Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Chương 957. Con sẽ sống thật tốt!

Chương 957. Con sẽ sống thật tốt!


Lần thứ hai Sở U đi ra chỉ có một mình, Miyamizu Nanaha thì ở lại trong mật thất, tuy nói đó là mật thất, không gian tương đối nhỏ, nhưng bên trong bày bố đầy đủ thiết bị công nghệ cao, có Tivi, máy tính, phòng tắm và tủ lạnh, đồ dùng sinh hoạt bình thường đều có đủ.
Mật thật này hoàn toàn do Tiểu Kiều làm chủ, mặc dù Miyamizu Nanaha là người tiến hóa, nhưng hướng tiến hóa dị năng không thuộc loại phá hủy, thế nên không cần lo lắng Miyamizu Nanaha sẽ chạy trốn.
Nhốt Miyamizu Nanaha dưới tầng hầm là yêu cầu của Tiểu Kiều, nó muốn đem Miyamizu Nanaha trở thành công cụ của mình!
Sở U mơ hồ nghĩ, trên thế giới này, loại quan hệ liên minh giữa hắn và Tiểu Kiều cũng không phải là duy nhất, có thể ở những nơi bí ẩn khác trên thế giới sẽ có những người tiến hóa khác được nó chọn trúng, trở thành mối quan hệ liên minh như mình và Tiểu Kiều.
Sở U cũng đã từng hỏi chuyện này, nhưng Tiểu Kiều cứ hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, rốt cuộc hắn âm thầm chấp nhận giả thiết đó, nhưng Tiểu Kiều vẫn luôn hết lòng với Sở U.
Do đó có thể khẳng định rằng, không có mối quan hệ nào vững chắc được như Tiểu Kiều với Sở U.
Sở U hiểu hành động của Tiểu Kiều, bởi vì theo tình huống ở kiếp trước, cuối cùng người giành được quyền thống trị thế giới là Hồng Hậu, vì vậy trong quá trình tranh giành quyền thống trị, phải có nhiều người phục vụ nó, nó hẳn là đang tìm người có thể lợi dụng, hình thành thế lực cực kỳ hùng mạnh và bí mật, Sở U đã không nghi ngờ gì về điều này.
Còn vấn đề của Miyamizu Nanaha không cần phải lo lắng cô có chết đói chết khát không, bởi vì đã có các người máy công nghệ cao, chúng nó sẽ là “người hầu” của Miyamizu Nanaha.
Ở phòng khách, Bảo Nhi cầm tay Lâm Lạc Nhi đi lại khắp phòng, Lâm Lạc Nhi thì vẫn liếc nhìn một nơi ở lầu hai, tay còn lại của Bảo Nhi thì chỉ chỗ này chỗ kia giải thích: “Chị Lạc Nhi nhìn này, trước kia khi anh ấy dẫn em về, chúng em đã ở căn phòng đó cả một đêm.”
“Anh ấy ở trong gian phòng kia lâu lắm rồi!"
“Cũng đúng, ba năm trung học khi chị còn học cùng lớp với anh ấy, anh ấy hẳn là thường dùng căn phòng đó đúng không, chúng ta đi xem một chút đi?” Lâm Lạc Nhi cảm thấy tò mò với cuộc sống trước đây của Sở U.
“Muốn xem thì cứ xem đi, trước đó anh chưa nói là có thể tùy ý tham quan hả?” Âm thanh của Sở U cất lên,
“Anh, cô gái kia là người Nhật Bản à?” Bảo Nhi thấy cô gái Nhật Bản đi cùng anh bây giờ lại không xuất hiện, có chút tò mò.
“Cô ấy còn có việc của mình, được rồi, hai em cứ tùy ý tham quan đi, lúc nữa anh sẽ nói chuyện với các em sau.” Nói xong Sở U liền quay lên tầng, bước chân thật dài.
Lên lầu hai, đi tới cuối hành lang bên phải, Sở U bước tới trước một cánh cửa gỗ xa hoa mà tôn quý.
Đúng lúc này, Sở U khẽ quay đầu lại nhìn về phía lối đi, chỉ thấy ở chân cầu thang, Lâm Lạc Nhi và Bảo Nhi nghiêng đầu tò mò nhìn mình.
Vẻ mặt hắn không rõ là gì, sau đó đưa tay mở chốt cửa, hắn dùng lực nhẹ nhàng ấn xuống, cánh cửa lớn nặng trịch mở ra.
Cửa mở chỉ đủ một người tiến vào, sau đó thân hình của hắn liền biến mất trước mắt hai cô gái.
“Két.” Cánh cửa đóng lại.
“Bảo Nhi, em biết bên trong kia là gì không?” Lâm Lạc Nhi thì thầm hỏi, cánh cửa ấy khiến cho cô có cảm giác âm trầm đáng sợ.
Bảo Nhi cũng có cảm giác giống như vậy, đôi mắt to tròn dấy lên sự bất an, chỉ biết lắc đầu: “Chị Lạc Nhi à, em đến đây một lần, cũng chưa từng hỏi anh ấy.”
“Ừ, vậy chúng ta đến phòng ngủ của Sở U xem đi.”
“Được.”
Khi Sở U đóng cửa lại, toàn bộ động tác của hắn đều chậm lại.
Hắn hơi cúi đầu, khẽ cau mày, trong mắt còn có một tia bi thương, vẻ mặt này dường như chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt hắn vậy mà lúc này lại biểu hiện ra.
Có thể nhìn thấy khi bước vào căn phòng này, bước chân của hắn rất khẽ khàng.
Tất cả biểu cảm của Sở U chỉ đơn giản là vì căn phòng này là phòng của cha mẹ hắn!
Là nơi cha mẹ hắn từng ở trước kia!
Từng món đồ bày biện trong phòng đều để lại nhiều hồi ức cho Sở U.
Đi được vài bước, Sở U xoay người, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn về một vị trí.
Đó là một chiếc giường lớn, hai bên để hai chiếc bàn thờ gỗ giống nhau.
Trên đó đặt hai khung ảnh cùng kích thước.
Trong khung lồng hai bức ảnh đen trắng.
Một nam một nữ.
Khóe môi họ hơi câu lên, dường như đang nhìn Sở U mà mỉm cười.
Ánh mắt không rời con trai của bọn họ!
Một nam một nữ trong ảnh chụp chính là di ảnh cha mẹ của Sở U!
Sở U kinh ngạc nhìn hai người trong ảnh, chậm rãi bước tới.
Cách di ảnh 3 mét thì Sở U đứng lại, biểu cảm trên mắt đầy đau thương và thống khổ.
Thân thể đứng thẳng dường như mất hết sức lực, cả người lộ ra vẻ vô lực, thần sắc như mất hồn.
Khoảnh khắc tiếp theo, đầu gối của hắn bỗng nhiên mềm nhũn, thân người cao gần mét tám quỳ xuống.
“Cha, mẹ. Con quay về thăm hai người.” Âm thanh khẽ khàng từ trong miệng phát ra, Sở U ngơ ngẩn nhìn di ảnh cha mẹ, giọng nói vẫn tràn đầy quật cường!
“Con trai của người, bây giờ đã đủ thực lực để có thể báo thù cho cha mẹ!”
“Nhà họ Ngụy đã ngã xuống rồi, tiếp theo chính là nhà họ Lý, họ Hoàng, họ Phương, họ Hà, tất cả bọn họ đều không trốn được!”
“Cuối cùng con cũng có thể báo thù vì cha mẹ...”
“Con, con không cần phải theo bọn chúng đồng quy vu tận!”
“Con trai của hai người, về sau sẽ sống thật tốt!”
Nói đến đây, một giọt nước mắt từ mắt phải đang mở to của hắn rơi xuống, mà nước mắt bên mắt trái cũng sắp tràn ra.
Người đàn ông đó, vào giờ khắc này lòng đầy bi thương mà rơi lệ...
Sở U có sức mạnh của một vị thần, nhưng hắn không có một trái tim cứng rắn như “Thần”, hắn không có cái gọi là thần tâm và đạo tâm!
Có lẽ đây là biểu hiện cân bằng của quá trình tiến hóa.
...
Sau khi thăm quan Lâm Lạc Nhi và Bảo Nhi bước ra khỏi phòng Sở U, họ thấy Sở U đã ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách ở tầng dưới rồi, rất yên tĩnh ...
Dường như ở người đàn ông này có gì đó đã thay đổi.
Trong lòng hai cô gái cùng dâng lên một loại cảm giác như vậy, nó xuất hiện rất đột ngột, giống như sau khi nhìn thấy người đàn ông này, cảm giác kỳ lạ liền nổi lên trong lòng họ.
Họ không biết rằng đó là do sức mạnh của tâm trí bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của chủ nhân, mà sức mạnh của tâm trí là vật dẫn ý thức, vì vậy, bầu không khí ở đây mới thoang thoảng một cảm xúc kỳ lạ, giống như “khóc mà không khóc, cười như không cười”, cảm giác lạ không thể tả.
Lúc này, Sở U đang ngồi dưới tầng tự nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt cũng không có khác thường gì, bộ dạng vui vẻ, hắn nói.
“Xem xong rồi à? Vậy thì chúng ta trở về Viễn Kinh đi!"
Nói xong, Sở U thu hồi tâm trí, đứng dậy.
Cùng lúc đó, tập đoàn Thiên Sở đang sáng lập công hội ở
Sau đó, hơn 500 người chơi có ID lấy tiền tố là “Thiên Sở” đều xin gia nhập vào hội!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất