Chương 336. Cho ngươi đi học.
Nói tóm lại, thì chiến lợi phẩm mà Sở U chiếm được cũng khá hữu dụng, trong đó có vài món Sở U khá thích. Những thứ đó hắn đều thu về không gian lưu trữ hết rồi.
Những chiến lợi phẩm mà Sở U thích: cây vàng x7 (1 cây vàng có thể đổi lấy 100 nghìn đồng vàng), túi tiền x16 (tổng cộng 10345 đồng vàng), trứng sủng vật cấp 7 x1, bột áo đức x102, thuốc nước kết tinh sinh mệnh x2, một trang bị Hắc Kim cấp 25 của mục sư, 1 trang bị Hắc Kim cấp 25 của thích khách.
Đồng thời, Sở U còn nhận được một lượng lớn vải cao cấp. Nói thật thì hắn định vứt đi cùng với mấy thứ vô dụng kia. Nhưng khi nhìn thấy ma cơ đều không mảnh vải che thân, thì lập tức có ý định dùng vải cao cấp chế tạo y phục giống nhau, để bọn chúng mặc lúc không chiến đấu. Vì vậy hắn mới cất đi.
“Đứng lên hết đi, bây giờ đã biết Bổn vương thích gì rồi chứ? Đó chính là đồng vàng, sau này cướp bóc thì ưu tiên thứ này trước!” Bọn ma cơ ngơ ngác, không hiểu.
Chết tiệt! Các ngươi nhất định phải nhớ đó!
Nghỉ ngơi lâu như thế, cộng thêm tốc độ khôi phục của ma cơ cũng khá nhanh. Hiện giờ, trạng thái của ma cơ đã gần hồi phục như bình thường rồi.
Cuối cùng, Sở U đưa chúng bay về pháo đài Chấp Chính, rồi vào trong căn phòng ác ma. Thực ra ở trong sào huyệt, tốc độ hồi phục của ma cơ nhanh hơn bên ngoài nhiều.
Sau khi mở tin nhắn của Thôi Noãn Quân, đọc xong hắn mới biết cô đang ở trong biệt thự Lạc Nhật của công hội. Không lâu sau, Sở U đã về tới công hội, sau đó chạy về hướng biệt thự của mình.
Bước vào biệt thự trong trò chơi, sảnh lớn không có người. Sở U đi lên tầng 2, tìm rồi lại tìm, cuối cùng tìm thấy Thôi Noãn Quân trong một gian phòng.
Điều khiến Sở U bất ngờ là lúc này Thôi Noãn Quân đang ngủ.
Sở U đi đến bên giường, quan sát một lượt, rồi nhìn thời gian. Hắn lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế trong phòng, có vẻ Thôi Noãn Quân ngủ rất sâu. Đối với người chơi mà nói thì đây là việc rất kỳ lạ, nhưng thực tế đúng là như thế, tướng NPC cũng cần ngủ. Đây có lẽ là một trải nghiệm vô hình sẽ ảnh hưởng đến người chơi khi làm chủ nhân của họ chăng?
Ta đã nằm lên giường rồi mà người còn ngồi trên ghế thế kia?
“Lạc Nhi, tiểu Quân đi bao lâu rồi?”
“Ồ, mấy tiếng rồi, sao thế?”
“Không có gì, lát nữa chúng ta đi đánh chiếm mỏ tài nguyên đi!”
“Mỏ tài nguyên?”
“Đúng thế, giúp tôi chiếm mỏ tài nguyên, tiện thể kiếm ít vật liệu Long tộc.”
“Ồ, được. Đến lúc đấy nhớ gọi tôi nhé.”
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi. Trong căn phòng yên tĩnh rất dễ khiến người ta thả lỏng. Cứ thế Sở U được yên ổn 1 tiếng đồng hồ, cũng trong thời gian đó hắn có thể thoải mái suy nghĩ về đường đi sau này trong trạng thái tốt nhất. Đang suy tư, đột nhiên trên giường có tiếng động truyền tới.
Sở U quay đầu lại nhìn, thì thấy Thôi Noãn Quân đang bò dậy, ánh mắt mơ màng nhìn mình. Rất nhanh, ánh mắt đó lại mang chút bất ngờ, hoang mang. Cô chớp mắt liên hồi, cuối cùng cũng nhìn rõ người ngồi trước mặt mình chính là chủ nhân.
Sắc mặt lập tức tươi tỉnh, vui mừng bước xuống giường, nói:
“Chủ nhân, người tới từ lúc nào thế?”
“À, được một lúc rồi, ngủ thêm lúc nữa đi?”
Tiểu Quân vui vẻ nâng ấm trà bên cạnh, rót cho Sở U một chén. Nhìn thấy bộ ấm trà trên bàn, hắn đột nhiên nhớ ra bộ ấm trà sơn trại ma cơ cướp được kia.
“Ngủ đủ rồi. Chủ nhân, mời uống trà.” Cô mở to mắt nhìn Sở U, hắn đỡ lấy chén trà, tiểu Quân lập tức ngồi ngay ngắn.
Sở U uống một hớp rồi nói: “Là thế này, ta định đưa ngươi vào học viện chiến tranh học. Ở đó ngươi sẽ học được rất nhiều kỹ năng có ích.”
“Hả? Học bao lâu?” Tiểu Quân giật mình.
“Không lâu lắm đâu, nhưng còn phải xem tiềm năng của ngươi đến đâu.”
“Chắc là phải lâu lắm đúng không? Tiểu Quân nhìn chằm chằm vào tay của Sở U, nhẹ nhàng nói.
“Ta lừa ngươi làm gì? Bây giờ ta đang bắt đầu chiêu mộ binh mã, ta cần ngươi giúp đỡ.”
“Chủ nhân có đi cùng tiểu Quân không?”
“Haha, ta còn rất nhiều việc phải làm, hơn nữa nơi đó không thích hợp với ta. Nghe lời ta, ngươi phải đi, càng sớm càng tốt.”
“Được, tiểu Quân tuân lệnh.”
“Ừ, đi luôn bây giờ đi, trời cũng sáng rồi.” Sở U đứng dậy nói.
“Chủ nhân...”
“Sao thế?”
“Người có thể ôm ta được không?” Giọng của Thôi Noãn Quân cực nhỏ, cô càng không dám nhìn Sở U mà nhìn chằm chằm vào tay hắn, mặt còn đỏ bừng lên.
Bộ dạng của Thôi Noãn Quân lúc này cực sinh động lòng người. Sở U giật mình, giây tiếp theo hắn giơ tay kéo nhẹ tiểu Quân vào lòng.
Thôi Noãn Quân lập tức ôm chặt lấy hắn, đồng thời hắn cũng cảm nhận được cái ôm rất chặt này, giống như sợ hắn bay đi bất cứ lúc nào vậy.
Một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu Quân, Sở U cúi đầu nhìn tiểu Quân ngoan ngoãn, ôm chặt lấy mình. Hắn có chút động lòng.
Thời gian ơi trôi chậm lại!
Sở U đặt tay lên eo của tiểu Quân, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương. Hắn còn ngửi thấy mùi thơm nhẹ tỏa ra từ mái tóc của cô.
Sau đó, tay của Sở U dần dịch xuống dưới, dừng lại ở phần mông của đối phương. Váy của cô bó sát với da, cảm giác vô cùng kích thích.
Thôi Noãn Quân giật mình một cái nhưng rồi lại đứng yên, mặc kệ cho Sở U tiếp tục...
Sở U cố ý sờ một lúc, dường như không nỡ buông tay. Nhưng cũng vỗ nhẹ mấy cái, rồi hai người dần dần buông ra.
Nhìn thấy ánh mắt mê hoặc của tiểu Quân, Sở U suýt chút nữa đã manh động.
Chết tiệt! Rốt cuộc là thứ gì ràng buộc mình? Sở U cảm thấy xao động muốn đối phương, nhưng lại không ra tay nổi.
“Chủ nhân, hay là...hay là người làm luôn đi...”
“Được rồi, đi thôi.” Không khí dần trở lại bình thường.
Hai người ra khỏi biệt thự Lạc Nhật, đi tới truyền tống trận ở Vương đô của nước Yến, rồi dùng truyền tống trận tới thành trung ương ở khu Hoa Hạ!
“Nếu chiếm lĩnh cả nơi này thì chắc mình có thể trở thành thiên hạ vô địch rồi?” Nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa ấy, Sở U nghĩ thầm.
“Đi theo ta.” Sở U nắm lấy tay Thôi Noãn Quân kéo đi, khiến đối phương vừa ngại ngùng vừa vui mừng không kể xiết.
Chủ nhân đang dần dần chấp nhận ta!
Đến một chỗ có biển chỉ dẫn, Sở U nhìn nhìn, rồi dừng lại ở một chỗ nào đó. Sau khi xác định được phương hướng, lại tiếp tục đi.
Trên đường đi Sở U thấy một trạm xe ngựa, nên đã thuê một chiếc cực hào nhoáng. Hắn và Thôi Noãn Quân cùng nhau ngồi lên xe, người lái xe liền quất ngựa tiến về hướng Sở U muốn đến.
Trong xe rất rộng rãi, thiết kế cũng tinh tế, có cả đĩa hoa quả trên bàn, trải thảm nhung hắc thiên nga đắt đỏ.
Hai người tựa vào cửa sổ xe ngựa, Sở U ngắm nhìn cảnh sắc trên đường. Thôi Noãn Quân thì tựa vào người Sở U, cũng nhìn ra ngoài.
Xe ngựa tổng có 4 con ngựa trắng thuần chủng cao to vững chắc kéo, tốc độ vô cùng nhanh. Nhưng cho dù như thế cũng phải mất 5; 6 phút mới tới nơi.
Hai người xuống ngựa thì nhìn thấy một tòa kiến trúc hùng vĩ ở phía xa, đây chính là học viện.
“Ta sẽ học kỹ năng ở đây sao?” Tiểu Quân nói.
“Đúng thế, chúng ta đi thôi, ý...” Sở U vừa định bước đi thì nhìn thấy một học viện tương đối nhỏ ở bên cạnh.
Ánh mắt hắn liền thay đổi: “Chúng ta đi đến kia trước.” Sở U dắt Thôi Noãn Quân tới học viện nhỏ bên cạnh.
Chỉ thấy trước cổng lớn của trường, có hai thiếu nữ khá xinh đẹp đứng ở đó, trang phục của họ lại rất đẹp mắt!
Sở U ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy tên của học viện.
Biển tên của học viện chỉ ghi mấy chữ màu hồng: Học viện giáo dưỡng hầu gái!
Một thiếu nữ phát hiện ra Sở U và Thôi Noãn Quân thì ngạc nhiên, lập tức cười cười cúi người nói: “Tiên sinh, cho hỏi ngài muốn gửi cô nương bên cạnh vào học ở học viện sao?”
Thấy đối phương nói như thế, Sở U yên lặng không nói gì. Đối phương rõ ràng là đã hiểu nhầm hắn.
Hắn cười nhạt rồi nói: “Cô là người chơi phải không? Tôi định mua hầu gái, hầu hạ tiểu thư nhà tôi.”
Thôi Noãn Quân nắm chặt tay Sở U nắm, mặt có chút hồng lên, nói nhẹ: “Chủ nhân, ta không cần...” Tuy miệng nói thế, nhưng Thôi Noãn Quân vẫn vô cùng hạnh phúc.