Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Chương 887. Vậy thì mang các em đi theo! (1)

Chương 887. Vậy thì mang các em đi theo! (1)


"Điều này sẽ đẩy nhanh sự sụp đổ của tất cả các đế chế công nghiệp của kẻ thù cậu."
"Không chỉ vậy, tôi sẽ theo dõi kế hoạch đợi thời trở lại của họ, bất kỳ kế hoạch trở lại nào, bất kỳ kế hoạch nào liên quan đến lĩnh vực mới, họ sẽ bị chèn ép đến chết."
"Theo cách này, cuối cùng, họ chỉ có thể dựa vào sự cứu trợ của chính phủ, và chính phủ sẽ hỗ trợ họ trong quá trình nói trên, nhưng ở giai đoạn này tôi đã nói." Tiểu Kiều lắc đầu: "Chính phủ đã quá mệt mỏi và cuối cùng chính phủ sẽ mua thứ có giá trị duy nhất của họ, đó là phòng thí nghiệm sinh học."
"Mà đến lúc đó, bọn họ sẽ gần giống như những người bình thường, không có gì khác biệt."
"Bọn họ sẽ bị chúng ta ép ra khỏi mặt nước. Đến lúc đó, tôi và cậu cùng chung tay kết liễu bọn họ!" Nói xong, Tiểu Kiều nhìn vào mắt Sở U: "Có lẽ, cậu lúc đó đã đủ muốn làm gì thì làm!"
"Trong toàn bộ quá trình, tôi sẽ không biểu hiện ra ngoài, để đối phương không thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi."
"Sở U, cho dù tôi chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng hệ thống trí tuệ nhân tạo mạnh mẽ mà tôi để lại cho cậu vẫn sẽ có sức mạnh như vậy, nó sẽ tiếp tục thi hành, dù sao, cậu phải biết rằng thiết bị kết nối của nó chính là thiết bị kết nối hiện tại của tôi."
"Tất nhiên, cậu cũng có thể tạm dừng vào bất cứ lúc nào."
“Vậy đây là vấn đề.” Nói xong, Tiểu Kiều mỉm cười: “Cậu định đặt tên gì cho hệ thống này? Cậu biết rằng những người ưu tú trong tập đoàn của cậu cũng chuẩn bị hỏi cậu về điều này.”
Sở U yên lặng lắng nghe, ánh mắt có chút khiếp sợ, hắn thật sự không ngờ rằng Tiểu Kiều lại âm thầm làm nhiều chuyện như vậy cho mình ở thế giới thực, cô đang âm thầm mở đường cho mình.
Còn mình đang làm gì trong trò chơi vậy?!
Phát triển thế lực? Phát triển chó má ấy! Thật xúc phạm người!
Hầu hết những người chơi có lực chiến đấu hàng chục triệu ở kiếp trước đều là người chơi được đào tạo bởi chính phủ các nước. Công hội của họ, bạn bè của họ và mọi thứ về họ đều là lực lượng chính phủ, còn mình...
Sở U, mày hiểu mục tiêu ở đâu không?!
Sau khi giải quyết hết kẻ thù trong trò chơi của Tiểu Kiều Hồng Hậu, để các sứ giả của chính phủ không thể bước vào thế giới tưởng tượng cuối cùng, để Tiểu Kiều hoàn toàn không phải lo lắng...
Nghĩ đến đây, trong đầu chợt lóe lên một tia hiểu rõ, Sở U đột nhiên mở to hai mắt, trong đó hiện lên một tia sáng ngời, dường như hắn đã hiểu ra, như thể tỉnh ngộ.
Hắn hiểu tại sao Tiểu Kiều luôn khuyến khích hắn nâng cao dị năng của mình, vì vậy cô đã không tiếc bất cứ giá nào!
Cô bảo vệ thông tin của mình, cô bảo vệ thông tin của Lâm Lạc Nhi, cô bảo vệ thông tin của Triệu Phi Phi, cô bảo vệ thông tin của Đạm Đài Tĩnh Ninh, cô cũng bảo vệ thông tin của Bảo Nhi, và cô cũng đối phó với kẻ thù của mình.
Cô đã tự mình giải quyết những lo lắng của hắn trong suốt thời gian qua, và cô đã cố gắng hết sức!
Đồng thời, hắn cũng hiểu tại sao Tiểu Kiều lại chọn mình làm 'bạn' của cô, bởi vì dị năng của mình là một nền tảng duy nhất có một không hai trên thế giới!
Tất cả nhân quả trong chuyện này đều sẽ trở về thế giới thực, trong thế giới này có những thứ năng lượng ảo không thể đạt tới, có những thứ mà Tiểu Kiều Hồng Hậu không thể đạt được, ở thế giới thực cô nhất định phải có người đại diện, mặc kệ người đại diện này là che giấu hay là lộ rõ.
Khi đó, nhiều việc phải tự mình làm bằng chính sức lực của mình!
Sở U, mày hiểu bản chất cuối cùng là gì chưa?!
Nghĩ đến đây, hắn không kìm chế được siết chặt hai tay, và tiếng bóp khẽ phát ra.
Đột nhiên, hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiểu Kiều, và phát hiện ra đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình, dáng vẻ đó khiến trong lòng hắn đau khổ không thể giải thích được...
"Sở U, cậu đang nghĩ gì vậy?" Tiểu Kiều nhẹ nhàng mở miệng.
"A? Ha ha ha." Đột nhiên, Sở U nở nụ cười, cười giống như rất vui vẻ: "Ha ha ha, tên sao, ừm, hãy gọi là: hệ thống Tiểu Kiều!"
Tuy nhiên, Tiểu Kiều lại bĩu môi, "Không hay, nghe không hợp, chỉ có cậu mới được gọi tên này. Tôi không muốn người khác gọi Tiểu Kiều mỗi khi họ sử dụng hệ thống."
“Cũng có lý!” Búng tay, gật đầu, ngay sau đó mắt sáng lên: “Vậy thì gọi là Đại Kiều!"
Tiểu Kiều:...
Khi Sở U ra khỏi phòng ngủ, Bảo Nhi cũng bước ra khỏi phòng, cô chải tóc đuôi ngựa hai bên, mặc đồng phục học sinh và mang cặp sách, trông như đang muốn đi học, khuôn mặt non nớt và dịu dàng.
"Anh..." Thấy Sở U nhìn chằm chằm nàng, Bảo Nhi khẽ mở mắt, có chút ngạc nhiên.
"Bảo Nhi, anh sẽ đưa em đến trường."
"Hả? À, nhân tiện, em đã làm bữa sáng cho anh."
"Được, ăn trên xe."
Trên mặt lộ ra nụ cười, Sở U duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Bảo Nhi và cùng nhau đi về phía lối đi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi chợt nở một nụ cười, nhưng cô biết khoảng thời gian hiện tại, Sở U xuất hiện vào lúc này rõ ràng là có ý muốn đưa cô đi học, trong trái tim nhỏ bé bỗng trở nên ấm áp, ánh mắt nhìn về Sở U cũng tỏa sáng.
Cô còn nghĩ rằng hôm nay còn phải đi học một mình. Xe buýt của trường cũng không đến nữa kể từ khi Sở U hủy bỏ. Nếu hôm nay Sở U không xuất hiện, Bảo Nhi chỉ có thể đi xe buýt. Tuy nhiên, Bảo Nhi đã bao giờ đi xe buýt chưa??!
Vẻ mặt của Bảo Nhi chắc chắn đã mang lại ánh nắng cho trái tim của chàng trai này, và vẻ mặt của hắn vẫn luôn mang theo một nụ cười như có như không
Sau khi lấy đồ ăn ra, họ đi ra ngoài và ngồi lên chiếc xe địa hình Lamborghini.
Ngay sau đó khởi động xe và lái ra khỏi biệt thự.
Trong xe, Sở U buông tay để xe tự động lái, còn mình thì ăn bữa sáng do Bảo Nhi làm.
Cô gái nhỏ ngồi ở vị trí cạnh tài xế lập tức hoảng sợ.
Nhưng không chờ đối phương lên tiếng trước, Sở U đã giải thích chiếc xe này có thể không cần người lái!
Sau khi chiếc xe lái một cách an toàn qua đám đông và xe cộ dày đặc, Bảo Nhi mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc này, Sở U đã cân nhắc kỹ càng lên tiếng.
"Bảo Nhi, ngày mai anh muốn ra nước ngoài một chuyến."
“Cái gì?” Lần này Bảo Nhi thật sự ngạc nhiên.
"Không mất nhiều thời gian. Anh sẽ quay lại sau khoảng hai hoặc ba ngày nữa. Điều này có thể đảm bảo."
Nghe những lời này, trong mắt Bảo Nhi hiện lên một tia hoảng hốt, vì hình như ý của Sở U là không có ý định đưa mình đi theo?!
"Ồ..." Bảo Nhi không biết phải trả lời như thế nào.
Cảm giác hơi quá đột ngột.
"Bảo Nhi, anh cũng đã nghĩ đến việc đưa em đến đó. Nhưng chuyến đi này không phải để du lịch. Đó là một việc rất quan trọng đối với anh, và nó có ý nghĩa rất lớn."
"Vâng, em hiểu."
Nhìn thấy trên mặt cô bé giả vờ bình tĩnh, trong mắt ẩn chứa điều gì đó, khiến Sở U cảm thấy áy náy trong lòng, hắn cầm điện thoại lên và gọi vào số của Triệu Phi Phi, hắn biết đối phương không online.
"Sở U.” Giọng Triệu Phi Phi truyền đến qua điện thoại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất