Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Chương 112

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Hóa ra không chỉ có thể mua một bộ, chỉ cần có tiền là mua được rất nhiều bộ!

Tất cả mọi người trên sân nhìn vào những thẻ này thì trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời họ cũng kinh bỉ cái tên Gaye ấy. Thời điểm này mà một lòng chỉ nghĩ muốn đẹp hơn. Cũng may là hắn còn mua thẻ tiếp được, bằng không chờ tí nữa kẻ chết đầu tiên chắc chắn là hắn, dù sao hắn có đầu óc gì đâu. Có khi đứa con trai này chết cũng chẳng làm cha mẹ hắn quan tâm là bao.

Gaye lộ ra vẻ mặt tươi cười may mắn, bộ trước đã rút được mấy thứ đó bởi vì nội tâm hắn quá cố chấp với ngoại hình xinh đẹp là cái chắc. Lần này hắn chỉ muốn tự bảo vệ được mình ở giữa sân trong trò chơi này, nhất định sẽ rút ra những thứ tốt khác.

Thẻ đầu tiên lật, ánh sáng tan đi, có với hoa văn và từ ngữ bí ẩn.

“Chúc mừng anh đã rút được Chiếc Ô Bay. Mở chiếc ô này ra là anh có thể tự do bay lượn trên bầu trời.”

Thẻ hóa thành ánh sáng, biến thành một chiếc ô giấy dầu. Sau khi Gaye thử mở nó, hắn được chiếc ô đưa bay lên ngay.

“Đủ rồi, đủ rồi!”

Chiếc ô này hoàn toàn dựa theo ý muốn của hắn, muốn bay cao bao nhiêu là cao bấy nhiêu, nghĩ đi lên là lên, muốn hạ là hạ.

Gaye hưng phấn cùng cực. Bay trên bầu trời là giấc mơ của nhân loại từ trước đến nay và trong sân chơi nguy hiểm này, có thể bay lên trời bầu trời tránh đám người này chính là cách rời xa nguy hiểm!

Nếu như nói những thứ thay đổi ngoại hình mà hắn vừa rút ra chỉ k1ch thích người ở trên khán đài, hiện tại cái ô hắn có được đã thúc giục tất cả mọi người dưới sân.

Nhưng đó chỉ là sự khởi đầu mà thôi, Gaye này có vận may không tệ nên ngoài chiếc ô này, hắn lần lượt rút trúng Thuốc Phục Hồi, Mũi Tên Không Bao Giờ Hụt và một chiếc Giày Nhảy Vọt Thoải Mái. Có mũi tên nhưng không có cung, đạt được giày nhảy mà chỉ có một chiếc; đồ tốt thì tốt thật đấy nhưng lại chả hoàn chỉnh.

“Tôi muốn tiếp tục!” Hắn bảo ngay.

Thế là 10 thẻ khác bay ra khỏi hồ chứa thẻ, rơi xuống trước mặt hắn.

Lần này số hắn đã đỏ hơn, rút ra “Sổ Muốn Gì Được Nấy”, chỉ cần dùng “Bút Muốn Gì Được Nấy” viết lên cuốn sổ này bất cứ nguyện vọng gì, chuyện này sẽ đạt được.

Quyển sổ này mang đến cho người rút thẻ và người đứng xem một sự k1ch thích chưa từng có, ngay cả những người ngồi ở hàng ghế khán giả liên đới cũng rục rịch ngóc đầu; cho dù Nghê Tuyết, người là trung tâm của sự kiện này, cũng đổ mồ hôi đầy trán, tim đập dồn, trong mắt hiện lên cảm xúc hệt những người khác.

Loại chuyện “Muốn Gì Được Nấy” này mà do chính mình điều khiển sao?? Đó là cuốn sổ gì vậy? Cuốn vở đó chứa vận mệnh cả thế giới, chứa vận mệnh toàn bộ cả nhân loại đấy!

Gaye quá đỗi mừng rỡ, khuôn mặt bóng nhẫy đầy mồ hôi. Hắn ôm cuốn sổ chặt lắm, nhìn quanh quất bốn phía cảnh giác. Hắn tuyệt đối không giao nó ra, đây là thứ của hắn! Hắn có cuốn sách này nhưng chả cần phải sợ bọn họ, chỉ cần hắn rời khỏi không gian này và ngay lập tức viết ra mong muốn, hắn có thể kiểm soát Chính phủ để mình có được thẻ bài!

Hắn còn cần một cây bút, một cây bút.

“Lại thêm một bộ nữa!

“Lại nữa!”

“Một lần nữa...”

“Cút đi, đến lượt tôi!”

Theo đà rút thẻ dần dần nhiều, duc v0ng trong lòng không ngừng bốc lên và mở rộng. Có lẽ lúc đầu họ chỉ muốn thu hoạch được đồ tự vệ, song, thu được rồi thì lại muốn có được cái gì khác. Ai mà chê ít thẻ bài tốt? Huống chi người khác cũng đang rút. Bạn không rút mà người khác muốn rút, thẻ của người khác nhiều hơn bạn, bạn gặp nguy hiểm hơn những người khác một phần ngay, đồng thời bạn cũng ngấp ghé và ghen tị với thẻ trên tay của người khác. Lòng vòng như vậy, bọn họ rút tới mức đỏ au cả mắt, bầu không khí trong toàn bộ không gian trở nên méo mó và điên rồ.

Cuối cùng, một Apetto ở trên khán đài không nhịn được nữa bèn đứng lên: “Tôi cũng muốn rút thẻ! Tôi có tiền!”

Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn qua: “Đương nhiên có thể.”

Thế mà có thể?!

Đám nhà giàu khác nhìn chuyện này cũng tranh nhau chen lấn đứng dậy.

Chỉ cần tiền là rút được thẻ, rút ra thẻ vượt quá sức tưởng tượng của con người, từ đó thoát khỏi bình thường, trở thành sự tồn tại siêu việt. Miễn là có tiền, ai mà không muốn?

Cuối cùng, chỉ còn lại những người không đủ khả năng mua một bộ thẻ còn ngồi với đôi mắt phát ra nỗi ghen tỵ độc ác, tính toán trong lòng. Không sao cả, dù sao đám người này rút ra nhiều thứ tốt hơn nữa cũng phải giao cho Chính phủ Đế Quốc, họ chắc chắn sẽ nhớ kỹ từng lá bài, không để cho bất cứ kẻ nào lén giấu nó đi. Đừng ai mong mà lén giấu được bài, trở thành một sự tồn tại phi thường cao cấp hơn họ.

Năng lượng tiêu cực nồng đậm đen hù tới mức đáng sợ giống như một dòng sông hội tụ trên người Giang Tinh Chước. Cô phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cảm giác mạnh mẽ luôn thoải mái dễ chịu như vậy. Cô nhìn xuống đám đông điên dại, khóe miệng nhếch lên.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ma quỷ mất kiên nhẫn, không còn cho phép người khác tiếp tục rút thẻ.

Hồ chứa thẻ tiêu tan, giọng nói bí ẩn và dịu dàng nhưng lại hiện hữu vô cùng rõ nét vang lên: “Tiếp theo, mời bên cho rằng có tội và bên bảo vô tội chuẩn bị, gi3t ch3t 2/3 đội quân địch sẽ giành chiến thắng. Thời gian chiến đấu là 10 phút, sau 10 phút không quyết định được thắng bại, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”

Bộ não sung huyết thu được chút mát mẻ, mọi người bình tĩnh lại, ngay lập tức rất nhiều người đổ mồ hôi lạnh, máu muốn đông đặc.

Ban đầu họ chỉ là khán giả, không tham gia vào trận chiến này mà ngồi trên khán đài thôi, ấy thế mà giờ đây bọn họ táng đởm nhận ra mình đã đứng ở sân chiến đấu trong vô thức!

Từ khán giả, họ biến thành những người tham gia vào trò chơi thẩm phán!

“Chúng tôi...”

“Không, chúng tôi chỉ là khán giả, chỉ là...”

[Đại biểu chỉ có thể có một, nhưng nếu có những người khác muốn rút thẻ để tham gia vào chiến cuộc cũng không phải là không thể. Tuy nhiên, họ phải sử dụng thứ gì khác để đổi lấy cơ hội rút thẻ.]

Giọng nói của ma quỷ vang lên trong tâm trí của tất cả mọi người.

[rút thẻ, tham gia chiến cuộc.]

Cho nên những người chi tiền rút thẻ đều ngầm thừa nhận gia nhập cuộc chiến. Tuy nhiên bọn họ bị h4m muốn mê hoặc, mê mẩn trước thẻ bài kỳ diệu, bỏ qua thông điệp chết người này.

Xong rồi...

Họ sợ hãi nhìn về phía Giang Tinh Chước, hai đùi run lẩy bẩy.

Mười phút đếm ngược đã xuất hiện trên bầu trời. Bắt đầu.

Không còn cách nào khác, vì mạng sống, họ đành chém giết.

Gaye, người rút thẻ đầu tiên, ngay lập tức mở Ô Bay và cố gắng trốn lên bầu trời rời xa chiến trường. Ấy thế hắn nào có biết không ít người nhìn chăm chăm vào chiếc ô của hắn, hắn vừa mới bay lên là đã bị ấn xuống ngay, một tay cướp ô của hắn. Người vừa cướp ô còn chưa kịp bay, sau lưng đã bị đâm một cái rồi mở to mắt ngã xuống đất.

Máu tươi phun ra khỏi mạch máu, tiếng kêu thảm thiết và giọng cười tàn nhẫn đan xen. Họ là những người đến dự tiệc cưới, quen biết nhau, là bạn bè hoặc đối tác kinh doanh hoặc thậm chí là cả người thân, ấy vậy mà giờ đây họ chỉ là những người giết đỏ cả mắt, đồng thời cũng không quên cướp thẻ của người khác.

“Ma quỷ... Ma quỷ...” Nhóm người ngồi trên khán đài nhìn vào cảnh khủng khiếp bên dưới, rồi lại nhìn sang bóng dáng của Giang Tinh Chước là ai nấy càng sợ hãi hơi. Nhất định cô ta đang cười, cô ta tận hưởng kho4i cảm đùa giỡn lòng người, thật là đáng sợ. Thứ càng đáng sợ hơn chính là dẫu cho bọn họ hoảng sợ là thế nhưng vẫn đầy lòng mơ ước về thẻ của cô ta.

Thực sự muốn, thực sự muốn, cuối cùng bên sống sót trong đám người dưới đây sẽ nhận được tất cả các thẻ của bên còn lại!

“Đó là ma quỷ, đó là ma quỷ thực sự!” Một khán giả trên khán đài nói trong kích động, hắn nắm chặt cánh tay của Dịch Trạch Khải nhưng đôi mắt của vẫn còn nỗi tham lam dữ dội.

Dịch Trạch Khải hất người này ra, sắc mặt khó coi.

Ba người Ứng Đàn, Nghê Tuyết cùng Ninh Dụ Cảnh làm trò chơi này mở ra đều sống sót nhưng Ứng Đàn bị thương rất nặng, đã bị mất một cánh tay. Cuối cùng bên thắng là bên cho rằng có tội, song, số người chết chẳng chênh nhau là bao, chẳng qua người bên Ứng Đàn chết nhanh hơn một bước và đạt tới múc 2/3 mà thôi.

Lúc này Ninh Dụ Cảnh với máu me toàn thân ngồi trên ghế, xung quanh toàn là thi thể, trên tay anh ta cầm một xấp lớn thẻ bài. Anh ta và mấy người trong đội cũng cầm không ít thẻ bài trên tay, bọn họ là người chiến thắng, ngoại trừ thẻ bài của mình, họ còn có tất cả thẻ bài của đối phương.

Họ đã điều trị vết thương trên cơ thể mình bằng Thuốc Phục Hồi và các thẻ chữa trị khác nên lúc này chẳng còn tổn thương gì. Họ đang vui mừng cho thẻ trên tay nhưng rồi sự xuất hiện của quân đội Chính phủ Đế Quốc đã dội cho họ một chậu nước lạnh.

“Giao ra.” Dịch Trạch Khải vươn tay về phía bọn họ.

Ngài Tổng thống tự mình lên tiếng làm Ninh Dụ Cảnh ngẩng đầu nhìn hắn và gặp ngay một đôi mắt đen lạnh như băng và sắc bén. Ninh Dụ Cảnh không có dũng khí phản kháng người đứng đầu Đế Quốc mà cứ nắm chặt một xấp thẻ bài lớn trên tay, một hồi lâu, anh ta mới chậm chạp vươn tay và chìa đám ấy ra ngoài.

“Những thứ này... Có mấy cái là do tôi cùng tiền mua.” Có người lầm bầm.

“Sẽ bù đắp cho anh.”

Nhưng vận may rút được thẻ bài thì sao bù đắp cho tôi được?

Những người khác cũng giao ra thẻ, đơn giản là một vụ thu hoạch lớn đến nỗi mọi người nhìn thấy và cảm nhận được: một đám người này chết để đổi lấy những thẻ bài đây đúng là đáng giá.

“Đáng tiếc, nếu bọn họ xong sớm một chút, Lưu Nghĩa và vợ của hắn không thể chạy thoát.” Tổng thư ký nói.

Sắc mặt Dịch Trạch Khải không đẹp là bao làm nụ cười trên mặt Tổng thư ký không khỏi thu lại: “Thưa ngài?” Nhận được nhiều thẻ bài như vậy không phải là chuyện nên phấn khởi sao?

“Anh không thấy sao? Có thứ gì đó trong mắt bọn họ.” Khi Ninh Dụ Cảnh và những người đó nộp lên thẻ bài, đáy mắt rõ ràng lóe ra oán hận. Bọn họ không muốn giao thẻ bài, song, do họ khác với những Mugan trước kia khi cùng đường bí lối. Họ chẳng có gan đối kháng với Chính phủ Đế Quốc nên đến cuối đành ngoan ngoãn giao ra.

Nhưng họ trung thực được bao lâu đây? Dẫu gì những lá bài này được lấy từ trong cảnh đẫm máu, do tiền tài và vận may của họ rút ra được. Chính phủ Đế Quốc lại muốn ngồi mát ăn bát vàng, bọn họ có thể chịu đựng được bao lâu?

Ban đầu họ cho rằng ma quỷ muốn Mugan chống lại chủng tộc cao hơn vì vậy họ mới công khai các quy tắc trò chơi trong các nhóm chủng tộc cấp cao. Kết quả lại biến thành cục diện như bấy giờ, sự đoàn kết giữa các chủng tộc cao hơn đã bị nghiền nát trong trò chơi này.

Dịch Trạch Khải: “Chúng ta đã bị ma quỷ đùa giỡn trong lòng bàn tay, cô ta muốn đập tan thế giới của chúng ta.”

Nhưng hoàn toàn không có chỗ để phản kháng, chỉ có thể đi theo quy tắc của cô ta.

Chương 112: Phần 2

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Hóa ra không chỉ có thể mua một bộ, chỉ cần có tiền là mua được rất nhiều bộ!

Tất cả mọi người trên sân nhìn vào những thẻ này thì trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời họ cũng kinh bỉ cái tên Gaye ấy. Thời điểm này mà một lòng chỉ nghĩ muốn đẹp hơn. Cũng may là hắn còn mua thẻ tiếp được, bằng không chờ tí nữa kẻ chết đầu tiên chắc chắn là hắn, dù sao hắn có đầu óc gì đâu. Có khi đứa con trai này chết cũng chẳng làm cha mẹ hắn quan tâm là bao.

Gaye lộ ra vẻ mặt tươi cười may mắn, bộ trước đã rút được mấy thứ đó bởi vì nội tâm hắn quá cố chấp với ngoại hình xinh đẹp là cái chắc. Lần này hắn chỉ muốn tự bảo vệ được mình ở giữa sân trong trò chơi này, nhất định sẽ rút ra những thứ tốt khác.

Thẻ đầu tiên lật, ánh sáng tan đi, có với hoa văn và từ ngữ bí ẩn.

“Chúc mừng anh đã rút được Chiếc Ô Bay. Mở chiếc ô này ra là anh có thể tự do bay lượn trên bầu trời.”

Thẻ hóa thành ánh sáng, biến thành một chiếc ô giấy dầu. Sau khi Gaye thử mở nó, hắn được chiếc ô đưa bay lên ngay.

“Đủ rồi, đủ rồi!”

Chiếc ô này hoàn toàn dựa theo ý muốn của hắn, muốn bay cao bao nhiêu là cao bấy nhiêu, nghĩ đi lên là lên, muốn hạ là hạ.

Gaye hưng phấn cùng cực. Bay trên bầu trời là giấc mơ của nhân loại từ trước đến nay và trong sân chơi nguy hiểm này, có thể bay lên trời bầu trời tránh đám người này chính là cách rời xa nguy hiểm!

Nếu như nói những thứ thay đổi ngoại hình mà hắn vừa rút ra chỉ k1ch thích người ở trên khán đài, hiện tại cái ô hắn có được đã thúc giục tất cả mọi người dưới sân.

Nhưng đó chỉ là sự khởi đầu mà thôi, Gaye này có vận may không tệ nên ngoài chiếc ô này, hắn lần lượt rút trúng Thuốc Phục Hồi, Mũi Tên Không Bao Giờ Hụt và một chiếc Giày Nhảy Vọt Thoải Mái. Có mũi tên nhưng không có cung, đạt được giày nhảy mà chỉ có một chiếc; đồ tốt thì tốt thật đấy nhưng lại chả hoàn chỉnh.

“Tôi muốn tiếp tục!” Hắn bảo ngay.

Thế là 10 thẻ khác bay ra khỏi hồ chứa thẻ, rơi xuống trước mặt hắn.

Lần này số hắn đã đỏ hơn, rút ra “Sổ Muốn Gì Được Nấy”, chỉ cần dùng “Bút Muốn Gì Được Nấy” viết lên cuốn sổ này bất cứ nguyện vọng gì, chuyện này sẽ đạt được.

Quyển sổ này mang đến cho người rút thẻ và người đứng xem một sự k1ch thích chưa từng có, ngay cả những người ngồi ở hàng ghế khán giả liên đới cũng rục rịch ngóc đầu; cho dù Nghê Tuyết, người là trung tâm của sự kiện này, cũng đổ mồ hôi đầy trán, tim đập dồn, trong mắt hiện lên cảm xúc hệt những người khác.

Loại chuyện “Muốn Gì Được Nấy” này mà do chính mình điều khiển sao?? Đó là cuốn sổ gì vậy? Cuốn vở đó chứa vận mệnh cả thế giới, chứa vận mệnh toàn bộ cả nhân loại đấy!

Gaye quá đỗi mừng rỡ, khuôn mặt bóng nhẫy đầy mồ hôi. Hắn ôm cuốn sổ chặt lắm, nhìn quanh quất bốn phía cảnh giác. Hắn tuyệt đối không giao nó ra, đây là thứ của hắn! Hắn có cuốn sách này nhưng chả cần phải sợ bọn họ, chỉ cần hắn rời khỏi không gian này và ngay lập tức viết ra mong muốn, hắn có thể kiểm soát Chính phủ để mình có được thẻ bài!

Hắn còn cần một cây bút, một cây bút.

“Lại thêm một bộ nữa!

“Lại nữa!”

“Một lần nữa...”

“Cút đi, đến lượt tôi!”

Theo đà rút thẻ dần dần nhiều, duc v0ng trong lòng không ngừng bốc lên và mở rộng. Có lẽ lúc đầu họ chỉ muốn thu hoạch được đồ tự vệ, song, thu được rồi thì lại muốn có được cái gì khác. Ai mà chê ít thẻ bài tốt? Huống chi người khác cũng đang rút. Bạn không rút mà người khác muốn rút, thẻ của người khác nhiều hơn bạn, bạn gặp nguy hiểm hơn những người khác một phần ngay, đồng thời bạn cũng ngấp ghé và ghen tị với thẻ trên tay của người khác. Lòng vòng như vậy, bọn họ rút tới mức đỏ au cả mắt, bầu không khí trong toàn bộ không gian trở nên méo mó và điên rồ.

Cuối cùng, một Apetto ở trên khán đài không nhịn được nữa bèn đứng lên: “Tôi cũng muốn rút thẻ! Tôi có tiền!”

Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn qua: “Đương nhiên có thể.”

Thế mà có thể?!

Đám nhà giàu khác nhìn chuyện này cũng tranh nhau chen lấn đứng dậy.

Chỉ cần tiền là rút được thẻ, rút ra thẻ vượt quá sức tưởng tượng của con người, từ đó thoát khỏi bình thường, trở thành sự tồn tại siêu việt. Miễn là có tiền, ai mà không muốn?

Cuối cùng, chỉ còn lại những người không đủ khả năng mua một bộ thẻ còn ngồi với đôi mắt phát ra nỗi ghen tỵ độc ác, tính toán trong lòng. Không sao cả, dù sao đám người này rút ra nhiều thứ tốt hơn nữa cũng phải giao cho Chính phủ Đế Quốc, họ chắc chắn sẽ nhớ kỹ từng lá bài, không để cho bất cứ kẻ nào lén giấu nó đi. Đừng ai mong mà lén giấu được bài, trở thành một sự tồn tại phi thường cao cấp hơn họ.

Năng lượng tiêu cực nồng đậm đen hù tới mức đáng sợ giống như một dòng sông hội tụ trên người Giang Tinh Chước. Cô phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cảm giác mạnh mẽ luôn thoải mái dễ chịu như vậy. Cô nhìn xuống đám đông điên dại, khóe miệng nhếch lên.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ma quỷ mất kiên nhẫn, không còn cho phép người khác tiếp tục rút thẻ.

Hồ chứa thẻ tiêu tan, giọng nói bí ẩn và dịu dàng nhưng lại hiện hữu vô cùng rõ nét vang lên: “Tiếp theo, mời bên cho rằng có tội và bên bảo vô tội chuẩn bị, gi3t ch3t 2/3 đội quân địch sẽ giành chiến thắng. Thời gian chiến đấu là 10 phút, sau 10 phút không quyết định được thắng bại, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”

Bộ não sung huyết thu được chút mát mẻ, mọi người bình tĩnh lại, ngay lập tức rất nhiều người đổ mồ hôi lạnh, máu muốn đông đặc.

Ban đầu họ chỉ là khán giả, không tham gia vào trận chiến này mà ngồi trên khán đài thôi, ấy thế mà giờ đây bọn họ táng đởm nhận ra mình đã đứng ở sân chiến đấu trong vô thức!

Từ khán giả, họ biến thành những người tham gia vào trò chơi thẩm phán!

“Chúng tôi...”

“Không, chúng tôi chỉ là khán giả, chỉ là...”

[Đại biểu chỉ có thể có một, nhưng nếu có những người khác muốn rút thẻ để tham gia vào chiến cuộc cũng không phải là không thể. Tuy nhiên, họ phải sử dụng thứ gì khác để đổi lấy cơ hội rút thẻ.]

Giọng nói của ma quỷ vang lên trong tâm trí của tất cả mọi người.

[rút thẻ, tham gia chiến cuộc.]

Cho nên những người chi tiền rút thẻ đều ngầm thừa nhận gia nhập cuộc chiến. Tuy nhiên bọn họ bị h4m muốn mê hoặc, mê mẩn trước thẻ bài kỳ diệu, bỏ qua thông điệp chết người này.

Xong rồi...

Họ sợ hãi nhìn về phía Giang Tinh Chước, hai đùi run lẩy bẩy.

Mười phút đếm ngược đã xuất hiện trên bầu trời. Bắt đầu.

Không còn cách nào khác, vì mạng sống, họ đành chém giết.

Gaye, người rút thẻ đầu tiên, ngay lập tức mở Ô Bay và cố gắng trốn lên bầu trời rời xa chiến trường. Ấy thế hắn nào có biết không ít người nhìn chăm chăm vào chiếc ô của hắn, hắn vừa mới bay lên là đã bị ấn xuống ngay, một tay cướp ô của hắn. Người vừa cướp ô còn chưa kịp bay, sau lưng đã bị đâm một cái rồi mở to mắt ngã xuống đất.

Máu tươi phun ra khỏi mạch máu, tiếng kêu thảm thiết và giọng cười tàn nhẫn đan xen. Họ là những người đến dự tiệc cưới, quen biết nhau, là bạn bè hoặc đối tác kinh doanh hoặc thậm chí là cả người thân, ấy vậy mà giờ đây họ chỉ là những người giết đỏ cả mắt, đồng thời cũng không quên cướp thẻ của người khác.

“Ma quỷ... Ma quỷ...” Nhóm người ngồi trên khán đài nhìn vào cảnh khủng khiếp bên dưới, rồi lại nhìn sang bóng dáng của Giang Tinh Chước là ai nấy càng sợ hãi hơi. Nhất định cô ta đang cười, cô ta tận hưởng kho4i cảm đùa giỡn lòng người, thật là đáng sợ. Thứ càng đáng sợ hơn chính là dẫu cho bọn họ hoảng sợ là thế nhưng vẫn đầy lòng mơ ước về thẻ của cô ta.

Thực sự muốn, thực sự muốn, cuối cùng bên sống sót trong đám người dưới đây sẽ nhận được tất cả các thẻ của bên còn lại!

“Đó là ma quỷ, đó là ma quỷ thực sự!” Một khán giả trên khán đài nói trong kích động, hắn nắm chặt cánh tay của Dịch Trạch Khải nhưng đôi mắt của vẫn còn nỗi tham lam dữ dội.

Dịch Trạch Khải hất người này ra, sắc mặt khó coi.

Ba người Ứng Đàn, Nghê Tuyết cùng Ninh Dụ Cảnh làm trò chơi này mở ra đều sống sót nhưng Ứng Đàn bị thương rất nặng, đã bị mất một cánh tay. Cuối cùng bên thắng là bên cho rằng có tội, song, số người chết chẳng chênh nhau là bao, chẳng qua người bên Ứng Đàn chết nhanh hơn một bước và đạt tới múc 2/3 mà thôi.

Lúc này Ninh Dụ Cảnh với máu me toàn thân ngồi trên ghế, xung quanh toàn là thi thể, trên tay anh ta cầm một xấp lớn thẻ bài. Anh ta và mấy người trong đội cũng cầm không ít thẻ bài trên tay, bọn họ là người chiến thắng, ngoại trừ thẻ bài của mình, họ còn có tất cả thẻ bài của đối phương.

Họ đã điều trị vết thương trên cơ thể mình bằng Thuốc Phục Hồi và các thẻ chữa trị khác nên lúc này chẳng còn tổn thương gì. Họ đang vui mừng cho thẻ trên tay nhưng rồi sự xuất hiện của quân đội Chính phủ Đế Quốc đã dội cho họ một chậu nước lạnh.

“Giao ra.” Dịch Trạch Khải vươn tay về phía bọn họ.

Ngài Tổng thống tự mình lên tiếng làm Ninh Dụ Cảnh ngẩng đầu nhìn hắn và gặp ngay một đôi mắt đen lạnh như băng và sắc bén. Ninh Dụ Cảnh không có dũng khí phản kháng người đứng đầu Đế Quốc mà cứ nắm chặt một xấp thẻ bài lớn trên tay, một hồi lâu, anh ta mới chậm chạp vươn tay và chìa đám ấy ra ngoài.

“Những thứ này... Có mấy cái là do tôi cùng tiền mua.” Có người lầm bầm.

“Sẽ bù đắp cho anh.”

Nhưng vận may rút được thẻ bài thì sao bù đắp cho tôi được?

Những người khác cũng giao ra thẻ, đơn giản là một vụ thu hoạch lớn đến nỗi mọi người nhìn thấy và cảm nhận được: một đám người này chết để đổi lấy những thẻ bài đây đúng là đáng giá.

“Đáng tiếc, nếu bọn họ xong sớm một chút, Lưu Nghĩa và vợ của hắn không thể chạy thoát.” Tổng thư ký nói.

Sắc mặt Dịch Trạch Khải không đẹp là bao làm nụ cười trên mặt Tổng thư ký không khỏi thu lại: “Thưa ngài?” Nhận được nhiều thẻ bài như vậy không phải là chuyện nên phấn khởi sao?

“Anh không thấy sao? Có thứ gì đó trong mắt bọn họ.” Khi Ninh Dụ Cảnh và những người đó nộp lên thẻ bài, đáy mắt rõ ràng lóe ra oán hận. Bọn họ không muốn giao thẻ bài, song, do họ khác với những Mugan trước kia khi cùng đường bí lối. Họ chẳng có gan đối kháng với Chính phủ Đế Quốc nên đến cuối đành ngoan ngoãn giao ra.

Nhưng họ trung thực được bao lâu đây? Dẫu gì những lá bài này được lấy từ trong cảnh đẫm máu, do tiền tài và vận may của họ rút ra được. Chính phủ Đế Quốc lại muốn ngồi mát ăn bát vàng, bọn họ có thể chịu đựng được bao lâu?

Ban đầu họ cho rằng ma quỷ muốn Mugan chống lại chủng tộc cao hơn vì vậy họ mới công khai các quy tắc trò chơi trong các nhóm chủng tộc cấp cao. Kết quả lại biến thành cục diện như bấy giờ, sự đoàn kết giữa các chủng tộc cao hơn đã bị nghiền nát trong trò chơi này.

Dịch Trạch Khải: “Chúng ta đã bị ma quỷ đùa giỡn trong lòng bàn tay, cô ta muốn đập tan thế giới của chúng ta.”

Nhưng hoàn toàn không có chỗ để phản kháng, chỉ có thể đi theo quy tắc của cô ta.

- -----oOo------

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất