Chương 719. U công tử!
Sau khi phá đổ kiến trúc trung tâm của công hội Chinh Chiến, Sở U không tàn sát như với công hội Tình Nghĩa, phá đổ xong liền bay lên trời, cuối cùng bay về một hướng nào đó.
Người chơi nữ của công hội Nguyệt Hàn Cung hiện đã dọn dẹp sạch sẽ phần tử đối nghịch ở điểm hồi sinh.
Tuy nhiên trên mặt họ cũng không nhìn thấy niềm vui khi thắng lợi.
Lần này công hội Chinh Chiến bất ngờ tập kích làm cho họ lo lắng bất an, hiện tại công hội Chinh Chiến bỗng nhiên không chống cư về thành phạm vi lớn khiến họ khó hiểu. Bầu không khí bất an vẫn tồn tại như cũ, đối phương bất ngờ tập kích tạo cho họ tâm lý ám ảnh.
Tâm lý ám ảnh này vẫn không tiêu tan, bởi vì trận đấu kịch liệt mà ngắn ngủi lần này, nói là chiến thắng đối phương, không bằng nói đối phương không muốn đánh trực tiếp đi. Không có chút tâm trạng nào của người thắng. Bởi vì công hội Chinh Chiến thiếu mấy điểm nữa là thành công.
Chuyện này vừa quỷ dị vừa như một trò cười!
Rất nhiều người chơi nữ vẻ mặt nghiêm trọng, chỉ có những người chơi nữ ngây thơ không biết gì mới cười đùa vui vẻ.
Thủy Lam Chi Tâm đưa mấy chị em sức chiến đấu mạnh đi tìm hội trưởng, vẻ mặt của họ đều rất nghiêm túc.
"Chị, đây là tình huống gì, vì sao công hội Chinh Chiến lại chạy, họ cho rằng chạy là coi như việc này kết thúc sao?"
"Đúng thế, tuyên chiến với công hội Chinh Chiến!"
"Công hội Chinh Chiến vốn đã không nhận được sự yêu thích, lần này còn đánh lén chúng ta, khiến chúng ta tổn thất nặng nề. Chị cả chúng ta liên minh với công hội khác, thảo phát Chinh Chiến một lần!"
Đây là Thủy Tinh Chi Tâm phát hiện sự bất thường của đối phương, bởi vì biểu cảm của đối phương giống như đang dạo chơi dã ngoại, không hề nghe lọt lời nói của họ.
"Chị, chị sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Thủy Lam Chi Nhãn vẫn cảm thấy chuyện này như bị mây mù che, lúc này hơi hoàn hồn lại, lên tiếng.
"Không cần đâu, các em không phát hiện sao? Công hội Chinh Chiến đã bị diệt."
"A?""A??"
Nghe thấy lời của Thủy Lam Chi Nhãn, mọi người đều một bộ dáng không tin nổi, biểu cảm nhìn rất đáng yêu.
Thủy Lam Chi Tâm cũng vậy, cực kỳ ngạc nhiên. Trong trận chiến kịch liệt họ đã giết tới đỏ mắt, đừng tưởng rằng chỉ có đàn ông mới có thể giết tới đỏ mắt, phụ nữ cũng có thể như vậy. Cho nên mấy người họ không chú ý tới biểu tượng công hội của đối phương đã biến mất. Khi thấy đối phương đã mất đi lòng kháng cự, về thành phạm vi lớn, họ càng giết càng hăng say.
"Các em nhìn bảng xếp hạng công hội đi, trên đó đã không còn công hội Chinh Chiến nữa." Cùng lúc đó, Thủy Lam Chi Nhãn đang liên lạc với một số bạn tốt, xác nhận xem công hội Chinh Chiến có phải bị diệt rồi không; bởi vì chuyện này lúc bắt đầu đã quá kì lạ.
Mấy người nhanh chóng mở bảng xếp hạng, sau khi thấy càng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, phía trên đã không còn tên công hội Chinh Chiến.
Có thể hình dung, công hội Chinh Chiến bị người khác tiêu diệt rất nhanh, nhanh đến nỗi, công hội Chinh Chiến vừa biết tin, sau đó liền bị diệt.
"Tại sao có thể như vậy? Công hội Chinh Chiến vậy mà.... Cũng quá nực cười rồi, họ chẳng lẽ không biết có người tập kích công hội của mình sao? Cho dù đánh lén... Tốc độ diệt họ cũng quá nhanh rồi!" Giống như lần này công hội Chinh Chiến tập kích họ, cho dù mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch của công hội Chinh Chiến, nhưng diệt công hội Nguyệt Hàn Cung cũng không thể nhanh như vậy.
"Chị, chị chắc chắn biết gì đó?" Thủy Lam Chi Tâm nhìn vẻ mặt của hội trưởng nói.
"Trước đó U Dạ liên lạc với chị, hắn nói biết chúng ta có chiến tranh, công hội Chinh Chiến bị diệt có lẽ là do hắn làm."
"A??""A?"
Từng đợt sóng bất ngờ đánh tới dồn dập.
"U Dạ tại sao phải giúp chúng ta?" Thủy Lam Chi Tâm bỗng nhiên nói, trong mắt sáng tỏ.
Nhưng trong mắt Thủy Lam Chi Nhãn lại là sự mờ mịt, mê mang nhìn đối phương nói: "Chị cũng không biết."
"Hắn không phải liên lạc với chị sao, chị có thêm bạn tốt với hắn không?" Thủy Lam Chi Tâm từng bước ép hỏi.
Nhưng mà Thủy Lam Chi Nhãn lại không nói gì, mà là ánh mắt không hiểu nhìn đối phương.
Bị đối phương nhìn như vậy khiến Thủy Lam Chi Tâm khẽ giật mình, trên mặt hơi đỏ lên, cô ta ý thức được biểu hiện vừa rồi của mình hình như hơi xúc động?!
"Thế nào?"Thủy Lam Chi Nhãn cười: "Không có, đối phương đã đóng cửa sổ đối thoại, hiện giờ chị không liên lạc được với hắn."
"A ...." Trong đôi mắt một vòng ảm đạm hiện lên, Thủy Lam Chi Tâm chưa bao giờ từng nghĩ ở một khoảnh khắc nào đó, khoảng cách của cô ta với U Dạ lại gần như thế.
.......
Lúc này Sở U đi tới thành Vân Đỉnh, bóng người xuất hiện trong Truyền Tống Trận, bên cạnh còn có một trang bị nho nhỏ. Trang bị này nhỏ cỡ chiếc di động, nhờ nó Sở U đi tới kiến trúc trung tâm của công hội.
Lúc này trong mắt hắn xuất hiện chút bất ngờ, chỉ thấy ngoài cửa lớn của tòa nhà có kiến trúc vô cùng đặc biệt này, có một cô gái lưng đeo hai cây kiếm đứng đó.
Cô chính là Đạm Đài Tĩnh Ninh, lúc này cô đang nhìn tòa nhà tinh xảo trước mặt, cô biết đây là tòa nhà trung tâm.
"Số không."
Một giọng nói ôn hòa truyền tới từ phía sau cô, kéo Đạm Đài Tĩnh Ninh từ thế giới bên trong của mình về lại hiện thực. Trong lòng cô hơi giật mình, hơi bối rối xoay người lại.
Cách cô 15 mét, chủ nhân của tòa thành Vân Đỉnh đứng ở đó, đó là một người đàn ông như Thần.
"Sếp." Nhìn người đàn ông trước mặt, Đạm Đài Tĩnh Ninh như con nai nhỏ câu nệ cẩn thận. Cô không dám nhìn thẳng Sở U, cho dù đối phương không nhìn thấy gương mặt cô.
"Về sau đừng gọi tôi là sếp." Sở U đi tới trước mặt đối phương nói.
"Hả?" Đạm Đài Tĩnh Ninh có chút mờ mịt, không gọi sếp vậy gọi là gì. Mà lúc này dáng người thon dài thẳng tắp của Sở U đi lướt qua người cô, cánh chim Thánh Khiết bên phải thậm chí còn sượt qua người cô.
"Trước kia có người ở chỗ này gọi tôi là sếp, mà kết cục của anh ta không tốt lắm, tôi không thể bảo vệ được anh ta, cho nên đừng gọi là sếp, tôi không thích bị người ta gọi như vậy." Sở U từ từ đi vào trong tòa nhà trung tâm, cánh cửa lớn tự động mở ra.
"Vậy tôi nên xưng hô với anh thế nào?"
"Cô muốn gì thì gọi vậy đi, xưng hô thế nào cũng được. Tôi nhớ cô là sinh viên Đại học Sư phạm ngành văn học Trung Quốc ở Viễn Kinh vậy chắc ngữ văn rất khá nhỉ." Trong giọng nói nhàn nhạt của hắn mang theo sự tùy ý.
Đạm Đài Tĩnh Ninh im lặng, khuôn mặt bị ẩn giấu nên không ai biết cô có biểu cảm gì.
Lúc Sở U bước vào cửa lớn, phía sau truyền đến giọng nói của cô gái.
"Về sau gọi anh là công tử đi, anh thích tôi gọi công tử thôi, hay là U công tử?" Đạm Đài Tĩnh Ninh vốn muốn gọi là "Sở công tử" nhưng cô nghĩ xưng hô này quá bình thường, trên đời họ Sở rất nhiều, cũng không cần gọi vậy.
Hơn nữa, chữ U này, hai người có chút giống nhau, U Dạ, U Dạ Táng Hoa Hồn. Có lẽ đây là sự nhận thức được hình thành trong nháy mắt về ý thức hệ trong đầu cô.
"Vậy gọi là công tử đi, cô lại đây."
"Công tử?" Đạm Đài Tĩnh Ninh thì thầm lặp lại, giống như cô đang thưởng thức cách xưng hô này, trong tâm trí cô, khuôn mặt của Sở U dần dần trùng khớp một cách hoàn mỹ với cách xưng hô này. Ngay sau đó cô lập tức nhấc chân đi qua, sau đó hai người cùng vào tòa nhà trung tâm.
Đạm Đài Tĩnh Ninh vừa vào nơi này liền thấy Sở U đứng bên cạnh một tinh thể tản ra ánh sáng màu trắng.
"Cuối cùng cũng có thể thăng lên công hội cấp tám!" Trong giọng nói của hắn hơi xúc động.
Lúc này Đạm Đài Tĩnh Ninh đi bên cạnh nhẹ nhàng hỏi: "Người mà anh nói, có phải là Sát thống lĩnh không?" Đối với người đàn ông cũng là thích khách kia, Đạm Đài Tĩnh Ninh có chút tò mò. Đối phương là sát tinh mà cô là thích nhẫn.
Sở U gật đầu, nhìn không ra biểu cảm của hắn: "Đúng là cậu ấy."
Đúng lúc này, tòa nhà truyền đến một sự chấn động từ sức mạnh của thần.
Cùng lúc đó, Đạm Đài Tĩnh Ninh nghe thấy thông báo của hệ thống.
Hệ thống: Công hội của bạn đã thăng cấp trở thành: Công hội cấp tám!....