nhi, sao muộn như vậy rồi mới gọi điện cho tôi?"
Đối phương không trả lời, nhưng có thể nhận ra tiếng thở nhẹ của Bảo Nhi, có chuyện gì vậy? Sở U hoang mang.
Lúc này, trong cô nhi viện tối đen. Trong một phòng ký túc sơn màu đen, Bảo Nhi nằm trên giường một mình, đang là mùa hè, trong phòng có điều hòa ở chế độ ngủ, nhiệt độ vừa phải.
Màn hình điện thoại phát sáng chiếu vào khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Bảo Nhi. Không biết vì thay đổi môi trường lạ lẫm hay là vì lời hứa với Sở U, dù sao Bảo Nhi cũng không ngủ được, dù có ngủ được, thì một lúc sau lại tỉnh.
Cô bé biết rõ mình đã để quá thời gian gọi điện cho Sở U, có lẽ chính vì thế mới không ngủ được chăng? Vì vậy nên mới gọi điện, sau đó lại tắt chính là cách làm của Bảo Nhi. Trong thâm tâm của cô bé, như vậy sẽ yên tâm một chút.
Chỉ là không nghĩ rằng, muộn như vậy rồi, mà Sở U vẫn chưa ngủ.
Khi nhắm mắt chưa được 1 phút, điện thoại bất ngờ vang lên, không cần đoán, chắc chắn là Sở U gọi tới. Trong lòng Bảo Nhi do dự, không biết có nên nhận điện thoại không? Do dự 2 giây, cuối cùng cô bé vẫn nghe điện thoại.
Nhưng nhận xong, bỗng nhiên Bảo Nhi không biết nên nói gì.
"Có chuyện gì vậy?" Sở U tiếp tục hỏi.
"Uhm... Xin lỗi, Bảo nhi không gọi cho anh sớm hơn." Giọng nói ngập ngừng, nhưng vẫn có thể nghe rõ.
"À, không sao, tôi không để bụng đâu, muộn vậy rồi sao còn chưa ngủ?"
"Không ngủ được... nhưng bây giờ tôi muốn ngủ rồi."
"Uhm, nghỉ sớm đi, tối mai đúng 8 giờ gọi điện cho tôi đấy."
"Vâng..." Bảo Nhi nói xong nhưng không ấn kết thúc, mà đợi Sở U tắt máy trước.
Sở U cũng đợi 2 giây, lắc đầu, con bé này... sau đó tắt điện thoại.
Thực ra trong lòng Bảo Nhi, muốn nói cho Sở U một chuyện, nhưng lại cảm thấy hình như chuyện bé xé ra to rồi? Dù sao cô cũng không chắc chắn.
Bởi vì, bây giờ cô bé càng lúc càng cảm thấy, một thầy giáo trong cô nhi viện U U, hình như chăm sóc cô bé vượt quá giới hạn. Với sự quan tâm tỉ mỉ của đối phương, Bảo Nhi là cô bé còn cảm thấy bất thường.
Đến nay Bảo Nhi vẫn không quên, có một lần hai người ở trong văn phòng trường học một mình. Bảo Nhi đang chăm chỉ giải bài, phát hiện phía sau lưng có người rất gần mình, sau đó lại lập tức rời khỏi. Bảo Nhi quay đầu lại, chỉ thấy thầy giáo phụ đạo đứng đằng sau, cũng không có gì đáng nói. Mấu chốt là lúc này thầy giáo đó đang nhắm mắt, mũi hình như đang ngửi mùi gì đó? Dáng vẻ giống như đang hưởng thụ vậy.
Ông ta đang ngửi trộm mùi cơ thể mình? Bất giác Bảo Nhi ngây người vì ý nghĩ của này, sau đó lo lắng không thôi. Cô mượn cớ đi vệ sinh để rời khỏi nơi đó, từ đó về sau, Bảo Nhi vô cùng cảnh giác với ông ta, thiện cảm với ông ta cũng mất đi một chút.
Nhưng hình như đối phương không phát giác ra sự đề phòng trong ánh mắt của Bảo Nhi. Thỉnh thoảng vẫn quan tâm đến Bảo Nhi, khiến Bảo Nhi vô cùng bất mãn và căng thẳng,
Nhưng may mà đối phương vẫn chưa có hành động gì thêm, dù sao cũng chỉ quan tâm đặc biệt.
Bảo Nhi cũng mơ hồ cảm nhận được bầu không khí khác thường giữa nam và nữ, mà ánh mắt của thầy giáo nhìn mình, hình như... rất đặc biệt!
Phải làm sao đây? Bảo Nhi rất khó xử, một mặt ông ta là thầy giáo của mình, hơn nữa còn quan tâm cô đặc biệt như vậy. Người khác đang nhìn vào, nếu chỉ vì thế mà tố cáo thầy giáo này, không chừng còn khiến bản thân gặp phiền phức.
Bảo Nhi vô cùng lo lắng, cô bé sợ vì vậy mà bị đuổi ra khỏi cô nhi viện. Tuy việc này là không thể, nhưng suy nghĩ cẩn nhận của cô bé, ai có thể đoán được? Dù sao Bảo Nhi nghĩ như vậy đó.
Điều duy nhất có thể làm, là nghĩ cách tránh tiếp xúc.
Nếu nói việc này với Sở U?
Nhớ tới anh thanh niên ở viện hôm qua. Lãnh đạo cao nhất của viện và những người khác đều khom lưng cúi người với anh, dáng vẻ cung kính, chỉ sợ thầy giáo đó sẽ bị đuổi?
Bảo Nhi nhíu mày, bởi vì đây không phải điều cô muốn thấy.
Haizz, người ta chăm sóc cô một tí, cô đã coi người ta là con dê già rồi, nếu người ta bị đuổi, như vậy, còn ai dám lại gần cô nữa? Nhìn thấy cô khéo cũng phải đi vòng, vậy thì trong cô nhi viện này, cô sẽ dần bị cô lập mất.
Thôi không nghĩ nữa, buồn ngủ quá, ánh mắt Bảo Nhi mơ màng, buồn ngủ.
Khi Bảo Nhi khép đôi mi thật dài, bỗng nhiên, ngoài hành lang yên tĩnh, vang lên tiếng bước chân thật khẽ.
Bảo Nhi hơi ti hí mắt ra, nhưng không để ý, vẫn cho rằng là nhân viên bảo vệ trực ban ban đêm.
Nhưng cùng với tiếng bước chân đang lại gần, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng. Bảo Nhi mở to đôi mắt xinh đẹp, cơn buồn ngủ rút đi một nửa, nhưng cô bé vẫn nằm im, chỉ nắm chặt góc chăn trong tay.
"Tha tha tha", tuy đối phương đã hết sức nhẹ nhàng, nhưng trong lúc vạn vật tĩnh lặng lại nghe rất rõ. Khi tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng dừng lại trước cửa phòng cô bé, thì không còn tiếng động nữa, Bảo Nhi trong lòng lo sợ.
Bảo Nhi nín thở, đến thở mạnh cô cũng không dám.
Lúc này, một bóng đen xuất hiện trên chiếc chăn, ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào bóng đen ở trên chiếc chăn qua cửa sổ.
Rất rõ ràng, đối phương đang lén quan sát Bảo Nhi bên ngoài cửa sổ.
Bảo Nhi liền nhắm mắt, giả vờ như đang ngủ, không hề động đậy.
Một lúc sau, Bảo Nhi cảm giác bóng đen biến mất, và lại có tiếng bước chân đi xa. Bảo Nhi mới mở mắt, ánh mắt đầy sự sợ hãi.
Là ai nhỉ? Bảo Nhi không dám chắc chắn, là ông ta...
Lúc này, Bảo Nhi nhẹ nhàng đi xuống giường, bước tới cửa phòng. Sau đó lại cầm chặt và vặn nắm đấm cửa, trong lòng yên tâm hơn một chút.
May mà trước khi ngủ đã khóa cửa phòng, Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm. Ngoài người quản lý ký túc và quản lý phòng ra, thì không ai có chìa khóa.
Kiểm tra lại cửa sổ lần nữa, với dáng vẻ lo lắng, Bảo Nhi lại nằm lên giường. Một lúc sau, mới thực sự chìm vào giấc ngủ.
Sở U đang làm gì?
Nửa đêm canh ba hắn ngồi trước máy tính, kiểm tra tình báo mà Vệ Hồng và Hạ nguyệt Ánh gửi tới. Nắm vững mục tiêu cũng chính là tọa điểm địa điểm đã phát tuyên chiến xong, Sở U đóng hòm mail lại.
Sau đó vào trang web, xem diễn đàn.
Lúc này có một bài viết thu hút sự chú ý của Sở U, tiêu đề của bài viết được dán ở bên trên là thế này.
"Bản tin độc quyền, trực tiếp hội Siêu Thần!"