Khi Lưu Sương tỉnh dậy, phát hiện mình không phải đang ở trên giường mà là núp trong một ngõ ngách, thật giống như loại người bị quên lãng rồi.
Vẫn là một căn lều, nhưng không phải là cái cũ. Chỗ này có rất nhiều dạ kim đính, làm trong lòng người bất an.
Qua một tấm màn lờ mờ, Lưu Sương mơ hồ nhìn trên giường tựa như có một thân ảnh người dao động. Lòng nàng vô cùng kinh hãi, ai vậy? Nàng nhớ mình đang ngủ thì một bóng đen tiến đến gần, sau đó liền ngủ mê man. Chẳng lẽ bị bắt đi sao?
Đây là nơi nào vậy? Lều lớn vàng đính óng ánh, trong nháy mắt Lưu Sương đã sáng tỏ, nơi này đích thị là lều trướng của Mộ Dã, bởi vì chỉ có lều của Khả Hãn mới có kim đính!
Nỗi nghi ngờ xộc lên trong lòng nàng, Mộ Dã tại sao lại bắt nàng đem tới đây, hắn biết nàng chẳng qua chỉ là một quân y học đồ nho nhỏ. Rơi vào tay hắn, không biết hắn sẽ xử trí ra sao đây? Nhưng mà, có thể khẳng định là sẽ không có gì tốt đẹp rồi.
Bên trong lều có 2 võ sĩ đứng hầu, thấy nàng tỉnh liền đi ra phía trước, mang nàng về phía góc giường. Bên trong trướng có bóng người tựa hồ phất phất tay, hai người đó từ từ lui ra ngoài.
Lưu Sương còn chưa có kịp phản ứng vì kinh ngạc, đang định mở miệng hỏi chuyện, bỗng bên trên trướng truyền đến âm thanh của nữ tử. Lưu Sương sợ hết hồn, vội lui về sau hai bước, gương mặt chốc lát đỏ lên.
Chỉ cần dùng đầu ngón chân đoán cũng có thể biết bên trong có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, muốn nàng đứng ở chỗ này làm cái gì đây?
"Đi xuống đi!" Một lát sau đã nghe trong truyền ra một giọng nói khàn khàn.
Một đôi tay nhỏ nhẵn nhụi vén màn lên, sau đó một người con gái mặc váy đỏ đi ra, bởi vì tóc dài che hết dung mạo nên Lưu Sương không nhìn được dung nhan người con gái kia.
Nhưng mà, nàng kia thật lớn mật, trên người chỉ có một lớp vải mỏng tang, mơ hồ lộ ra đường cong mê người. Hai nửa bầu ngực lộ ra ngoài, thịt da trắng nõn nà. Lớp lụa đỏ phủ lên da thịt trắng , thật là mĩ miều.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.comĐều nói con gái ở Mạc Quốc sinh ra không mềm mại, cô gái kia không phải là ôn nhu như nước sao!
Nàng kia sửa sang lại áo quần, khóe môi khẽ mỉm cười, lướt qua Lưu Sương, nàng ta liếc Lưu Sương một cái, trong nháy mắt nàng nhìn cận dung nhan người con gái này.
Nàng ta khuôn mặt trắng nõn, thậm chí còn có một đóa hoa đào trên mặt diễm lệ! Hoa đào lộ trên khuôn mặt trắng trẻo, đẹp tuyệt vời, giữa ngày thu này không khỏi khiến người ta mong ngóng mùa xuân.
Hoa đào! Hình xăm hoa đào!
Trong lòng Lưu Sương kinh hãi, cuống quýt cúi đầu, gương mặt sớm đã trở nên tái nhợt.
Nữ tử trước mặt, chính là Mi Vũ, mặc dù nàng không thấy rõ hình dạng cô ta, nhưng mà đóa hoa đào kia Lưu Sương tuyệt đối không thể nhầm được.
Mi Vũ tại sao lại ở chỗ này? Nàng không phải là trắc phi của Bách Lý Hàn sao? Làm sao lại lưu lạc đến bên Mộ Dã này? Nghi vấn và khiếp sợ đan xen vào nhau, làm Lưu Sương nhất thời không kịp phản ứng.
Cho đến lúc Mi Vũ uốn éo lướt đi rồi, ánh vàng của kim đính đập vào mắt, Lưu Sương mới hồi phục lại tinh thần.
Mộ Dã thâm thúy nhìn Lưu Sương, choàng tạm hắc bào lên người, lộ ra làn da săn chắc khỏe mạnh.
Bị ánh mắt sắc bén của Mộ Dã nhìn, tâm Lưu Sương cuống quýt cả lên, nàng cảm thấy không có gì che giấu được hắn, sợ hãi ùa tới. Nàng không hề nghi ngờ, Mộ Dã muốn giết nàng, so với giết một con kiến còn dễ hơn.
"Lá gan không nhỏ a, dám mê đắm ngó nghiêng nữ nhân của ta." Mộ Dã nhìn thiếu niên gầy yếu trước mặt này, thật là khó tin, Đông Phương tại sao lại quan trọng hắn như thế, chẳng lẽ chỗ hắn hết người rồi sao.
"Lần trước quân của Đông Phương trúng độc, nghe nói là do ngươi tìm được cách chữa. phải không? Xem ra y thuật của ngươi không tệ a?" Mộ Dã lạnh lùng hỏi.
Lưu Sương nghe vậy, trong lòng suy nghĩ rất nhanh. Xem ra Mộ Dã là vì sự kiện giải độc lần trước mà bắt nàng, ước chừng còn chưa biết thân phận nàng. Tuyệt đối không thể để cho hắn biết, nếu không hắn sẽ lấy chính mình đi uy hiếp sư huynh.
"Đúng là ta, nhưng y thuật của ta không cao, chẳng qua là đúng dịp trên tay có thuốc giải thôi." Lưu Sương thấp giọng nói.
"Thật sao?" Mộ Dã hí mắt nói, đưa tay níu lấy một vạt áo của Lưu Sương, kéo nàng tới trước mặt hắn.
Hắn cúi mắt xuống nhìn Lưu Sương, đôi mắt đen tinh anh đem theo cái nhìn chăm chú, sở thích của Đông Phương là kiểu gì đây, lại có kiểu thích thiếu niên nhu nhược này sao? Hắn thật quá kém cỏi, coi trọng một thiếu niên dáng mạo quá tầm thường.
Tuy nhiên, nghĩ đến khi hắn mới ôm thiếu niên này đêm qua, trong lòng có chút khác thường,Mộ Dã khẽ nhíu mày, năm ngón tay buông ra, Lưu Sương không được báo trước ngã nhào xuống đất.
Hắn ngay cả trời sập cũng không chọn một thiếu niên tầm thường thế này!
Lưu Sương ngã nhào xuống đất, cả người đau điếng, nàng cố gắng chịu đựng không lên tiếng.
Mộ Dã cúi đầu đánh giá Lưu Sương, bắt gặp đôi mắt đen trong như suối quật cường của nàng, hắn bỗng nhiên thấy hứng thú. Cũng muốn nhìn, vì sao Đông Phương lại quý trọng tên tiểu tử này đến thế!
"Kể từ ngày hôm nay, ngươi sống ở trong trướng này với bổn vương, không được bổn vương cho phép, ngươi không được đi bất cứ nơi đâu." Mộ Dã lạnh lùng hạ lệnh, không nhìn lại, sải bước đi ra ngoài.
Lưu Sương gục trên mặt đất, trong lòng tràn ngập sợ hãi, lúc này nàng thật sự hận bản thân bất lực! Nghĩ tới những binh sĩ thương vong kia, trong tâm dấy lên cảm giác chua xót khó tả, nếu như nàng có võ công tốt, có thể ngăn được chuyện này, sẽ tránh được bao nhiêu mạng người vô tội!
Mộ Dã tựa hồ bề bộn nhiều công việc, vào ban ngày không hề thấy bóng dáng, nhưng mà Lưu Sương không hề ra được vì hắn phái thị vệ trông chừng nàng. Xem ra là để che giấu nên để nàng ở trướng này.
Đêm hôm đó.
Mộ Dã một thân áo choàng vàng ngồi trước bàn, trên bàn bày đầy món ngon, rượu quý.
Bên trong đại trướng bày bốn cột lửa cháy hừng hực bốn góc.
Chỉ chốc lát, một người mặc quần áo lụa mỏng màu đỏ đi đến, lướt thướt trong trường, ánh lửa chiếu lập lòe trên cơ thể nàng, một vẻ đẹp lẳng lơ diêm dúa. Tóc đen vấn cao, lộ ra cái cổ trắng nõn, trên mặt, đóa hoa đào có ánh lửa chiếu rọi, càng thêm kiều diễm.
Ngồi một góc, Lưu Sương nhìn chăm chú, không nghi ngờ, chính là Mi Vũ.
Trong lòng Lưu Sương có chút chua xót, đối với cô gái này, nàng thật sự rất hận. Nhưng trong tình cảnh này, nàng cũng có phần cảm thông.
Tiếng nhạc cất lên, Mi Vũ khẽ lắc eo, nhún chân chậm rãi nhảy múa.
Thân thể uyển chuyển nhảy máu, ánh mắt nhìn đong đưa, miệng còn khe khẽ hát một điệu nho nhỏ.
Đó là một câu hát của Giang Nam, cực kỳ dễ nghe, phối hợp với giọng hát ngọt ngào, không khỏi làm người ta mê mị.
Lưu Sương nhìn Mi Vũ, nàng cảm thấy nữ tử này đã thay đổi. Lúc trước bất kể cô ta tổn thương nàng thế nào thì nàng cũng biết rõ cô ta thích Bách Lý Hàn. Hôm nay tại sao lại như thế này? Nịnh nọt kẻ khác? Có lẽ nào cũng bị bắt đi như nàng?
Lưu Sương khẽ lắc đầu, cảm thấy chuyện không hề đơn giản như thế.
Mi Vũ càng lúc càng nhảy múa mê mị, càng làm cho nam nhân ý loạn tình mê. Lưu Sương nhìn về phía Mộ Dã, mặc dù Mộ Dã lúc này cũng đã mê đắm nhưng Lưu Sương phát hiện ra hắn vẫn còn có sự cảnh giác.
Mộ Dã, quả nhiên là một tên nguy hiểm, tình trạng này mà vẫn còn cảnh giác như thế.
Một khúc nhạc hoàn, Mộ Dã mỉm cười nói: "Vũ Mị, tới đây, rót rượu cho ta."
Mi Vũ lắc vòng eo mảnh khảnh đi tới, dịu dàng nói: "Khả Hãn, thiếp tới đây, rượu Giang Nam thật tuyệt, mời Khả Hãn thưởng thức."
……………………..
Nguyệt Quốc
Đêm về khuya, gió lạnh dần, ánh trắng từ từ chiếu khắp mặt đất, trong cả những hẻm nhỏ. Hẻm này là nơi Lưu Sương mở quán, hẻm thì còn nhưng y quán thì đã đóng cửa.
Bách Lý Hàn đi bộ trong bong đêm, một thân áo trắng hòa vào ánh trăng, bồng bềnh đung đưa. Kể từ khi trở lại Nguyệt quốc, hắn thường xuyên đi dạo tới nơi này, y quán của Sương nhi.
Không thể ở bên cạnh nàng, chỉ có thể đến nơi mà trước đây nàng đã từng sống, cảm nhận hơi ấm của nàng.
Tóc dài phất phơ trong gió, tựa hồ như xuất hiện một thác nước chảy trắng xóa.
Đúng thế, một thác trắng!
Kể từ khi trở về Nguyệt quốc, tóc hắn trở nên bạc trắng ngày một nhiều hơn, không biết vì hàn độc hay vì tương tư, đến hôm nay đã bạc trắng cả. Tuy nhiên, hắn không để ý, cõi đời này, còn có ai quan tâm hắn.
Đầu hẻm có mấy người đang nói chuyện, Bách Lý Hàn cũng không để ý, hắn chậm rãi đi tới.