Chương 607. Vương Mai Mai.
Thật ra trong sách hướng dẫn viết một tuần lau một lần là được, cũng không nói là ngày nào cũng phải lau.
Triệu Phi Yến ngâm nga trong miệng, cô buộc tóc đuôi ngựa, bước tới chỗ cabin trò chơi ngồi xổm xuống bắt đầu lau chùi.
Mỗi ngày cô đều lau chùi thứ nhất là do thói quen sạch sẽ, cô là người thích sạch sẽ, thứ hai là có thể vừa làm chuyện mình thích vừa nghĩ ngợi. Triệu Phi Yến cảm thấy như vậy có thể suy nghĩ thông suốt hơn.
Đang lau chùi bỗng Triệu Phi Yến nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.
Cô đã phát hiện ra gì?
Triệu Phi Yến nghiêng người về phía trước, càng ngày càng gần "dấu tay", đó là một dấu tay lạ lẫm, nó hiện ra trên mặt cabin trò chơi bóng loáng, không phải dấu tay của Triệu Phi Phi cô...
Nhìn dấu vết có thể thấy đây là dấu tay của nam giới!
Cho dù dấu vết cực kỳ nhạt nhưng vẫn có hình dáng, có thể suy ra lúc ấy người kia nhất định là chống tay vào cabin trò chơi, hơn nữa còn chống một tay, lực ấn xuống rất lớn. Nếu không thì không thể nào lưu lại dấu nhạt như vậy, còn nữa độ ẩm trong phòng ngủ lớn hơn phòng khác nếu như tay người động chạm lên đồ kim loại sẽ lưu lại dấu vết. Cho dù dấu vết này không dễ dàng bị phát hiện nhưng Triệu Phi Yến vẫn phát hiện ra.
Cái này ngay cả người trong cuộc như Sở U cũng không thể ngờ tới...
Triệu Phi Yến nhìn dấu tay, sau đó đứng lên, vẻ mặt hoang mang, có một người đàn ông lạ lẫm xuất hiện trong nhà cô tối qua??
Triệu Phi Yến nghĩ vậy cũng thấy sợ, nhưng cô lập tức bình tĩnh lại, đầu tiên cẩn thận kiểm tra mấy cửa sổ, phát hiện không có dấu vết gì, rồi lại kiểm tra sàn phòng ngủ cũng không tìm được manh mối có ích.
Triệu Phi Yến lo lắng, cô nhớ trong nhà được giám sát, nhưng phòng ngủ thì không, giống như biệt thự của Sở U. Nếu như không vào bằng cửa sổ, như vậy cũng chỉ có thể tìm đường khác.
Nhưng lúc cô xem video quay tối hôm qua không khỏi khiếp sợ, cửa cổng và xung quanh biệt thự đều không có nhân vật khả nghi nào xuất hiện, trong đại sảnh còn có một cái camera, xem cũng không thấy gì.
Vậy vấn đề là cái dấu tay này ở đâu ra?!
Nghĩ đến chuyện không thể giải thích này, Triệu Phi Yến bỗng nghĩ đến Sở U...
Đây dường như là hành vi theo bản năng, bởi vì vấn đề quấy nhiễu Triệu Phi Yến vẫn chưa được giải thích. Bây giờ không biết được đâu là sự thật, những thứ này có liên quan đến Sở U!
Triệu Phi Yến không nghĩ đến Sở U thì nghĩ đến ai?!
Hai người đã gặp mặt, đối phương đã biết trước thân phận của Triệu Phi Yến, như vậy đối phương nhất định sẽ biết địa chỉ?!
Hơn nữa, lúc Sở U offline rất trùng hợp, là thời điểm hắn offline là nửa đêm!
...
Sau khi Sở U chở Bảo Nhi tới trường, hắn nộp học phí cho Bảo Nhi, sau đó đi xe tới tòa nhà tập đoàn Thiên Sở.
Sở U đổi xe nên bị nhóm bảo vệ bao vây xe của hắn, bởi vì chiếc xe lạ lẫm này lại xông vào chỗ đỗ xe của tập đoàn. Đây là chỗ mà chỉ có xe của khách nước ngoài và nhân vật tiếng tăm mới được đâu, không thì phải đậu ở hầm đỗ xe.
Đội trưởng đội bảo vệ ghi lại bảng số xe của chiếc xe này, để sau này không phải mắc sai lầm nữa.
Bảo vệ lần nữa cúi đầu khom lưng, Sở U thản nhiên chạy xe vào.
Sở U xuống xe đi tới chỗ cửa chính, đã có người đến, rất nhiều người ăn mặc như phần tử tinh anh của xã hội vội vã đi lại, trong tay mỗi người cầm theo túi hồ sơ, nếu không thì cũng là bữa sáng. Hoặc là vừa đi vừa gọi điện thoại.
Có lẽ thời gian Sở U tới nơi này thật sự quá ít, cho dù đại sảnh có treo hình chụp hắn để cho mỗi nhân viên đều có thể nhận biết hắn là người cầm quyền thực tế của tập đoàn Thiên Sở. Nhưng mà khi hắn thật sự xuất hiện đây thì không mấy ai biết rõ thân phận hắn.
Là do hắn quá trẻ tuổi, là do hắn tới nơi này quá ít, là do hình chụp khác ngoài đời thực quá, trong tấm ảnh là đang làm việc, hơn nữa chỉ có một tấm!
Sở U nhìn những viên chức đi lướt qua người hắn, vẻ mặt phức tạp, bỗng nhiên hắn cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy bầu trời âm u bắt đầu đổ tuyết.
"Ồ, tuyết rơi kìa!" Lúc này có người kinh ngạc nói ra.
"Cô là người phương nam hả?"
"Ừ đúng vậy!"
Sở U chỉnh lại quần áo bước lên bậc thang, đi vào đại sảnh. Lần này hắn tới không nói cho ai biết, bởi vì thứ nên biết thì biết, không nên biết thì thôi.
Sở U đi vào thang máy, bên trong đã có 6 người, nam nữ đều có.
Tuy rằng cùng là quản lý nhưng dường như họ không quen biết lẫn nhau, trong thang máy rất yên tĩnh, điều này cho thấy tập đoàn Thiên Sở rất rộng lớn.
Nó không chỉ có rất nhiều ngành mà còn có "Văn phòng Viễn Kinh" cho công ty con trong nước và "Văn phòng Viễn Kinh" cho công ty con ở nước ngoài.
Thang máy dừng lại, đã tới tầng mà Sở U muốn tới. Lúc người đàn ông trẻ tuổi này đi ra khỏi thang máy, những người ở trong đó vốn đang im lặng quay qua nhìn nhau, ánh mắt ngạc nhiên.
Một cô gái đứng ở góc thang máy, buông tài liệu xuống, lúc trước cô giả vờ đang xem tài liệu thật ra là đang âm thầm đánh giá người đàn ông kia.
Đúng vậy, họ đã nhận ra người đàn ông đó rốt cuộc là ai...
"Đùng đùng! Giám đốc Lý, giám đốc Sở đã tới."
"Đưa ngài ấy vào." Ông Lý kinh ngạc, thằng nhóc này bình thường sẽ không hỏi trước mà đẩy cửa vào luôn, hôm nay sao lại?
"Chú Lý!" Sở U đứng ở cửa, cười nói.
"Thằng nhóc này, mau vào đây." Ông Lý vừa tức vừa buồn cười, ông mở ngăn kéo lấy ra một thư mời, hôm nay diễn đàn thường niên Oss khai mạc.
Sở U đi tới, tiếp nhận thư mời, hắn mở ra xem, bên trong còn có hai tấm thẻ thân phận, một tấm là hắn, một tấm khác là của một cô gái lạ lẫm, nhưng không thể phủ nhận cô gái này rất đẹp.
Trên thẻ không ghi rõ số hiệu chỗ ngồi, chắc hẳn khi tiến vào hội trường tự nhiên sẽ có người đến hướng dẫn.
"Người kia là ai?" Sở U bất ngờ nói.
"Cậu là người đứng đầu tập đoàn, sao có thể đi một mình, cô ấy là phó trưởng phòng quản lý thư ký, một người rất có năng lực."
"Cô ấy biết mọi chuyện ở diễn đàn, cậu không biết có thể hỏi cô ấy. Đây là ý của tôi, cậu không biết đâu mấy ngày nay cô ấy đã tìm hiểu hết mọi việc về diễn đàn Oss, có bản lĩnh đấy chứ, ha ha."
"Thì ra là thế, được rồi." Sở U nhìn tấm thẻ của cô, phía trên không chỉ có ảnh chụp rất đẹp mà còn có tên, cô ấy tên là Vương Mai Mai.