Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Chương 622. Cuộc thanh trừ lớn ở Thiên Sở

Chương 622. Cuộc thanh trừ lớn ở Thiên Sở


Mấy ngày trước, có người nhà họ Sở lên tiếng, xúi giục đám người Sở Văn Đình liên hợp lại đoạt quyền điều hành tập đoàn Thiên Sở, giành hết quyền lực của Sở U.
Giành hết quyền lực bằng cách nào? Tuy Sở U là người thừa kế, nhưng cấp dưới toàn là một đám không chịu nghe theo sự điều khiển của hắn. Mệnh lệnh không nhận được sự chấp hành, văn phòng đưa lệnh xuống xong toàn thành đá chìm đáy biển. Nếu Sở U làm căng lên, hắn sẽ phát hiện tách khỏi nhóm họ hàng của hắn, việc kinh doanh của tập đoàn Thiên Sở sẽ lâm vào tình trạng thất bại.
Những hợp đồng kinh doanh này là do tôi kéo cho anh, anh làm tôi thấy khó chịu, tôi liền bảo các khách hàng cắt hợp đồng với tập đoàn Thiên Sở! Tóm lại, thủ đoạn chính là như vậy.
Trước mắt, chướng ngại lớn nhất của nhóm họ hàng này thật ra chính là ông Lý. Người này không dễ bị mua chuộc, rất khó nắm được nhược điểm của ông ta. Trong khoảng thời gian ngắn không cách nào lật đổ được ông Lý!
Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, người của ông Lý muốn phát triển ở tập đoàn Thiên Sở là điều gần như không có khả năng. Rất nhiều bộ phận nắm quyền đã bị họ hàng Sở U thâu tóm.
Gần đây, người nhà Sở U và nhà bên ngoại của Sở U đang chuẩn bị liên hợp với nhau, động tay vào một số hạng mục để mọi người cùng có lợi.
Nếu tôi không có được lợi ích từ hạng mục thì người của tôi cũng được cất nhắc lên. Tóm lại, đây là sự thỏa hiệp với nhau. Bên trong tập đoàn Thiên Sở đang hình thành một thế lực to lớn mà ngay cả ông Lý cũng không ngăn cản được!
"Là anh sao? Đi làm à?" Ba chữ trước là Sở U nói với điện thoại, ba chữ sau mới nhìn Sở Nam nói.
"Ha ha, vừa mới lôi kéo được một khách hàng lớn, hiện tại gọi đối phương đến đây xem thực lực Thiên Sở chúng ta." Sở Nam xấu hổ cười. Lần trước, anh ta đi làm lại chơi trò chơi bị Sở U bắt quả tang, nhưng sau đó cũng để ngỏ. Ban đầu anh ta còn thấy hơi lo. Không biết tên Sở U này có nổi trận lôi đình không? Lúc đó, ba anh ta Sở Văn Đình đã an ủi "Đừng sợ, tên nhóc đó không làm lớn chuyện được đâu, cùng lắm chỉ tức giận mắng mấy câu mà thôi."
Đúng như vậy, đến cuối cùng vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra cả, ngay cả chuyện tức giận cũng không có.
Mất đi ba mẹ, Sở U trở nên bất cần đời, vô cùng sa sút. Vậy nên những người trong gia đình chẳng ai chú ý đến hắn, cũng xem hắn chẳng ra gì.
Cậu, Sở U, chỉ là người thừa kế trên danh nghĩa của tập đoàn Thiên Sở chúng tôi mà thôi, chúng tôi muốn làm gì cậu quản được sao?
Cho cậu nắm được nhược điểm của tôi là do ông Lý âm thầm xúi giục cậu làm chứ gì? Hừ, ông già này cũng không còn chơi được bao lâu nữa đâu. Quan trọng nhất là Sở U cậu cũng không trát nổi tường (1)!
(1) Không trát nổi tường: chỉ năng lực kém.
Sở U gật đầu, mắt lại nhìn di động, thản nhiên nói: "Uhm, anh đi làm việc của anh đi."
Sở Nam bỗng nhiên biến sắc. Tên nhóc này khá lắm, dám tỏ thái độ không thích lại có thành kiến với mình như vậy, uổng công mình hồi nó còn nhỏ ngày nào cũng dẫn nó ra ngoài chơi, người lớn có mắng cũng là mình đứng ra gánh tội! Được lắm! Mày cũng không còn lên mặt được bao lâu nữa đâu.
Sở Nam không nói nhiều nữa liền bỏ đi.
Nhìn bóng dáng trước mặt, trong mắt Sở U chợt lóe lên tia lạnh.
Người gác cổng đầu đầy mồ hôi chạy tới, đi đến trước cửa xe chỗ ghế lái. Sở U đã hạ cửa kính xe.
"Tổng giám đốc Sở, anh đã tới, tôi vừa mới đi…"
Sở U dùng ánh mắt cắt ngang lời của đối phương, đến lượt hắn mở miệng.
"Anh nói với tổ bảo vệ, nếu có một cô gái ngồi xe lăn nói tên mình đến đây hỏi về tôi, các anh hãy gọi Hướng Tinh lại đây tiếp cô ấy. Các anh có biết Hướng Tinh không?"
Từ khi Sở U bắt đầu lên tiếng, người gác cổng liền biết ông chủ có phân phó, lập tức ghi nhớ.
"Phó tổng giám đốc Hướng Tinh? Chính là phó tổng giám đốc Hướng, trợ lý hành chính đặc biệt của bộ phận hành chính?"
"Chính là anh ta. Cô gái ấy tên là Đạm Thai Tĩnh Ninh, anh nhớ chưa? Cô ấy tới thì gọi ngay cho Hướng Tinh."
"Tôi hiểu rồi. Tổng giám đốc Sở yên tâm, tôi sẽ đem chỉ thị của anh nói với tổ bảo vệ."
"Ừ, đúng rồi, nếu người khác có hỏi chuyện này, cứ nói là tôi nói, đừng can thiệp vào!"
"Vâng, tôi biết rồi."
"Ừ! Vất vả anh rồi, đi đi."
"Vâng! Vâng!..."
Sở U lúc này mới bắt đầu đi vào công ty, sau khi dừng xe Sở U và Bảo Nhi cùng nhau xuống xe.
Bảo Nhi đánh giá quang cảnh ở đây, trong mắt có tò mò cũng có cảm xúc khác, nhưng cô bé chỉ im lặng không nói gì. Cô biết, nếu không có gì thay đổi, trong tương lai, cô rất có thể sẽ làm việc ở đây.
Hoặc là cho dù có thay đổi, chắc sau này cô cũng sẽ tới đây làm! Nghĩ đến đây, Bảo Nhi thoáng nhìn qua Sở U.
"Đi thôi!"
Dẫn trẻ con vào trong một công ty tập đoàn lớn là một chuyện cực kỳ hiếm gặp! Một số nhân viên không khỏi nhìn hai người mấy lần.
Một cô gái xinh đẹp đứng ở cửa đại sảnh, khuôn mặt không một ý cười làm toát lên khí chất cao sang, vừa nhìn là biết là một cô gái quyền lực. Người này chính là Vương Mai Mai.
Sắc mặt cô có vẻ không được tốt lắm. Cô vừa mới đụng phải Sở Nam, lời nói đường mật của đối phương khiến cô thấy thật ghê tởm. Cô cũng biết một số tin phức tạp của tập đoàn Thiên Sở. Nhóm họ hàng của Sở U từng mượn sức cô, nguyên nhân là nhờ năng lực của cô.
Người có năng lực đi đến đâu cũng đều sẽ tỏa sáng, điều này đã được kiểm chứng trên người Vương Mai Mai. Tuy nhiên, cô đã từ chối cám dỗ. Bởi vì ông Lý không chỉ là cấp trên trước kia của cô, không chỉ có ơn đề bạt, ơn tri ngộ (2), mà ông Lý còn là người thầy cuộc sống của cô nữa!
(2) Tri ngộ: chỉ được thưởng thức hay trọng dụng.
Khuôn mặt khó coi của Vương Mai Mai lúc này mới xuất hiện nụ cười chân thật, trở nên sáng bừng, bởi vì Sở U đã xuất hiện.
"Tổng giám đốc Sở, anh đã tới."
"Ừ"
"Ô, cô bé xinh quá. Em tên là gì?"
Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn Sở U, Sở U cười gật đầu.
"Em tên là Bảo Nhi."
"Mai Mai, cô hãy dẫn Bảo Nhi đi dạo nơi đây một chút đi, tôi có việc muốn nói với chú Lý."
"Vâng, tổng giám đốc Sở. Anh cứ làm việc của anh, tôi sẽ đi cùng cô bé."
"Ừ, vất vả cho cô rồi." Hắn nhìn Bảo Nhi: "Bảo Nhi, nghe lời chị ấy, lát nữa anh tới đón em."
"Hì hì, Bảo Nhi, đi cùng chị nào."
"Vâng…"
Sau đó Sở U đi vào thang máy. Lúc này, một nhân viên lén gọi điện thoại: "Anh ta đi vào rồi, chắc là đến văn phòng của giám đốc Lý."
. . . . . .
Cửa văn phòng ông Lý chợt có người đẩy ra. Sở U một mình đi vào, trực tiếp đi qua thư ký bên ngoài. Đối phương cũng biết hắn, cho nên chỉ mỉm cười, ngọt ngào nói: "Tổng giám đốc Sở đến rồi."
"Chú Lý, cháu đến rồi đây."
Chú Lý từ sau bàn làm việc lớn lập tức đứng lên, cười ha ha nói: "Tiểu U, hiếm khi thấy cháu tìm chú nói chuyện." Ông vừa nói vừa đi đến một góc, bỏ lá trà vào ly.
Sở U đóng cửa lại đi vào trong, đi thẳng tới bàn làm việc của ông Lý ngồi xuống, ánh mắt khó diễn tả. Hắn rút một điếu thuốc ngậm vào miệng châm lửa.
"Ai da, khói sặc chết tôi rồi…" Sở U chùi mắt, giả vờ tỏ ra thất bại.
Chú Lý cười không nói gì, đưa tách trà cho chàng trai trẻ ngồi chỗ ghế của ông.
Hút một hơi thuốc, thở ra khói, Sở U nhìn về phía chú Lý.
"Chú Lý, trong hai năm nay, chú ở tập đoàn có ổn không?"
"Ha ha, đương nhiên là ổn rồi, được tôn kính, được thể diện, sao mà không ổn được chứ?!"
"Chú đừng giỡn với cháu nữa ha ha. Cháu hỏi thẳng nhé, chú nghĩ thế nào về đám họ hàng của cháu?"
Nghe Sở U hỏi vậy, chú Lý không cười nữa. Ông nhìn Sở U, trong mắt ban đầu còn hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền trở nên sắc bén. Đối phương thoạt nhìn cũng thoải mái tự tại nhìn ông, dường như không nhìn ra sự sắc bén trong mắt chú Lý, lại giống như có nhìn ra nhưng không quan tâm! Giống như thái độ của hắn trước đây vậy.
"Chàng trai, cháu cũng đừng đùa với chú."
"Sao cháu lại đùa với chú chứ? Cháu đang nói thật mà, nghiêm túc đấy!"
ông Lý bỗng mỉm cười, rồi không cười nữa, nhìn thấy ánh mắt Sở U vẫn sắc bén nghiêm túc như xưa.
"Cuối cùng cháu cũng đã ngửi được mùi nguy cơ." Nói xong, ông nhấp một ngụm trà, khuôn mặt nghiêm túc.
"Cũng không tính là muộn. Mấy năm nay thật sự vất vả cho chú Lý rồi. Chú nói chút đi, hãy nói cách nhìn của chú về họ."
"Cách nhìn sao? Bọn họ là cái u ác tính của tập đoàn Thiên Sở. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn gì cũng sẽ biến thành bệnh nan y." ông Lý nhắc tới bọn họ liền cảm thấy ghê tởm, nói ngắn gọn cách nhìn của ông.
"Nói như vậy, bệnh tình vẫn đang ở giai đoạn nhen nhóm bệnh. Cháu nhớ trước đây chú có kể cho cháu nghe rất nhiều chuyện. Cháu muốn giải thích với chú một chút, không phải cháu không quan tâm, mà là cháu đang âm thầm thu thập chứng cứ!" Sở U bình tĩnh nói, hơn nữa còn có chút bí ẩn.
Ông Lý cảm giác như vừa nghe một câu chuyện khôi hài cực kỳ vô lý. Cậu chủ bất cần đời nhà họ Sở đang ngồi trước mắt ông đây lại nói với ông là đang âm thầm thu thập chứng cứ của nhóm họ hàng thối nát kia? Ai tin được chứ?!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất