Chương 573. Hành hạ tù binh.
“À, vậy được, nhưng ta cần văn thư mệnh lệnh của đại nhân.”
Sở U lấy văn thư bổ nhiệm từ trong túi, rồi rút ra một tờ giấy trắng. Trong tờ giấy có con dấu của quan tư lệnh, điều này có nghĩa là, hắn chỉ cần viết thứ mình muốn lên đây, sẽ trở thành chỉ thị của hắn. Aau đó giao cho thuộc hạ để họ có thể làm việc thuận lợi.
Sau đó hắn dùng suy nghĩ để viết mệnh lệnh của mình lên tờ giấy trắng, giao cho lão quản gia, sau khi lão quản gia nhận tờ giấy nói: “Được, ta sẽ gọi tù binh tới cho ngài, 100 người sao?” Lão quản gia xác nhận với hắn lần nữa.
“Đúng, 100 người!”
“Vâng đại nhân, xin ngài chờ một chút, sẽ tới ngay đây.” Sau khi lão quản gia biết trên người hắn có nhiều vật tư, làm việc cực kì có hiệu suất, vội vàng đi ra ngoài.
Không bao lâu, hắn liền nghe thấy tiếng quát, đồng thời cũng nghe thấy tiếng còng chân phát ra, tù binh NPC nước Nhật Bản đã tới.
“Đại nhân, đã đưa người tới, ngài có thể ra ngoài xem, chỉ huy của nhà tù đang đợi gặp ngài.” Lão quản gia vội vàng tới nói với hắn.
“Được, chúng ta đi xem một chút.”
Sở U phong thái phi thường xuất hiện trong bộ áo bào giao long. Một tướng sĩ mặc giáp lập tức quỳ xuống với hắn, giọng nói mạnh mẽ vang lên: “Thuộc hạ tham kiến tư lệnh đại nhân, theo mệnh lệnh của đại nhân, 100 tù binh đã được đưa tới.”
“Rất tốt, xin hỏi phải xưng hô với vị tướng sĩ này như thế nào?” Vừa nói vừa quan sát mấy hàng tù binh Nhật Bản, hai mắt lóe lên.
“Thưa đại nhân, thuộc hạ tên Kiếm Ninh.”
“Được, ta biết rồi. Kiếm Ninh ngươi hiểu bọn chúng nói gì không?” Hắn hỏi, hai mắt vẫn nhìn về phía những tù binh.
Những tù binh Nhật Bản này nhìn rất có tinh thần, trên người có thịt, có thể thấy tại nhà tù phía Đông, cuộc sống có vẻ dễ chịu! Trên người bọn chúng không mặc giáp, nhưng quần áo lại khá ấm áp. Thứ duy nhất có thể nhận ra thân phận tù binh của bọn chúng là, trên tay có xiềng xích, với lại hai chân bị khóa. Nếu như không có hai thứ này, căn bản không nhìn ra bọn chúng là tù binh.
Quan trọng nhất là, trong mắt họ dường như có một loại cảm giác ưu việt không nói nên lời. Lúc hắn nhìn bọn chúng, lại có cảm giác khinh thường giống như nói các người không thể làm gì được bọn ta, luôn bảo trì bộ dáng không sợ hãi.
Sở U nhìn người của mình, có vẻ như họ cũng không phát hiện tâm trạng này của những tù binh Nhật Bản, có lẽ là phát hiện nhưng đã thành thói quen rồi sao?! Dù sao gương mặt của các tướng sĩ xung quanh đang chết lặng, trong mắt tuy có thù hận nhưng lại bị những bận tâm khác chế trụ, sự thù hận này không có cách nào phát tiết ra.
Sở U liền cười, thân là tù binh, nhưng lại giống ông lớn vậy. Đối xử ưu tiên với tù binh cũng không thể ưu đãi như vậy, hơn nữa đã muốn khai chiến với đối phương cần gì phải ưu đãi? Thật không hiểu Kim Thùy Đóa hay là nói triều đình đang nghĩ gì.
“Đại nhân, ta có thể nghe hiểu ngôn ngữ của bọn chúng.” Kiếm Ninh đứng lên nói, bởi vì trên đầu đội mũ giáp nên không thấy rõ gương mặt của cậu ta. Nhưng từ giọng nói có thể nhận ra cậu ta còn trẻ.
“Vậy được, cởi quần áo của bọn chúng ra cho ta.” Sở U từ tốn nói.
“Hả? Ý đại nhân là?” Gương mặt Kiếm Ninh hoang mang.
“Ngươi đang chất vấn ta sao?”
“A...? Không phải, thuộc hạ không dám.” Kiếm Ninh vội vàng cúi đầu nhận sai.
“Vật tư chiến lược cần người đến vận chuyển. Ha ha, đây là một việc tốn sức, mặc ấm như vậy sao làm được! Cởi quần áo trên người bọn chúng ra ngay lập tức.”
“Vâng, tuân mệnh!” Kiếm Ninh ôm quyền cúi đầu nói, sau đó xoay người nhìn đám tù binh Nhật Bản, dùng tiếng Nhật quát lớn: “Hiện tại các người cởi quần áo ra, nhanh!”
Lời vừa nói ra, những tù binh Nhật Bản này nhìn nhau, đều biểu hiện sự ngạc nhiên, tay lại không hành động, như đang chần chờ.
Sở U không khỏi cau mày, lạnh lùng nói: “Vì sao bọn chúng không cởi?”
Kiếm Ninh quát lớn lần nữa: “Cởi quần áo!”
Lúc này, tù binh Nhật Bản mới chậm chạp bắt đầu cởi quần áo trên người mình, những người lính bên cạnh bắt đầu cởi còng tay của bọn chúng.
“Thật sự không biết tốt xấu!” Sở U chỉ một tù binh Nhật bạn chậm chạp nhất nói: “Chém hắn cho ta!”
“Tư lệnh đại nhân, theo ý chỉ của triều đình, muốn chúng ta ưu đãi tù binh! Không thể giết.”
“Hiện tại ta là quan lớn có thẩm quyền cao nhất, xảy ra chuyện gì ta sẽ gánh trách nhiệm, giết hắn cho ta!”
“Tuân mệnh!” Hai mắt Kiếm Ninh giống như sáng lên, lập tức rút kiếm ra, sau đó lạnh lùng nói với binh lính: “Đẩy tên tù binh kia ra ngoài cho ta!”
“Vâng!” Những binh lính ở hiện trường đều nghe rõ mệnh lệnh. Lúc này không chút do dự, lôi tù nhân Nhật Bản vẫn còn đang mờ mịt chưa hiểu rõ ra ngoài. Hắn ta có vẻ hơi hoảng hốt, binh lính giữ hắn đè hắn quỳ trên đất.
Nhìn thấy Kiếm Ninh mặt đầy sát khí rút kiếm ra, tên tù binh Nhật Bản này cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm hoảng sợ, trong miệng nói những lời nghe không hiểu.
Lúc này một binh lính đè đầu hắn xuống, lộ ra phần cổ.
Kiếm Ninh giơ kiếm dài sắc bén, 99 tên tù binh Nhật Bản ở bên cạnh bị một màn này làm cho ngây người. Đây là muốn làm gì?
Trong mắt Kiếm Ninh lộ ra vẻ tức giận, sau đó kiếm trong tay xuất hiện ánh sáng, sau đó toàn thân kiếm cũng sáng lên. Đúng lúc này, Kiếm Ninh chém mạnh lên cổ của tù binh Nhật Bản đang quỳ trên đất, cậu ta chém đầu tù binh như bổ dưa hấu, máu tươi lập tức phun ra.
Lúc này, binh lính cầm đầu của tù binh đã bị chặt xuống nhìn về phía người của mình.
Đồng thời, một giọt máu đỏ từ trong thi thể xông ra, trong nháy mắt tiến vào cơ thể gần nhất. Cảnh này không thể thoát khỏi mắt của Sở U, bởi vì ở đây không ai có thể nhìn thấy cảnh tượng kì dị này.
Bọn họ không thể nào nhìn thấy giọt máu kia! Lúc này Sở U nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, cho thấy thông tin về số lượng sinh mệnh của sinh linh thu hoạch được mà hắn đang có.
“Nói với bọn chúng, đây là hình phạt khi không tuân theo mệnh lệnh!”
Kiếm Ninh cầm kiếm nhuốm máu, mặt sát khí hung ác nhìn 99 tù binh Nhật Bản. Ở đây, phiên dịch lại lời của Sở U nói.
Lúc này tù binh Nhật Bản bắt đầu nghiêm túc phối hợp, dưới mệnh lệnh của Sở U rất nhanh những tù binh này ngoài quần ra còn lại đều cởi hết.
“Sắp xếp giám sát, mỗi người một cuộn roi da, nếu ai lười biếng không ra sức, đánh hắn cho ta! Nghe rõ chưa?”
“Tuân mệnh!” Kiếm Ninh lớn tiếng hô.
“Sau khi chuẩn bị xong liền dẫn người đi.” Nói xong, Sở U quay người đi tới khu vực dự trữ. Lão quản gia bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong mắt vẫn hiện lên sự thỏa mãn khi được giải hận, lúc này nhỏ giọng nói: “Đại nhân, ngài làm như vậy thật sự khiến người ta hả lòng hả dạ.”
“Người có biết vì sao phải ưu đãi những tù binh này không?” Hắn hỏi nghi vấn trong lòng ra.
“Đại nhân có chỗ không biết, đây thật ra là mệnh lệnh của triều đình. Sở dĩ làm như vậy thật ra là muốn trao đổi tù binh với đối phương.”
“Ha ha, vậy tại sao đến bây giờ vẫn chưa trao đổi tù binh?” Sở U biết cuộc chiến lần trước đã qua mấy năm.ấy năm rồi vẫn không trao đổi thành công, sợ là bên trong đã xảy ra chuyện gì.
“Haiz, việc này nghe nói triều đình vẫn đang đàm phán với đối phương.”
“Ha ha, thật sự là trò cười, đàm phán mà hiện tại sắp đánh nhau? Ta sợ trước đó đối phương cố ý kéo dài như vậy, sau đó hiện tại mượn cơ hội phát động chiến tranh, thuận tiện cứu những tù binh ra, sau đó tiêu diệt cứ điểm ở phía Đông.” Giọng điệu Sở U đầy trào phúng.
“Ta chỉ là một ông lão quản lý nhà kho, ta không hiểu những thứ này, nhưng ta cảm thấy đại nhân nói rất có đạo lý!”
“Như vậy vấn đề là tù binh nước ta bên Nhật Bản thế nào?”
“Haiz... Dựa vào chỉ điểm của đại nhân, ta cảm thấy lành ít dữ nhiều, sợ đã sớm không còn tồn tại.”
“Chắc chắn là như vậy rồi!” Nói tới đây, Sở U đổ 100 bình rượu Cuồng Thần trong túi ra, cũng lấy 30 rương Hắc Kim Ma Hạch ra, lập tức hai người liền bị bao vây bởi những thứ này.
“Lão quản gia, hiện tại ngươi gọi những tù binh kia đến sửa sang vật tư một chút đi, tình huống cụ thể người sẽ phụ trách.”
“Vâng vâng vâng.” Lão quản gia liền vội vàng gật đầu.
Sau đó hai người đi ra từ khe hở ở đây. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng roi da, đồng thời cũng có thể nghe thấy tiếng binh lính quát và tiếng tù binh kêu thảm thiết.
Sau đó những tên tù binh trên người có vết roi nối đuôi nhau mà vào, lão quản gia sau khi xin mệnh lệnh của hắn, lập tức bắt đầu làm việc.
Dưới sự chỉ huy của hắn, bọn tù binh bắt đầu vận chuyển những đống vật tư này tới vị trí được chỉ định. Trong quá trình ai không ra lực, có có cảm xúc tiêu cực, hoặc để sai vị trí, hoặc làm qua loa cho xong, đều sẽ bị những binh lính quất roi!
Có lẽ sống cuộc sống được ưu đãi quá lâu, có lẽ là vẫn chưa thể đối mặt với sự độc ác đột nhiên ập tới này, một số tù binh có hành vi phản kháng.
Đối với việc này Sở U ở bên cạnh từ tốn nói: “Giết cho ta!”
Cuối cùng hắn lớn tiếng tuyên bộ một việc: “Các binh lính nghe rõ cho ta, kẻ nào dám phản kháng, chỉ cần ngươi cho rằng tù binh đang khiêu khích uy nghiêm của mình, tất cả đều lôi ra ngoài chém! Việc này các người không cần xin mệnh lệnh của ta!”
Trong lòng Sở U, không chỉ những tù binh trước mặt, mà hơn một vạn tù binh Nhật Bản bị bắt, chờ đợi bọn chúng, đã là một kết cục được định trước!