Chương 549. Tùy ý liều mạng không phân biệt đối tượng. (2)
Thanh Đăng Ngưng nheo mắt, khẽ lắc đầu, dường như đang tự độc thoại: "Nhưng chúng ta đều xem nhẹ tính cách liều mạng tùy tiện này của U Dạ. Trong “Thiên Thế” hắn làm việc bất chấp hậu quả. Cách làm hiện tại đã đẩy chúng ta vào vị trí kẻ địch rồi."
"Cho dù hắn muốn tùy tiện làm liều cũng phải nhìn đối tượng chứ, xem chúng ta là địch? U Dạ không có đầu óc à? Chúng ta là ai, chúng ta là chính phủ. Một khi tra ra được thân phận thật của hắn, hắn sẽ vạn kiếp bất phục (1)!" Vương Nhạc nghiêm chỉnh nói, đồng thời cũng cảm nhận sâu sắc tính cách tùy tiện liều mạng của U Dạ. Vương Nhạc là ai? Là một trong những đảng thái tử có sức ảnh hưởng nhất ở thủ đô. U Dạ tuy ở xa thủ đô nhưng tuyệt đối biết bối cảnh của Vương Nhạc. U Dạ làm cách nào biết được? Giết một lần không đủ, giết lần thứ hai, đến nỗi lần thứ ba vừa nhìn thấy đã giết, không một lời dư thừa.
(1) Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
"Vấn đề mấu chốt ở đây là tra không ra, cho nên hắn mới kiêu ngạo tùy ý làm bậy như vậy, hình như có đầu não nhúng tay vào. Anh nói xem ngoài U Dạ ra, đầu não còn tiếp xúc với ai nữa?" Thanh Đăng Ngưng bỗng nhiên nghĩ tới điểm này.
"Giờ ai mà quan tâm chuyện này chứ? Giá trị chiến lực của U Dạ tăng lên không những nhanh, chậc… bây giờ nên nghĩ cách đối phó đi, tôi cảm giác U Dạ sắp đến đây rồi." Lưu Nhất Đao cau mày nói, trong lòng cảm giác như có tai họa sắp ập đến.
Người quản lý nãy giờ vẫn không mở miệng bất ngờ lên tiếng.
"Người của chúng ta bên nước Đường đã lấy được cuộn phòng thủ công hội. Món đồ này có thể tăng phòng thủ tinh thể trung tâm công hội. Ngoài ra, còn có trang phòng thủ Lớp Phòng Hộ Công Hội trong 3 ngày. Sau khi sử dụng tờ giấy này, kẻ địch chỉ có thể đánh vào từ cổng thành. Nếu nhảy xuống từ trên không, chúng sẽ bị thương tổn -60%, còn bị văng ra." Nói đến đây, người đó thoáng nhìn mọi người, "Hai món này tốn 120 vạn đồng vàng."
"Ừ, gọi người theo dõi nghiêm động thái xung quanh công hội. Nếu phát hiện U Dạ, lập tức sử dụng Lớp Phòng Hộ Công Hội, sau đó… trong 3 ngày phải đàm phán được với U Dạ." Lưu Nhất Đao biến sắc, bởi vì đây là chỉ thị hắn nhận được từ cấp trên.
"Đàm phán với U Dạ?"
"Đây là chỉ thị của tổ chức, làm tốt công tác trấn an. Tổ chức không vứt bỏ Sáng Thế ở nước Yến đâu." Lưu Nhất Đao nhìn Vương Nhạc nói.
"Phân hội của chúng ta bị tập kích thì phải làm sao?"
"Vậy nên, bảo người của phân hội tạm thời ngưng đóng góp tài nguyên vào bảng cống hiến, tập hợp tất cả đồng vàng chuyển đến chủ công hội ở đây." Lưu Nhất Đao bắt đầu sắp xếp.
"Tôi đề nghị hiện tại sử dụng lớp phòng hộ bây giờ luôn. Anh đừng quên, U Dạ đã làm cách nào để xuất hiện ở ngôi chùa ở nước Sở. Hơn nữa trong cuộc đại chiến Thiên Khải, U Dạ đã từng sử dụng thuật ẩn thân quần thể. Tuy hắn là người chơi chiến sĩ, nhưng vẫn có đạo cụ để giúp hắn ẩn thân." Thanh Đăng Ngưng mở miệng nói.
Kết quả, xung quanh tường thành công hội Sáng Thế tọa lạc ở miền nam nước Yến bỗng nhiên hình thành một vòng hào quang bảo hộ trong suốt màu đỏ. Vòng bảo hộ bao lấy toàn bộ công hội, chỉ chừa ra mỗi cửa thành là không bị bao lấy.
Sở U đang di chuyển hướng tới hạ lưu sông Triều Huyền. Trước đó hắn đã đi bằng chiến hạm từ thành Giang Sơn đi thẳng đến đây, vì vậy bản đồ được mở rộng ra rất nhiều. Hắn cũng ghé vào mấy thành phố cảng ven đường hỏi thăm nên biết được thành phố cảng gần nhất nằm ở đâu.
Box bạn bè cực kỳ yên tĩnh, nếu đổi lại là trước đây chỉ sợ đã bị oanh tạc liên tục rồi. Hắn mở box bạn bè ra, lúc này không có hình đại diện nào sáng lên cả, mà hình đại diện màu xám cũng chỉ có hai cái.
Luôn có điêu dân muốn hại trẫm, bạn bè càng ít càng tốt. Bản thân hắn đang ở trong vòng xoáy, phải đề phòng tất cả mọi thứ xung quanh.
Nhớ đến công hội Sáng Thế, Sở U khẽ nhíu mày nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng. Hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, vẻ lạnh lùng cũng dần tan biến. Hắn chớp mắt một cái, hơi mím môi.
Ngay khi các người hợp tác với bọn họ, thì tôi nghĩ tôi đã không còn có thể dễ dàng tha thứ được nữa…
Một ý nghĩ chợt lóe lên, tâm trạng của hắn liền lay động.
Trước kia, ai là kẻ thù thì tôi mới nhắm vào người đó. Còn bây giờ tôi nhắm vào ai, người đó chính là kẻ thù!
Bến cảng cách đó không xa đập vào mắt, chiến hạm nhanh chóng chạy tới đó.
Chiến hạm cuối cùng cũng cập cảng Thăng Sơn. Sau khi tìm chỗ đậu phù hợp, lập tức có một đám NPC đã đứng trên bến chỗ chiến hạm đậu. Một viên quan dẫn đầu chờ đợi Sở U đến cung kính nói: "Bái kiến quan Quân Hầu!" Nhóm vệ binh phía sau cũng khom lưng chào.
"Chiến hạm của ta cần được tu bổ, đồng thời ta cần bổ sung thủy thủ thuỷ binh tốt nhất, đại khái cần bao nhiêu tiền?"
"Thủy thủ tốt nhất? Những người này có thể điều từ thành Giang Sơn, tổng cộng cần 26 vạn đồng vàng." Quan viên cung kính nói.
"Ừm, chiến hạm của ta bị thế lực không rõ nhắm vào, các ngươi phải chăm sóc cho cẩn thận."
"Xin Hầu gia yên tâm, ta sẽ tăng nhân thủ tăng cường bảo vệ chiến hạm của ngài."
"Vậy là tốt rồi, vất vả cho chư vị rồi." Nói xong, hắn chuyển cho đối phương 28 vạn đồng vàng, trong đó dư 2 vạn đồng vàng là tiền trà nước.
"Hầu gia làm cho tiểu nhân hơi hoảng, 2 vạn đồng vàng dư này…" Quan viên cảm thấy sợ hãi.
"Cầm đi." Sở U thản nhiên nói.
"Vậy cảm ơn Hầu gia đã ban tặng. Hầu gia xin cứ yên tâm, ta lấy đầu đảm bảo…" Quan viên vẫn chưa nói xong, Sở U đã khoát tay, ý bảo đối phương không cần nói nữa.
"Có tâm là được rồi." Nói xong, hắn liền sử dụng kỹ năng trở về thành ngay trước mặt mọi người, sau đó thì xuất hiện ở thành Vân Điền.
Hắn suy nghĩ rồi mỉm cười, chắc là bên Sáng Thế nhất định sẽ náo nhiệt lắm đây. Sau đó… Sau đó hắn liền logout.
Trong bóng tối, cabin trò chơi mở ra, ánh sáng xanh từ bên trong hắt ra. Sở U đứng lên, liếc nhìn giường của mình. Hắn biết có người đang ngủ ở đó, người này chắc chắn là Bảo Nhi.
Hôm nay nhất định phải sửa sang cho xong phòng của Bảo Nhi mới được, cô nhóc này…
Trong đầu chợt nhớ ra gì đó, Sở U đi qua cabin trò chơi tới cửa sổ phía sau bàn máy tính, nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra, ánh mắt nhìn sang căn biệt thự đối diện.
Theo hắn biết, nếu Triệu Phi Yến nói không sai, như vậy căn biệt thự trước mắt chính là nơi ở của Triệu Phi Yến, hơn nữa cô chỉ sống một mình.
Mở rèm cửa khiến gió lạnh bên ngoài nhất thời phả vào mặt, lan ra khắp toàn thân.
Nhìn cảnh vật bên ngoài, trong cơ thể bỗng xuất hiện một dòng chảy ấm áp khác thường. Sở U sử dụng thần thức khuếch tán ra ngoài, hơn nữa còn tản ra không hề có mục tiêu. Cảm giác nhìn không thấy sờ không được này khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, phi thường mà kỳ diệu.
Xung quanh biệt thự của hắn không có ai. Cho dù hắn không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng, ngoại trừ vật thể sống đặc biệt, thì không hề có sự tồn tại của con người. Sở U hít sâu một hơi, thần thức tiếp tục mở rộng, hắn cảm giác dường như đại não đang phình to ra.
Đọc rẻ nhất và nhanh nhất tại tienvuc(.com)