Chương 312. Cứ điểm Thiên Môn.
Sở U cáo lui, rời khỏi hoàng cung. Trên đường trở về, sắc mặt hắn bình tĩnh như nước, nhưng nếu cẩn thận nhìn lại mà nói..., sẽ phát hiện có chút lạnh lẽo.
Làm sao có thể thờ ơ được, từ sau khi quyết định tiếp xúc với NPC cấp cao ở tuyến trên, bản thân hắn đã phải bỏ ra cái giá cực kỳ lớn và thời gian dài, cuối cùng đã đạt được mục đích. Chỉ cần đem ngọc tỷ Đạo thần đặt tại cứ điểm Thiên Môn, công hội của hắn sắp trở thành công hội hàng đầu nắm quyền ở "Thiên Thế".
Tuy nhiên, mỗi Chủ nhật hàng tuần phải giao nộp 1 triệu đồng vàng, nếu không nghe lời… dù sao cũng không nói là trực tiếp thu hồi quyền chấp chính. Hắn đã nắm trong tay ngọc tỷ Đạo thần rồi, không một ai có thể thu lại. Nếu muốn chỉ có thể tấn công vào cứ điểm, cướp lại ngọc tỷ Đạo thần trong tay hắn. Ngoài ra, thì không còn cách nào khác!
Nếu như không giao nộp tiền thì..., việc giữ vừng quan hệ tốt đẹp giữa hắn và các bên rất có khả năng sẽ bị suy yếu, cứ tiếp tục không giao nộp sẽ thành kẻ địch của toàn Trung Quốc!
Đứng trong khu vực có thể dùng để trở về thành, Sở U hừ lạnh một tiếng rất nhỏ.
Không một ai có thể cướp đi thứ thuộc về tôi ở nơi này!
Cũng không kẻ nào có thể cướp thứ tôi muốn ở nơi này!
Yến đế, ông như vậy khiến tôi bị nghẹn họng đấy!
Về tới công hội, hắn mở túi ra, bên trong có một vật kỳ lạ, chính là ngọc tỷ Đạo thần.
Ngọc tỷ Đạo thần (đã nhận chủ): Thần vật vốt lõi nắm quyền tại cứ điểm, xin hãy đặt vật này ở điện thờ của cứ điểm Thiên Môn trong vòng một ngày, nếu không nó sẽ mất đi hiệu lựa. Sau khi ngọc tỷ Đạo thần bị khóa, nó có thể được dịch chuyển trực tiếp đến cổng của cứ điểm Thiên Môn, chỉ một lần duy nhất.
Ánh mắt Sở U đóng băng, sau đó là nhắc nhở của hệ thống.
Hệ thống: Bạn có muốn ở vết nứt truyền tống tới cứ điểm Thiên Môn? Bạn chỉ có quyền sử dụng một lần!
Chấp nhận! Trong đầu hắn nảy lên một ý tưởng...
Ngay lập tức, trước mặt hắn hiện ra một vết nứt không gian, vết nứt này không giống như bình thường. Nó là một vết nứt ngọn lửa màu vàng óng, trong đó còn nóng tới mức phát sáng.
Hắn đứng ở phía trước nên không thể cảm thấy một chút ấm áp nào. Sở U bước một chân vào, sau đó toàn bộ cơ thể hắn đi vào trong, vết nứt màu vàng cũng biến mất.
Hệ thống: Vị trí của bạn là thủ đô của Tam Thiên Tử, bạn đã khám phá được khu vực liên quan, điểm kinh nghiệm EXP + 3000.
Hệ thống: Chúc mừng bạn, bạn đã phát hiện cứ điểm Thiên Môn!
Bỏ qua xung quanh hai bên trái phải, Sở U ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn cứ hướng lên trên. Vì phía trước hắn là một pháo đài rất lớn, có thể được mô tả là cao chót vót!
Cánh cổng thành khổng lồ cao tới 70 mét, chiều rộng 20 mét. Cổng màu đen, trông rất cổ kính và chắc chắn.
Các bức tường thành có màu trắng, giống như được làm bằng ngọc, tạo cho người ta ấn tượng không chân thực, mà bên trên tường lại không có một binh lính nào.
Hắn hơi ngửa đầu ra phía sau một chút, có thể nhìn thấy lờ mờ ngọn của nhiều tòa nhà cung điện ở bên trong pháo đài.
Khi Sở U còn đang không biết làm thế nào để mở cánh cổng nặng nề này, thì đột nhiên cánh cổng mở ra.
Sở U rất mong ngóng, bởi vì từ cửa thành có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người.
Khi cánh cổng chỉ mở đủ để ba người cùng ra ngoài, những người bên trong bước ra.
Từng nhóm người với khí chất phi thường ngồi trên con ngựa đẹp đẽ lạ thường. Từ từ thong thả đi ra, theo sau là các binh sĩ, trong đó có một vài binh sĩ đang giương cao lá cờ.
Họ bước chầm chậm về phía Sở U. Khi họ đến phía trước mặt hắn, nhiều người trong số họ đã xuống ngựa.
Một người trung tuổi mặc khôi giáp nặng nề đi tới trước mặt Sở U, ông cúi người hành lễ trước, Sở U thấy vậy liền ung dung đáp lại.
Người trung tuổi mở miệng: "Ngài chính là Quan Quân Hầu, đại nhân U Dạ sao?"
"Đúng vậy."
"Có thể lấy ngọc tỷ Đạo thần ra không?"
Sở U lập tức lấy ngọc tỷ Đạo thần từ trong túi ra, cho mọi người được xem.
Sau khi xác nhận được thân phận của Sở U, vẻ mặt của người này càng cung kính hơn, mở miệng nói.
"Bái kiến Quan Quân Hầu, tại hạ từng là quan chỉ huy cứ điểm Thiên Môn, cấp bậc Thượng tướng, tên gọi là Vũ Văn Khánh." Trung niên Vũ Văn Khánh nhấn mạnh từng chữ.
"Chào Thượng tướng quân." Ánh mắt Sở U lóe lên, như là ý thức được gì.
"Lần này ra khỏi thành để nghênh đón đại nhân, thật không dám giấu giếm. Chúng tôi phụng mệnh Yến đế, phải quay về Vương Thành trong hôm nay, nên không thể đón tiếp đại nhân, kính xin đại nhân không so đo với tại hạ. Cứ điểm Thiên Môn, kể từ hôm nay là của đại nhân ngài rồi." Quả nhiên, Vũ Văn Khánh nói ra lời Sở U đã dự đoán.
"Nói như vậy, bây giờ cứ điểm Thiên Môn đã không còn bóng người rồi?" Sở U tươi cười, hắn thật không ngờ rằng, đối phương lại làm đến cùng như vậy, không để lại một người nào. Nhớ ngày đó để thuyết phục Đại Tư Mã, hắn đã từng nói việc gia tăng tướng sĩ ở cứ điểm Thiên Môn tốn rất nhiều kinh phí của triều đình. Nếu tự chịu trách nhiệm về lời của mình, thì triều đình có thể điều quân đội của cứ điểm Thiên Môn tới dùng ở chỗ khác, giảm bớt lực lượng ở cứ điểm Thiên Môn.
Được rồi, bên kia đúng là đã nghe lọt tai lời hắn nói... đây là xấu hổ cỡ nào hả.
"Ây ... đúng là như vậy, nhưng ta sẽ để một người quen thuộc với môi trường bên trong cứ điểm cho đại nhân, hắn sẽ rời đi sau. Đây là ý chỉ của triều đình."
"Ha ha, được rồi, một khi đã như vậy thì chúng ta liền bàn giao chứ nhỉ!" Sở U cũng không muốn nói nhảm nữa.
Vì vậy, Vũ Văn Khánh đã để lại một quan văn cho Sở U. Đây là một quan văn đã già, trông khoảng hơn tám mươi tuổi và tên là Thượng Quan Hư.
Vũ Văn Khánh rời khỏi cứ điểm cùng với tất cả binh lính. Sở U ước tính có khoảng hơn 3.000 người. Tất cả bọn họ đều là chiến sĩ, pháp sư, thích khách, và mục sư cấp 70, đủ loại nghề nghiệp. Thậm chí Sở U còn thấy Nhà giả kim, xuất hiện trong quân đội.
Khi quân đội biến mất hoàn toàn, Thượng Quan Hư mở đôi mắt đục ngầu, còn lưng của ông ta còng nghiêm trọng. Lúc này, ông ta ngước nhìn Sở U và nói giọng khàn khàn:"Hầu gia, pháo đài đã là một tòa thành trống rỗng, chúng ta có vào thành không?"
"Vào thôi." Sở U gật đầu.
Tuy Thượng Quan Hư bị còng, nhưng bước chân không hề chậm. Sở U phát hiện bất kể mình đi nhanh hay chậm, ông ta vẫn trước sau như một, đi ở phía trước với khoảng cách là hai bước nhỏ.
Hắn mỉm cười, ngay sau đó Sở U đột nhiên biến mất rồi xuất hiện ở vị trí phía trước 15m.
Nhưng hắn không ngờ rằng đằng trước hắn vẫn là bóng dáng của lão quan văn kia, không hề rời bỏ.
"Tu vi của lão đại nhân thật tốt."
"Hầu gia không cần khích lệ tiểu quan, trên con đường tu Đạo, ta đã trì trệ không thể tiến bộ, mà Hầu gia lại còn khả năng vô hạn."
"Ha ha, lão đại nhân quá khen." Nói tới đây, bước chân của hắn đã chìm vào bóng tối, hai người bước qua cánh cổng thành, mở một nửa.
"Cứ điểm này là một cứ điểm được xây dựng từ Đại Tiên Thuật, bởi những người xa xưa. Theo truyền thuyết, cứ điểm này từng là một tòa thành ở biên giới và được cho là cửa khẩu xa xôi nhất."
"Ồ, ta có nghe qua, vậy nó chống đỡ cái gì? Có phải lối vào địa ngục bên dưới không?"
Thượng Quan Hư lắc đầu, một tia sáng yếu ớt lóe lên trong đôi mắt đục ngầu.