Chương 586. Có lẽ thật sự có thể
Thấy sắp bỏ lỡ thời ăn cơm trưa tốt nhất, hắn gật đầu nói: “Vậy được rồi, ta về ăn cơm đây.”
“Muốn về nơi ở của ngươi sao?”
“Đúng vậy, là nhà ta.”
“Hiện tại ta ngược lại cực kì hi vọng tận mắt nhìn nhà người một chút.” Một tia sáng xuất hiện trong mắt của Kim Thùy Đóa nhưng nhanh chóng biến mất, cô ta biết là không thể. Ở đây có một khoảng cách rất xa không nhìn thấy.
Nghe Kim Thùy Đóa như đang nói đùa với mình, Sở U thành thật nói: “Có lẽ thật sự có thể!”
“Phải không?” Trên mặt Kim Thùy Đóa có chút ngạc nhiên, giọng điệu hơi run rẩy. Tuy nhìn có vẻ cô ta không để ý, nhưng thực tế trong lòng đã rung động lại bị áp chế lại và biểu cảm của cô ta đã không còn như trước.
“Đương nhiên, nếu không có một chút nắm chắc ta cũng sẽ không nói ra miệng. Nếu như ngài thật sự muốn gặp, hôm nay ta sẽ nhớ kỹ lời nói này của ngài.”
“Ha ha, vậy ngươi hãy ghi nhớ thật kỹ đi.” Nói xong cô còn nhìn chằm chằm Sở U một lát, sau đó Kim Thùy Đóa rời khỏi đây trong nháy mắt.
“À… Ha ha, tư lệnh đại nhân chuyện đó… Vậy ta đi đây.” Lúc này, Long Nguyệt Nhi luôn bị xem là không khí, xấu hổ nói. Vừa rồi trong lòng của cô ta cũng nổi sóng, chỉ khác là, Long Nguyệt Nhi ngạc nhiên vì biểu cảm của tiểu thư nhà mình thôi. Cô ta vậy mà nhìn thấy Kim Thùy Đóa lộ ra biểu cảm vừa rồi với một người xa lạ đến từ tương lai, nhất là tiếng cười như chuông gió của Kim Thùy Đóa. Nếu không phải Long Nguyệt Nhi có khả năng kiềm chế, thì ngay cả cằm cũng rơi xuống rồi.
“Ừm, đi đi.” Sau đó Sở U thấy Long Nguyệt Nhi biến mất khỏi chỗ này.
Quan sát một vòng ở đây, Sở U trực tiếp logout.
Sau khi Sở U đứng lên từ cabin trò chơi, màn hình trong phòng ngủ lúc này tự động mở lên. Chớp mắt đã thấy bé loli Hồng Hậu xuất hiện.
“Buổi chiều tốt lành, Sở U.”
“Lời chào này của mày khiến tao cảm thấy mày càng giống trí tuệ nhân tạo rồi đấy.” Sở U cười nhẹ vừa đi vừa nói.
“Nói cho cậu biết một chuyện, Triệu Phi Yến cũng chính là Triệu Phi Phi sắp tiếp cận cậu rồi, cô ấy đã gọi cho cậu mấy cuộc rồi.” Bé loli đột nhiên nói ra một việc ngoài dự đoán.
“Cô ấy biết tao? Làm sao biết?” Sở U cực kỳ bất ngờ.
Bé loli lắc đầu, nó còn mang theo nụ cười giống con người nói: “Cậu là đối tượng cô ấy nghi ngờ, về phần làm sao tìm được manh mối là từ trong danh sách dự tiệc chọn lọc ra.”
“Danh sách dự tiệc?” Thật ra Sở U và Triệu Phi Yến cũng không có tiếp xúc nhiều ngoài hiện thực. Với trí nhớ tốt của mình thì Sở U lập tức nghĩ ra, hắn đã từng tiết lộ cho Triệu Phi Yến là mình có tham gia bữa tiệc do Hà Tuấn Khải tổ chức, đồng thời còn nói đùa với Triệu Phi Yến. Hắn đã thấy cô ấy trong bữa tiệc đó, lúc đó Hà Tuấn Khải để tổng giám đốc tập đoàn Thiên Sở đại diện gửi thư mời, cũng gửi tới cho hắn, nhưng mà bị từ chối rồi. Bởi vì hoạt động này Sở U đã tham gia ở kiếp trước, không cần phải tham gia nữa.
Thật không ngờ, cô bé kia vậy mà lại xuống tay từ đây, cô ấy thực sự muốn tìm ra mình! Với lại từ tiến độ hiện tai, cô ấy thật sự sắp thành công rồi!
Nhớ tới cách làm người của Triệu Phi Yến, cảm giác trong lòng nói cho Sở U. Trừ khi xua tan nghi ngờ của Triệu Phi Yến, nếu không đối phương sẽ không bỏ qua. Khi chơi với lửa có thể còn xảy ra chuyện không biết trước được, xem ra thực sự phải gặp cô gái cố chấp này một lần.
“Đúng vậy, cô ấy cực kỳ cố gắng. Vì không để cho cô ấy xem được nhiều tin tức của cậu, tôi đã phát động một cuộc nhiễu sóng quy mô lớn trên toàn thế giới. Đối với gia đình cậu, tôi cũng mượn cơ hội này để cảnh báo những kẻ địch ngầm đó!” Nói tới đây, trên mặt bé loli đã không còn ý cười.
Nghe bé loli nói vậy, một từ hiện lên trong đầu Sở U, đó là: làn sóng đầu tiên của Hồng Hậu!
Ở kiếp trước Hồng Hậu có quyền thống trị như thế nào? Sở U biết, ở kiếp trước, Hồng Hậu đã phát động tổng cộng 6 lần nhiễu sóng trên quy mô lớn. Hơn nữa mỗi lần làm nhiễu sóng, cách thức cũng không giống nhau. Ví dụ như đợt thứ nhất, Hồng Hậu làm nhiễu sóng tất cả mạng mà các gia đình sử dụng. Nhưng lần thứ hai phát động, thì không giống, cách thức tăng thêm lực phá hoại, cũng tăng thêm lực thống trị.
Làn sóng sau dữ dội và hung tàn hơn làn sóng trước!
Sau lần thứ sáu, Hồng Hậu đã lấy được quyền thống trị thế giới hiện thực.
Nhưng ở kiếp này làn sóng đầu tiên của Hồng Hậu phát động sớm hơn ở kiếp trước nhiều, nhân tố ảnh hưởng lớn nhất trong này là Sở U. Cho nên nghe nói tới đây, Sở U cực kỳ bất ngờ và ngạc nhiên.
“Ha ha, vậy máy tính của tao có thể lên mạng không?”
“Đương nhiên có thể. Tôi làm như vậy chẳng qua chỉ sửa đổi một số thông tin bị trộm và biến mất thôi. Đúng rồi, Bảo Nhi về rồi. Lúc nãy cô ấy có gõ cửa một cái, nhưng mà cửa bị cậu khóa rồi.” Trong biệt thự của Sở U có camera, vì vậy cho nên Hồng Hậu mới phát hiện ra hành động của Bảo Nhi.
“Ừm tao biết rồi, tao muốn hỏi một chút, khi nào chúng ta tạo ra một phòng thí nghiệm sinh vật vậy?” Vấn đề này là chuyện lớn, khả năng hiện tại của Hồng Hậu là có hạn, nó có kẻ địch, cho nên nhất định phải hỏi rõ.
“Phòng thí nghiệm sinh vật không cần quá to, nhưng phải đủ sâu. Vì vậy, căn cứ à, tôi đề nghị tiếp theo cậu nên xây một khách sạn 5 sao lấy tên là Cung điện Sở Nhạc đi!”
“Đến lúc đó tôi sẽ cho cậu biết về bản vẽ liên quan và những thứ cần chuẩn bị ở mặt khác!” Suy nghĩ vừa xuất hiện của bé loli, cách suy nghĩ của nó hoàn toàn khác biệt với người khác, đó là phân tích của siêu máy tính.
“Được, tao phải đi rồi, ngày mai gặp.” Hắn nói xong, còn thấy nó nở nụ cười như thiên sứ với hắn.
Bóng dáng của bé loli chớp mắt đã biến mất trong phòng, dụng cụ chiếu tự động đóng lại, để lại một mình Sở U có chút ngây người. Nhưng mà hắn lấy lại tinh thần rất nhanh, cầm điện thoại di động lên, nhìn dãy số mà hắn đã lỡ cuộc gọi, ánh mắt rất nhanh khóa chặt một dãy số điện thoại.
Suy nghĩ một chút, Sở U quyết định gọi lại.
“Sợ hãi bầu trời này, khi màn đêm buông xuống em không cách nào yên giấc. Trong lòng có chí lớn, anh và em lại nôn nóng và lo lắng như vậy. Chúng ta bất lực để thay đổi những kiệt tác của thời gian. Trên gối còn hơi ấm. Anh và em lại nôn nóng và lo lắng như vậy, từng thử thu lại những màu sắc mà bản thân em không kiềm chế được, học cách thờ ơ theo quy tắc, để chắc chắn bản thân không hành động theo cảm tính, mê muội trong nhẫn nhục chịu đựng tầm thường.” Chuông điện thoại của Triệu Phi Yến bỗng nhiên vang lên, thay đổi thông tin giao diện gốc của màn hình điện thoại.
Triệu Phi Yến ngồi trên ghế sofa, hai mắt nhìn chằm chằm. Cô cảm nhận được sự quen thuộc từ số điện thoại này, chỉ một lúc đã biết ai gọi tới. Là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Sở, hắn còn có một thân phận khác, là sinh viên đang học năm ba.