Chương 579. Cảnh giới của NPC.
"Lời ấy có nghĩa gì?" Mặt Kim Thùy Đóa hơi biến sắc, cũng không để ý việc Sở U gọi cô là "Thùy Đóa" một cách thân mật.
"Đối với bọn ta mà nói thế giới này chỉ là một trò chơi mà thôi, nhưng trò chơi này rất chân thực, chỉ như thế thôi. Đối với quy tắc của thế giới này, ngoài mặt ta phục tùng nhưng trong lòng lại không hề sợ, bởi vì bọn ta là bất tử, và vì thế giới này của bọn ta có thể đến bất cứ lúc nào, cũng có thể đi bất cứ lúc nào."
"Đối với người của thế giới này, bọn ta là người chơi. Sau khi bọn ta mạnh lên, không đúng, phải là trong quá trình bọn ta mạnh lên đã và đang không ngừng phá hủy quy tắc của thế giới này. Cuối cùng khi đến ngày mà ngài đã nói, ngài sẽ phát hiện, người chơi mới chính là nguồn gốc tai ương của thế giới này!"
Sở U vừa nói vừa chú ý tới vẻ mặt của Kim Thùy Đóa, chỉ cần đối phương ngẩn ra thì hắn sẽ không nói tiếp nữa. Đồng thời, hắn cũng trong âm thầm để ý phản ứng của Kim Thùy Đóa. Nếu như một khi đối phương có hành vi "không khống chế được", hắn sẽ ngừng nói. Bởi vì Sở U biết hắn đã tiết lộ quá nhiều.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như đối phương ngơ ngác không hiểu vậy cho thấy khả năng tư duy của đối phương cũng không cao, nói cũng vô ích. Nếu như là biểu hiện "không khống chế được", Sở U sợ đối phương sẽ bỏ chạy, đến lúc đó ai sẽ giao nhiệm vụ cho hắn tiếp đây.
Trừ hai cái này ra, thật ra điều Sở U lo lắng nhất là rất nhiều NPC cao cấp trong số liệu tạo thành họ có chức năng "phòng ngừa xúi giục". Đây là cơ chế bảo vệ khiến người chơi nhức đầu nhất.
Năng lực trí tuệ của đối phương rõ ràng rất cao, chỉ là một khi nhắc đến hệ thống, hay thế giới chính... thì những NPC cao cấp này sẽ biểu hiện ra thái độ mâu thuẫn. Một khi xuất hiện thái độ này thì độ thiện cảm của NPC đối với người chơi sẽ giảm xuống. Sau đó sẽ chuyển sang ghét, cuối cùng nếu không đuổi người chơi thì cũng giết chết. Những gì liên quan đến người chơi và đối phương đều bị xóa, nói ngắn gọn là là đối phương sẽ gạch tên bạn, muốn NPC giao nhiệm vụ tiếp là điều không thể.
Vì vậy trông Sở U rất thoải mái nhưng trong lòng lại không hề chủ quan, hắn không bỏ qua bất cứ cử chỉ nào của Kim Thùy Đóa. Hắn không biết, trong lúc nói chuyện với nhau, năng lực bí ẩn bị che giấu lại âm thầm phát huy tác dụng. Kết quả là Sở U khẳng định độ tự do của Kim Thùy Đóa rất cao, Kim Thùy Đóa không có chức năng "phòng ngừa xúi giục".
Bởi vậy có thể thấy được chuyện này hiếm có giống như gặp phải Tiểu Quân! Tiểu Quân lại trực tiếp hỏi Sở U chuyện có liên quan đến thế giới chính!
"Tại sao ngươi lại kết luận đồng loại của ngươi sẽ tạo thành tai ương lớn sau này?! Giọng của thần tiên nói cho chúng ta biết, các ngươi là người biến đổi, là đạo, các ngươi sẽ khiến cho thế giới hòa bình mãi mãi." Kim Thùy Đóa nghiêm túc nhìn hắn, đồng thời khí thế uy hiếp âm thầm tản ra.
Sở U không nghi ngờ, nếu như lúc này Kim Thùy Đóa phát hiện hắn đang trêu cô, vậy thì có phải cô sẽ không ngại thử nghiệm trên người hắn cái gọi là… Trọng sinh không giới hạn!
"Ha ha, cái này còn cần phải nghi ngờ sao? Trong thế giới của bọn ta, là thảo luận làm sao lập kế hoạch chĩa vào các người. Hơn nữa làm không biết mệt, tiến công chiếm đóng, sách quý, thấy gì hay nghe gì đều chia sẻ ra. Các người hoàn toàn không cách nào nhìn thấy dáng vẻ của bọn ta đối với thế giới này, đó là muốn làm gì thì làm, ở chỗ này thỏa thích lộ ra những mặt xấu xa."
"Lập trường của ngươi là gì? Sao giọng của thần tiên lại gạt bọn ta được?" Kim Thùy Đóa nghi ngờ, ánh mắt của cô xuất hiện vẻ phức tạp.
"Lập trường của ta đương nhiên là để ngài... Mở to mắt nhìn thế giới này rồi, giọng của thần tiên không lừa các người. Bởi vì chúng ta mục đích cuối cùng của bọn ta là làm cho thế giới này mãi mãi hòa bình. Chỉ là cách làm rất cực đoan, đó là tiêu diệt tất cả."
"Ta đây sẽ giết hết bọn chúng! Dùng thế lực của ta đi giết chúng! Trước khi chúng còn chưa mạnh lên!" Kim Thùy Đóa lộ ra sát ý chân thực.
"Thùy Đóa, ngài coi thường số lượng của bọn ta quá rồi. Có tới vài tỷ người, phân bố khắp nơi, lại bất tử, giống như luồng khí không sạch sẽ vậy. Đời đời sinh ra quái vật, hơn nữa ngài làm vậy sẽ bị trói buộc... Bị trời phạt, biến ngài thành dị đoan, ngài sẽ phát hiện bạn bè, người nhà đều sẽ bỏ ngài đi. Những thế lực lớn của triều đình, tông phái đều sẽ trở thành kẻ địch. Họ sẽ xem ngài ngư là kẻ địch."
Nếu như NPC năng lực trí tuệ cao có hành vi đối địch với người chơi sẽ bị hệ thống trừng phạt. Nhưng mà nếu như liên kết với người chơi, hoặc là bị lời nói của người chơi ảnh hưởng thì khác. Họ không những không bị hệ thống trừng phạt, mà chỉ là luật nhân quả không thể nhìn thấy được.
"Ngươi nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào?"
"Ha ha, còn sớm lắm, chờ họ có năng lực đối đầu với hoàn cảnh tự nhiên của nơi này thì ít nhất cũng... 10 năm." Trong hiện thực tối đa 6 năm là rất nhiều người chơi sẽ cấp 100, đổi thành thời gian trong trò chơi chính là 12 năm.
"Thời gian lâu như vậy, ngươi. . ." Nói tới chỗ này Sở U nghĩ tới một vấn đề, liền hỏi: "Thùy Đóa ta hỏi ngài, bây giờ ngài đang ở cảnh giới nào?"
"Kỳ đầu của Phục Nguyệt Mang!"
"Ồ, tuổi còn trẻ đã xếp vào hạng Phục Nguyệt Mang, đúng là những vị thần tiên kia đều nhắc tới ngài." Sở U biết Phục Nguyệt Mang là cảnh giới thứ tám, cảnh giới tu vi cao nhất là thứ chín! Tên là: Phục Nhật Mang!
Sở U còn biết một cấp tương ứng với cảnh giới Phục Nguyệt Mang ở kỳ đầu là cấp 130. Vậy thì cấp chính xác của Kim Thùy Đóa là cấp 130, cấp 130 mười sao. Để cô mạnh lên đã rất khó khăn, mỗi lần tăng lên một cấp thì số lượng nguyên khí tiêu hao đã là rất lớn.
Còn nữa, cho dù người chơi ngang cấp 130, có trang bị bậc Thần Thánh thì cũng cùng cấp 130 mà muốn đấu thắng Kim Thùy Đóa là không thể. Nguyên nhân là do đối phương là NPC 10 sao! Trang bị bậc Thần Thánh cấp 130 cũng không đủ để đánh.
"Ừ, ta biết rồi. Ngài không cần làm gì hết đâu, nếu như ngài tin tưởng ta, vậy nghe theo ta đi. Tạm thời thuận theo tự nhiên."
"Ngươi làm cách nào để tồn tại trong giới tu đạo." Kim Thùy Đóa hỏi một câu hơi lạ.
"Ta? Ha ha, như ngài thấy đấy, tu vi của ta yếu như vậy, lại đến nơi này để gặp được ngài. Mà họ thì sao, vẫn còn lăn lộn ở khu vực cấp thấp. Nói cho ngài biết một bí mật, trong thế giới của ta, ta chính là thần của họ!" Sở U nghiêm túc nhìn.
Gian phòng lập tức yên tĩnh trở lại, hai người nhìn mặt nhau. Sau 3 giây im lặng, Sở U cười ha ha, sờ ót nói: "Ha ha, nhưng họ đều không phục, không giây phút nào là không muốn đuổi kịp và vượt qua ta!"
"Vậy ngươi định xử lý như thế nào?"
"Rất đơn giản, giết!" Sở U nghĩ lại những gì mình đã trải qua ở kiếp này, trừ đi mấy chuyện nhảm nhí thì tổng kết được nhiêu đó.
"Nhưng họ bất tử mà."
"Dù sao thì khi chết họ cũng phải trả giá, vì vậy họ cũng sợ chết, đương nhiên không ai muốn chết."
"Về phần bất tử... Ừ, thì ta không ngừng tàn sát thôi."
...