Chương 808. Bảo rương Thần Thánh!
"Bảo Nhi, em nên ngủ rồi." Sở U khẽ cười, chuyện của U Dạ, không nên để em ấy biết, đối với mọi người đều tốt.
"A, em biết rồi." Bảo Nhi đứng lên, trên miệng còn dính nước, cô bé chỉ thác nước đằng trước nói: "Chúng ta tớ đó xem xong rồi em đi ngủ được không?!"
Sở U gật đầu, hai người dọc theo bờ sông, một lúc sau đã tới dưới thác nước.
Nước chảy ra từ một sơn động lớn, chảy xuống tạo thành thác, nước rơi xuống bay tung tóe, tạo lên cầu vồng cực kì tráng lệ!
Ngay lúc hai người đứng trên một hòn đá lớn để quan sát thì màu xanh dưới đầm nước dần dần biến đổi, Sở U để ý nhìn chằm chằm.
"Gì vậy anh?" Bảo Nhi ngạc nhiên.
Bởi vì lúc này đầm nước xuất hiện đủ loại màu sắc, đó chính là ánh sáng!
Ánh sáng khiến đầm nước biến thành khung cảnh đẹp như chốn thần tiên.
Sở U không hiểu chuyện này, bởi vì kiếp trước không có những ánh sáng này xuất hiện, nhưng ánh sáng này lại khiến Sở U cảm thấy cực kỳ quen, tim khẽ đập thình thịch, dường như anh đã biết đó là gì, nhưng không mở miệng mà tiếp tục xem.
Nhưng hai người nhanh chóng phát hiện sự kì lạ, trong đầm nước đó có thứ gì đó ẩn hiện.
Thứ đó có hình dạng giống như cái rương!!
Đậu xanh rau má! Có cái bảo rương gì to vậy!
Cái rương này chiếm diện tích một phần ba đầm nước, cực kì lớn!
"Sao em thấy nó giống bảo rương thế!" Bảo Nhi nói ra suy nghĩ của mình, cái rương trong đầm rất giống.
Bảo Nhi không biết Sở U đã phóng sức mạnh ý nghĩ, sức mạnh ý nghĩ đã vẽ bản đồ trong đầm nước ra, xuất hiện trong đầu Sở U.
Đầm nước không sâu, chỗ sâu nhất cũng chỉ tầm 3.6 mét, đầm có nước rất trong, không nhìn rõ vì ánh sáng che khuất tầm mắt.
Đồng thời Sở U đã xác nhận, bên trong đầm nước đó là bảo rương!
Cái màu sắc kia như ánh sáng của thần, chỉ có bảo rương Thần Thánh mới có.
Mẹ nó! Bảo rương Thần Thánh lớn như thế! Anh mới được nhìn thấy đầu tiên!
"Bảo Nhi em nhìn không sai, đúng là bảo rương, còn là bảo rương Thần Thánh!"
"Bảo rương Thần Thánh?"
"Ừ, bảo rương phẩm chất cao nhất, anh nói cho Bảo Nhi biết, bảo rương này có thể là cực phẩm đó!"
Tìm kiếm và phiêu lưu là chuyện thoải mái, có rất nhiều chuyện kì dị xảy ra.
"Nhưng nó ở dưới nước rồi, sao giờ hả anh?" Bảo Nhi vội vàng, cô bé chỉ biết bảo rương là đồ tốt, à, là cực phẩm trong các loại bảo rương thì càng tốt hơn!
Mắt Sở U sáng lên, bảo rương Thần Thánh to như thế quả là cực hiếm, đó là trân bảo của trời!
Nếu như cầm tài khoản cấp 10 mở bảo rương Thần Thánh này đúng là phung phí của trời, sẽ bị thiên lôi đánh chết!
Bảo rương này nhất định phải được U Dạ mở ra!
Bỗng lúc này hệ thống phát ra thông báo.
Thông báo của nước Yến: Chúc mừng người chơi 'Ngưng Thiên Thư' đạt được tước vị Hầu tước.
Thông báo của nước Yến: Chúc mừng người chơi 'Hạ Kiệt' đạt được tước vị bá tước.
Thông báo của nước Yến: Chúc mừng người chơi 'Thanh Đăng Ngưng' đạt được tước vị bá tước.
Thông báo của nước Yến: Chúc mừng người chơi 'Giày Niệm' đạt được tước vị Tử tước.
Đm! Chuyện gì đây, phong thần hàng loạt! Sở U kinh ngạc với tin tức này.
Đối với đại đa số người chơi, bọn họ chỉ có thể hiếu kì cùng hâm mộ, nhưng đối với người chơi rõ chuyện, thì cực kì kinh hãi, nó đại diện chính phủ hiện thực đã xâm nhập vào hệ thống nước Yến, có thể tham chính!
"Oa, nhiều người được phong quan quá." Bảo Nhi cũng thấy tin tức đó, vì toàn người chơi nước Yến có thể thấy.
"A, Thanh Đăng Ngưng cũng có tên nè!" Bảo Nhi biết Thanh Đăng Ngưng, đại khái vì trên đường họ có nói chuyện liên quan với Thanh Đăng Ngưng.
"Ừm, anh thấy rồi." Sở U để ý, người phụ nữ này không đơn giản.
"Bảo Nhi, tối rồi, nên logout, chúng ta cùng logout thôi."
"Dạ." Cơ thể Bảo Nhi dần xuất hiện ánh sáng, nhưng ánh mắt của cô lại chăm chú nhìn bảo rương to dưới nước.
Sở U cũng thế, nhưng lúc này hắn đã xin vào công hội 'Tiên' của U Dạ.
Hai người logut, Sở U bỏ mũ giáp ra, cabin trò chơi cực kì cá tính phòng ngủ bên cạnh đã mở, Bảo Nhi đi ra từ đó.
Sở U nghiêng đầu nhìn Triệu Phi Phi bên cạnh, xuống giường, Bảo Nhi đi tới.
"Chị Phi Phi muốn ngủ ở đây sao?" Bảo Nhi nhỏ giọng hỏi, sợ đánh thức Triệu Phi Phi.
"Ách…" Đang lúc Sở U không biết trả lời ta sao, Triệu Phi Phi trên giường lại cử động, cô đã logout.
Sở U không nói gì, Triệu Phi Phi bỏ mũ ra, sau đó nói: "Không ngờ lại chơi tới muộn như thế, em về đây."
"Hay em sang phòng kia ngủ đi?" Sở U mở cửa, chỉ vào phòng Lâm Lạc Nhi, Bảo Nhi đứng tại cửa nhìn Triệu Phi Phi.
"Haha, không cần đâu, em về thôi." Triệu Phi Phi biết căn phòng kia là của Lâm Lạc Nhi, kiên quyết nói.
"Bảo Nhi, em rửa mặt đi, anh đưa chị về nhà."
"Dạ."
Triệu Phi Phi ôm mũ trò chơi đi ra ngoài cùng Sở U, 30 phút sau Sở U về nhà, vẫn thấy Bảo Nhi chờ hắn ở phòng khách.
Nhìn thấy Sở U trở về, cô bé không hỏi hắn vì sao về muộn, không biết vì sao lại cười vui vẻ.
"Sao em chưa ngủ."
"Em chờ anh đó, anh không ở nhà em không dám ngủ." Bảo Nhi thấy hơi xấu hổ.
Sau đó, Sở U và Bảo Nhi về phòng của Bảo Nhi, thấy đối phương cởi áo khoác bò vào trong chăn.
"Bảo Nhi nghĩ gì mà vui vậy."
"Em, em nhớ tới trò chơi đó, chơi rất vui." Gương mặt mịn màng của Bảo Nhi hơi hồng, ánh mắt như lóe sáng, cực kì hưng phấn, về phần có phải vì trò chơi hay không hắn cũng không biết.
"Ừ, em đi ngủ đi ."
Lúc này Bảo Nhi mới yên tĩnh nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.
"Anh ngồi gần đây đi."
Thế là Sở U ngồi xuống mép giường, Bảo Nhi tự nhiên duỗi tay trong chăn nắm lấy tay Sở U, Sở U vỗ tay cô bé, giống như trấn an cô.
Bảo Nhi cực kì hưởng thụ bầu không khí như vậy.
"Sao vẫn mở mắt nhìn, nhắm mắt ngủ đi em."
"A ."
Một lát sau, Bảo Nhi mang theo nụ cười đi vào giấc ngủ.
Sở U chỉnh lại chăn, đứng dậy, tắt đèn đóng cửa rồi đi về phòng mình.
Lúc này Sở U đốt điếu thuốc, ngồi ghế máy tính, căn phòng tối mịt bỗng có ánh lửa lóe lên.
Sở U hút điếu thuốc này rất chậm, như suy nghĩ cái gì đó.
Sau khi hút xong điếu thuốc, Sở U đứng lên đi tới cabin trò chơi.