Dong Quan là một thành trì xa nhất về phía Bắc của Nguyệt Quốc, tướng quân trấn thủ là Thích Viễn Công Trịnh Thác, mấy năm nay ông ta trong tay cầm trọng binh, đóng tại biên cương. Hoàng đế mấy lần nghĩ muốn đoạt lấy quân quyền từ trong tay ông ta nhưng không thành công. Có thể thấy được năng lực của người này.
Giữa trưa, theo thám tử hồi báo, quân đội Trữ vương đến, Trịnh Thác lập tức điều động binh lính tại Dong Quan tiếp ứng.
Bởi vì hàng năm đóng tại biên cương, gió tuyết, nắng nóng khắc nghiệt quanh nên mặt Trịnh Thác sớm nhiều những nếp nhăn, nhìn qua thấy thật khó tiếp cận.
Trịnh Thác đứng dưới ánh mặt trời gay gắt nhìn phía xa một đội người ngựa uốn lượn mà đến, đi đầu là một tướng lĩnh trẻ tuổi.
Một thân người khôi giáp màu bạc, tư thế oai hùng hiên ngang, ngân giáp giữa trưa chói mắt.
Trịnh Thác nhìn tướng lĩnh kia đến gần, trong đôi mắt già nua tràn ngập thần sắc cung kinh. Kỳ thật, ông đối với Trữ Vương Bách Lý Hàn cực kỳ sợ hãi, bởi vì năm đó chính mình là người hại mẫu hậu của hắn.
Nhưng sau đó dù có phái vô số nhóm thích khách cũng không trừ khử nổi Trữ vương, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bách Lý Hàn từ từ cầm kinh sư cấm vệ quân binh quyền.
Trong tâm ông ta lúc nào cũng sợ hãi Trữ vương. Hôm nay, không biết vì lý do gì Trữ vương kia đột nhiên cho cấm vệ quân viễn chinh. Cấm vệ quân là binh lực mà Bách Lý Hàn vất vả thu góp trong mấy năm qua.
Bất quá, cho dù là nguyên nhân gì, chuyện như vậy, ông ta cũng mong chuyện không thành. Ông ta ước gì Mộ Dã đánh đội quân của Bách Lý Hàn hoa rơi nước chảy, mà ông ta, vừa lúc ngư ông đắc lợi, nói không chừng có thể cử binh phản quay về kinh sư, chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế.
Tuy nhiên, làm ông ta nghi hoặc chính là, theo lời hồi báo của thám tử quân của Bách Lý Hàn nhiều như vậy, căn bản chỗ này không có đến năm vạn, nhìn qua chỉ có hai nghìn là cùng.
Xa xa thấy đội quân sắp đi tới gần, Trịnh Thác cuống quít cúi người quỳ lạy.
Tai nghe được tiếng vó ngựa gần kề, ông ta giọng điệu cung kính nói: "Trữ vương đường xa mệt nhọc, khổ cực, cựu thần đã cho chuẩn bị yến hội chu đáo ở trong phủ, hân hạnh được đón tiếp ngài, thỉnh Trữ vương đi trước." Thích Viễn Công trầm giọng nói, giọng điệu cung kính, nhưng thần sắc thì thiếu tôn kính, vô lễ.
Người từ trên ngựa lập tức phiên thân nhảy xuống, cười nói: "Mạt tướng ra mắt Thích Viễn Công."
Trịnh Thác ngẩng đầu lên, này đây mới phát hiện đứng trước mặt không phải là Bách Lý Hàn, trong tâm không khỏi một mãnh ảo não. Đứng lên nói: "Thiết phó tướng, sao không thấy Trữ vương đại giá."
"Thích Viễn Công không cần nghênh đón, Trữ vuoqng đã đi vòng sang Kiếm Môn, đặc biệt căn dặn mạt tướng đến bẩm báo với Thích Viễn Công một tiếng." Dứt lời dẫn hai nghìn tinh binh ra Dong Quan, chạy thẳng tới quan ngoại.
Trịnh Thác hoàn toàn sững sờ, ông ta không nghĩ tới Bách Lý Hàn chuyển tới Kiếm Môn quan.
Đương nhiên, càng làm cho ông ta không tưởng được có chuyện gì.
Bách Lý Hàn cũng không có trực tiếp đem quân đóng trong Kiếm Môn Quan mà là cho đóng quân tại quan ngoại Lộc Xuyên, giữa nơi núi non trùng điệp, liền có thể tới Thiên Mạc Quốc.
Lều làm tù giam thật đúng không thể đánh đồng với kim trướng của Khả Hãn, âm lãnh mà mốc meo, nhưng đối với Lưu Sương, kim trướng cũng tốt, mà lều trại cũng tốt, đều là tù giam nàng, không có gì khác biệt.
Nàng ngồi trên tấm chiên thảm, đôi mắt nhìn bên về phía trướng trung tâm.
Mộ Dã tại sao lại hôn mê, không biết Đại Mi Vũ kia đã dùng độc dược gì với hắn.
Lưu Sương biết chắc chắn rằng, sau lưng Đại Mi Vũ có một cao nhân, người này biết dùng thông tạo độc dược. Lần kia trong vương phủ để hãm hại nàng, chắc chắn cũng là người kia cung cấp độc dược cho Đại Mi Vũ. Kỳ thật trong tâm Lưu Sương rất muốn cùng người kia đấu một phen, nàng thầm mong có cơ hội.
Ngồi ở trong lều u ám, nàng không thể nhàn rỗi tâm tư, nghĩ tới chuyện tối trước, thấy mắt Đại Mi Vũ ngập tràn sự đắc thắng, tâm Lưu Sương bỗng trầm xuống, trong đầu có ánh sáng mơ hồ hiện lên.
Nàng nghĩ Đại Mi Vũ muốn hãm hại nàng không chỉ có là muốn Mộ Dã tỉnh lại trừng phạt nàng, nếu như Mộ Dã tín nhiệm nàng, ngược lại tra ra độc là do Đại Mi Vũ hạ, cô ta chẳng phải là tự mình chuốc họa vào thân.
Đại Mi Vũ không thể làm như vậy!
Nhưng rốt cục cô ta muốn làm gì?
Có hay không là muốn thừa dịp nàng bị nhốt để sát hại nàng,
Ngoài cửa có nhiều vệ binh đứng gác còn có quân do Mộ Tịch Tịch cố ý sắp xếp, nghĩ muốn ám sát nàng cũng không đơn giản.
Như vậy, cô ta định lấy phương thức gì để hại nàng đây?
Độc!
Trừ hạ độc ra, Đại Mi Vũ sẽ không có biện pháp khác nữa.
Nhưng, cô ta sẽ hạ độc như thế nào?
Độc Mộ Dã trúng phải cũng rất kỳ hoặc.
Lưu Sương cẩn trọng hồi tưởng lại khi Đại Mi Vũ tiếp xúc với mình, đột nhiên, nghĩ tới vòng ngọc của mẫu thân.
Lưu Sương vội vã lấy từ trong tay áo ra bọc khăn, cuống quýt mở nó ra, hai mảnh vỡ của vòng ngọc trong trướng u ám bỗng lóng lánh, nhàn nhạt vầng sáng.
Nàng đưa tay cầm lấy vòng ngọc, đặt nhẹ nhàng ở chóp mũi ngửi, một thứ mùi nhàn nhạt thâm nhập chóp mũi. Loại hương khí giống như phấn hoa nữ nhân dùng, không cẩn thận rất khó phân biệt.
Quả nhiên là độc dược, thấm hương độc.
Đây là một loại độc dược man tính, sẽ phát tác sau khoảng 2, 3 ngày. Do nam nữ cơ địa khác nhau, nam nhân sẽ bị phát độc nhanh hơn một chút
Lưu Sương không nghĩ tới vòng ngọc bị Đại Mi Vũ tẩm độc, nếu không phải vòng độc bị vỡ, không mang trên cổ tay được, lúc này chỉ sợ mình đã sớm trúng độc. Đại Mi Vũ chắc không nghĩ tới, trên cỏ lại có một tảng đá.
Nhưng ngay cả thế kia, vòng ngọc nàng cũng đã cầm, nàng sẽ trúng độc.
Đại Mi Vũ lúc này đang chờ nàng trúng độc.
Nếu như nàng chết, trong mắt người khác sẽ cho rằng nàng hạ độc Khả Hãn sợ tội mà tự sát.
Nếu nàng không có chết, có người lục soát vòng ngọc này trên tay nàng, vòng có độc, độc lại có trên người Khả Hãn.
Lưu Sương nghĩ tới đây, trong tâm lập tức cảm thấy sợ hãi. Nói thật ra, lúc này nàng có chút bội phục Đại Mi Vũ, âm mưu thật sự ác độc.
Nàng sẽ không đời nào để cô ta thỏa mãn.
May mắn thay, nàng kịp thời phát hiện độc dược trên vòng ngọc.
Lưu Sương duỗi tay áo ra, nàng đã sớm có chuẩn bị, kịp thời đem túi thuốc có thuốc giải độc giấu ở trong bao quần áo, là vì phòng bị Đại Mi Vũ hạ độc. Lưu Sương lấy ra một ban phấn Vân Mộng hoa, Vân Mộng hoa mặc dù không phải để giải độc chuyên dụng, nhưng là, có thể giải trăm thứ độc, cũng tốt.
Nàng ăn thuốc giải độc vào, tính toán thời gian, cảm giác được Đại Mi Vũ muốn bắt đầu hành động.
Cũng không ngoài dự liệu, cửa lều đột nhiên mở ra, Mộ Tịch Tịch mang theo hai thị nữ đi sau, sau còn có Đại Mi Vũ.
Mộ Tịch Tịch có chút áy náy nói với Lưu Sương: "Xin lỗi, hoàng huynh không có tỉnh, hiện tại binh lính nhiều người tức giận, muốn ta lục soát người ngươi."
Lưu Sương nhàn nhạt cười nói: "Không sao, các người lục soát đi."
Hai thị nữ đi ra trước, cởi áo ngoài của Lưu Sương, sau đó nhẹ nhàng rung lên, trong tay áo khẽ rơi ra vòng ngọc.
Thị nữ khom lưng nhặt trình lên cho Mộ Tịch Tịch.
Trong nháy mắt, Lưu Sương tinh tường nhìn thấy trong mắt Đại Mi Vũ hiện lên 1 tia sáng.
Thật đáng tiếc chính là, Mộ Tịch Tịch cầm hai nửa vòng ngọc lăn qua lật lại cũng không có phát hiện gì, đưa cho quân y.
Quân y cầm vòng ngọc nghe nghe, lắc đầu, lại đưa trở lại tay Mộ Tịch Tịch.
Trong nháy mắt, mặt Đại Mi Vũ có chút thất vọng, cô ta nhẹ giọng nói: "Các ngươi cần phải kiểm tra cẩn thận a."
Mộ Tịch Tịch đem vòng ngọc đưa tới tay Lưu Sương, mỉm cười nói: "Trả lại cho ngươi."
Lưu Sương mỉm cười: "Công chúa, ta nghĩ ta đã biết Khả Hãn trúng độc gì. Nếu như công chúa tin tưởng ta, cầm cái này đi, ta nghĩ Khả Hãn sẽ ngay lập tức hồi tỉnh."
Mộ Tịch Tịch tiếp nhận Vân Mộng hoa từ tay Lưu Sương, xoay người đi ra ngoài.
Đại Mi Vũ đi ra sau cùng, nhìn thần sắc thanh nhã bình tĩnh của Lưu Sương, cô ta biết, cô ta đã thua ván này.
Lộc Xuyên.
Núi non trùng điệp, liên miên chập chùng, mây trắng lượn lờ trên đỉnh núi. Không khí cực kỳ thanh tân, cuối thu cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, lá cây xanh thẫm, lại đến màu vàng, tầng tầng lớp lớp biến hóa, so với hoa tươi vô cùng diễm lệ, làm cho người ta không kìm lòng được cảm thán.
Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.comBách Lý Hàn trong bộ áo bào sắc đen, không dính chút bụi bặm đứng trên đỉnh núi. Ánh mặt trời rơi trên người hắn, khiến cho toàn thân hắn lóng lánh.
Hắn nghĩ muốn tìm một trận địa bí mật ở Lộc Xuyên, có thể thông suốt đến gần Hàn Thành, như vậy hắn có thể dẫn binh quỷ không biết thần không hay tập kích bất ngờ Hàn Thành.
Hắn biết lúc này, Mộ Dã vẫn đang giằng co với Đông Phương Lưu Quang. Mà hắn, chỉ cần tập kích bất ngờ Hàn Thành, liền có khả năng phá bỏ cục diện bế tắc, khi đó, Mộ Dã liền phải chịu tiền hậu giáp kích, thất bại không nghi ngờ. Nếu như vận khí tốt, hắn có thể bắt giữ phụ thân Mộ Dã, đến lúc đó có thể đem đổi Lưu Sương từ trong tay Mộ Dã về.
Đây là biện pháp ổn thỏa nhất, duy nhất không khiến Lưu Sương bị thương.
Bách Lý Hàn ngẩng đầu nhìn lên, mơ hồ thấy mây mờ lượn lờ đỉnh núi, đẹp như thế, cao như thế.
Trên đỉnh núi, quanh năm tuyết đọng, Bách Lý Hàn vừa tới đỉnh núi thì ngày nắng, trời chiều chiếu lên một màu vàng.
Trên đỉnh núi, không phải là chật hẹp, mà là cực kỳ bằng phẳng.
Kia, một tảng băng tuyết lớn tinh khiết, trắng vô cùng, làm tâm hắn không nhịn được run lên.
Hắn chậm rãi nghỉ chân trên đỉnh núi, nhìn nơi này ảo mộng như tiên cảnh. Đang muốn chậm rãi đi tới đối diện, lại phát hiện dưới chân đột nhiên truyền đến thanh âm kẽo kẹt vỡ vụn, khi đó, băng tuyết hé âm thanh.
Tâm Bách Lý Hàn cả kinh, lúc này mới phát hiện dưới chân không phải là đất, mà là một hồ tuyết lớn. Nghĩ muốn tới đỉnh núi bên kia, chỉ có thể thông qua hồ tuyết này.
Bách Lý Hàn đi tới phía dưới sườn núi, rút trường kiếm ra, chém vài cây gỗ, ném lên hồ tuyết. Sau đó phi thân nhảy lên, mũi chân đạp liên tiếp lên gỗ, giống như chim đen, đến bờ bên kia.
Hắn đứng phía bờ bên kia, hướng tới chân núi nhìn, một con đường hẹp quanh co uốn lượn hiện ra trước mắt.