Săn Tìm

Chương 119: Ràng buộc

Thẩm Tâm nhìn cô rất lâu.

Thời gian như bị kéo giãn ra vậy.

Nghiêm Hoa đứng bên cạnh cũng chẳng dám thở mạnh.

Ngay khi họ nghĩ Thẩm Tâm sẽ nói gì đó thì chị ta lại bình tĩnh thu mắt về, dắt tay cậu bé đi thẳng, lên xe, bảo tài xế lái đi.

Chỉ trong chốc lát, chiếc xe đó đã biến mất hút trong tầm mắt.

Trong lòng Nghiêm Hoa chợt trở nên ảm đạm.

Lâm Khấu Khấu cũng hơi bất ngờ, cô chợt nhíu mày.

Nhưng chưa tới nửa phút sau, một tin nhắn được gửi tới điện thoại của Lâm Khấu Khấu, bên trong chỉ có địa chỉ của một quán cà phê.

Ngoài ra chẳng có thông tin gì nữa.

Lâm Khấu Khấu đọc xong, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì bật cười.

Nghiêm Hoa không khỏi khó hiểu: “Ứng viên không thèm để ý tới chúng ta mà sao cố vấn Lâm còn cười nổi hay vậy?”

Lâm Khấu Khấu chỉ giơ tin nhắn trong điện thoại cho Nghiêm Hoa xem: “Ai bảo là không để ý hả?”

Nghiêm Hoa khẽ giật mình, nhìn kỹ nhưng mới đầu lại chẳng nhìn ra được gì: “Quán cà phê ư? Địa chỉ này…”

Sau đó cậu ta quét mắt nhìn sang cột người gửi, lập tức trợn tròn mắt: “Ủa, dãy số này?!”

Đây chẳng phải là dãy số không tài nào gọi được lúc họ liên lạc với Thẩm Tâm hay sao?!

Nghiêm Hoa sợ ngây người.

Lâm Khấu Khấu thu điện thoại về, nhíu mày cười một tiếng, vẻ mặt có thêm chút hứng thú rồi bảo: “Sếp cũ của em thú vị đấy.”

*

Lâm Khấu Khấu dẫn theo Nghiêm Hoa đón xe thẳng tới chỗ đó.

Thẩm Tâm cho địa chỉ nhưng lại không ghi rõ thời gian gặp mặt.

Cả hai gọi vài món ở quán cà phê, đợi gần 1 tiếng mới thấy Thẩm Tâm một mình đẩy cửa bước vào.

Quán cà phê không nằm trong khu nội thành phồn hoa, không gian trang nhã, khách bên trong và người đi lại bên ngoài đều khá ít, căn bản chỉ có mỗi một bàn khách là Lâm Khấu Khấu.

Thẩm Tâm mới vào đã thấy ngay bọn họ.

Chị ta đi tới trước bàn, kéo ghế ra ngồi xuống nhưng lại chẳng hề giải thích lại sao giờ mình mới tới mà chỉ nói: “Cô hiểu được tôi cỡ nào mà dám nói cuộc sống hiện tại của tôi không như ý hả?”

Không hề dạo đầu mà nói thẳng tới chủ đề vừa bị gián đoạn ban nãy.

Lâm Khấu Khấu có hơi bất ngờ.

Nhưng từ đó có thể nhìn ra được tác phong của Thẩm Tâm, tuyệt đối không để lãng phí bất cứ thời gian thừa thãi nào, rất mạnh mẽ quyết đoán.

Cô không khỏi bật cười, nhìn Nghiêm Hoa một chút rồi mới nói: “Thì lời đồn thôi, chẳng hiểu mấy cả. Nhưng HR được Nghiêm Hoa đánh giá cao, sau khi đổi việc vẫn giữ liên lạc hoặc hợp tác thì ắt hẳn không quá dở đâu nhỉ.”

Nghiêm Hoa lập tức hốt hoảng.

Thẩm Tâm nhìn lướt qua Nghiêm Hoa, không hề đáp lại.

Lâm Khấu Khấu bèn nói tiếp: “Từ góc độ của người ngoài, cuộc sống hiện tại của Giám đốc Thẩm có thể xem như là hoàn hảo. Gia đình hạnh phúc, có chồng có con, sự nghiệp cũng không tệ, đã nắm giữ chức vụ Giám đốc HR Khiên Thủ nhiều năm, người bình thường đều cực kỳ ngưỡng mộ chị. Nhưng tôi luôn nghĩ, nếu có chồng giàu, không cần lo việc cơm áo gạo tiền mà việc chăm sóc con cũng cần thời gian, sao chị không làm nội trợ luôn mà cứ tiếp tục làm việc như thế vậy?”

Thẩm Tâm nói: “Tôi muốn làm cả hai đấy, không được à?”

Lâm Khấu Khấu hỏi ngược lại: “Vậy là ngoài gia đình ra, chị vẫn còn thứ mà bản thân muốn theo đuổi, không thể từ bỏ được, ít ra nó sẽ không xếp sau gia đình trong lòng chị, có đúng không?”

Thẩm Tâm im lặng, không đáp lại.

Lâm Khấu Khấu không hề kiêng nể mà cũng ngước mắt nhìn chị ta chằm chằm: “Khiên Thủ là do Trịnh Duy Phương sáng lập, chị làm việc ở đó thực chất cũng là đang làm công cho chồng mình mà thôi. Tôi rất tò mò rằng người khác sẽ thấy thế nào đấy? Họ sẽ nghĩ rằng chị dùng thực lực của mình để ngồi vào chức vụ đó sao?”

Ngay tức khắc, Nghiêm Hoa ngồi uống nước bên cạnh đã sợ tới mức suýt sặc!

Thật sự cậu ta không dám tin Lâm Khấu Khấu mới hỏi chuyện gì.

Đó là chuyện để hỏi ngay trước mặt Thẩm Tâm sao?!

Quả nhiên, sắc mặt của Thẩm Tâm lập tức lạnh xuống.

Lâm Khấu Khấu lại không hề bị rối mà chậm rãi bồi thêm một câu: “Tôi chỉ tự hỏi thôi, nếu xúc phạm tới chị thì cho tôi xin lỗi.”

Thẩm Tâm nói: “Thế thì cô đã xúc phạm rồi đấy.”

Lâm Khấu Khấu nói: “Rất vinh hạnh.”

Sao trên đời này lại có một cố vấn headhunter lấy việc xúc phạm ứng viên để làm vinh hạnh được cơ chứ?

Nghiêm Hoa ngớ người ra.

Nhưng không thể không nói rằng Lâm Khấu Khấu đã nói trúng tim đen rồi.

Mấy năm trước lúc Nghiêm Hoa còn là cấp dưới của Thẩm Tâm, cậu ta đã nghe qua rất nhiều lời đồn.

Đối với công nhân viên bình thường mà nói, HR được lòng chủ đều là cơn ác mộng của họ, mà Thẩm Tâm và Trịnh Duy Phương lại có quan hệ vợ chồng, tất nhiên đám nhân viên cấp dưới bất mãn với chị ta sẽ càng nói chuyện khó nghe hơn, cái gì mà trèo cao, phụ thuộc vào đàn ông các kiểu, bảo nếu không nhờ cuộc hôn nhân này thì Thẩm Tâm có gì mà được làm Giám đốc HR của Khiên Thủ được chứ.

Nhưng từ góc độ của Nghiêm Hoa, Thẩm Tâm cực kỳ ưu tú.

Có quá nhiều người không để ý tới khả năng của Thẩm Tâm chỉ vì quan hệ của chị ta với Trịnh Duy Phương, làm như sự thành công của Khiên Thủ không hề liên quan gì tới chị ta, mọi thứ chị ta có được đều nhờ vào việc bám chân đàn ông vậy, vì thế trong rất nhiều hoạt động đối ngoại, mọi người đều dồn sự chú ý lên cái danh “Vợ của Tổng giám đốc Trịnh” chứ không phải là “Giám đốc Thẩm”.

Thẩm Tâm chưa bao giờ tỏ vẻ không hài lòng với những đánh giá và lời đồn này, tựa như chị ta thật sự chẳng hề để bụng vậy.

Nhưng có người thật sự phớt lờ hoàn toàn những lời đàm tiếu bên ngoài ư?

Nghiêm Hoa luôn hoài nghi trong lòng.

Thẩm Tâm ngồi đối diện họ, đặt hai tay trên đùi mình dưới gầm bàn, chị ta hơi ngả ra sau, đây là tư thế chứng tỏ rằng chị ta vẫn chưa chịu tin tưởng người khác.

Lâm Khấu Khấu cũng chẳng vội, không hề giục giã gì chị ta.

Một lúc lâu sau Thẩm Tâm mới đánh tiếng: “Dẫu người khác có suy đoán và đồn đại linh tinh thế nào thì ít ra họ cũng nói một phần sự thật mà đúng không?”

Nghiêm Hoa ngạc nhiên nhìn chị ta.

Lâm Khấu Khấu cũng nhướng mày.

Thẩm Tâm nói tiếp: “Dù thế nào đi nữa thì tôi với Trịnh Duy Phương cũng lấy nhau thật. Trong công ty, dù về mặt chủ quan tôi có vui lòng hay không thì về mặt khách quan, tôi cũng đang hưởng đặc quyền do cuộc hôn nhân này mang lại. Vì thế bị người ta bàn tán vài câu cũng đâu có gì sai?”

Trung Quốc là một xã hội trọng tình cảm như thế đấy, chỉ cần họ biết bạn có dính dáng tới một nhân vật lớn nào đó, dù bạn không nói gì thì người khác cũng sẽ tự động ưu tiên bạn.

Như bản thân Thẩm Tâm vậy, đa phần chị ta không cần phải lo những bộ phận khác sẽ bất hợp tác trong lúc làm việc.

Thẩm Tâm nói: “Nhận bao nhiêu thì phải chịu bấy nhiêu thôi, tôi nghĩ đây là quy tắc cơ bản của thế giới này.”

Lúc này đây, Lâm Khấu Khấu không thể nào diễn tả được cảm giác của mình đối với người phụ nữ này.

Một mặt, cô vẫn chưa thể nào từ bỏ thành kiến vì thân phận HR của đối phương; mặt khác, cô lại thán phục sự rạch ròi đến độ không hề thiên vị chính bản thân mình của chị ta.

Cô không kìm được mà bật cười: “Giám đốc Thẩm hẹn tôi tới đây, chắc không phải là để từ chối tôi đấy chứ?”

Thẩm Tâm thản nhiên nói: “Chứ cô nghĩ sao?”

Lâm Khấu Khấu nói: “Đừng vòng vo nữa, chúng ta vào thẳng vấn đề đi. Chị không có hứng thú nhảy việc thì điều tra tôi với Trang sức Linh Sinh làm gì?”

Cuối cùng Thẩm Tâm cũng bật cười.

Nhưng không phải cười ôn hòa, mà là một nụ cười đầy sắc bén.

Cuối cùng chị ta cũng đặt tay lên bàn, nhìn Lâm Khấu Khấu chằm chằm rồi nói: “Vậy thì chúng ta nói cho rõ đi, công việc của tôi ở công ty hiện tại rất ổn định, mà chuyện tôi với chồng mình quen biết nhau ở Khiên Thủ rồi kết hôn chớp nhoáng cũng có rất nhiều người biết qua truyền thông rồi. Nếu tôi nhảy việc tới công ty khác, e là sẽ gây ra ảnh hưởng trái chiều cho công ty, sẽ lại có người nghi ngờ quan hệ giữa tôi với Trịnh Duy Phương có vấn đề…”

Nghe tới đây, Lâm Khấu Khấu nhìn chị ta một cái thật sâu, những lời thốt ra khiến người ta phải kinh ngạc tới chết: “Chẳng lẽ quan hệ giữa chị với Trịnh Duy Phương không xảy ra vấn đề gì à?”

Thẩm Tâm: “…”

Khóe mắt sắc sảo của chị ta khẽ máy một cái, thậm chí con ngươi cũng hơi co lại.

Có lẽ lúc đầu đây là một mối quan hệ bình đẳng, cần có nhau. Nhưng khi sự nghiệp, điều kiện kinh tế và đẳng cấp của hai bên thay đổi, tình hình cũng dần dà khác đi.

Nhờ sáng lập Khiên Thủ, Trịnh Duy Phương đã có doanh nghiệp riêng của mình và địa vị xã hội nhất định, thật sự còn giống như trước được nữa hay sao?

Lâm Khấu Khấu không hề phủ nhận rằng cô từng có tí ác ý khi đã ghép tên Trịnh Duy Phương và những từ khóa như “hotgirl mạng”, “kẻ thứ ba” để tìm kiếm trên mạng. Dù thông tin bên lề không nhiều nhưng cũng kha khá tin đồn thất thiệt, muốn kiếm là ra ngay.

Thẩm Tâm lại là một người phụ nữ không chịu từ bỏ công việc nhưng vẫn phải đến trường giải quyết chuyện của con mình trong lúc bận rộn…

Rốt cuộc cuộc hôn nhân này, gia đình này là thế nào, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được.

Lâm Khấu Khấu vô thức nói: “Mỗi câu của chị đều cho tôi biết rằng chị nghĩ hôn nhân và gia đình của mình chỉ là những ràng buộc hạn chế chị tạo ra những quyết định mạo hiểm mà thôi. Nếu đã băn khoăn như thế, sao lại không cân nhắc…”

Nói tới đây, cô chợt im bặt.

Tự dưng cô lại hơi thất thần, cảm giác như những lời mình vừa thốt ra hơi quen tai, hình như trong quá khứ xa xôi nào đó, cô đã từng nói thế với ai đó.

Và sau này người đó…

Trên bàn bỗng chốc lặng ngắt.

Nghiêm Hoa khó hiểu quay sang nhìn Lâm Khấu Khấu, không hiểu sao cô đang nói mà lại dừng nửa chừng.

Thẩm Tâm thì lại trầm ngâm đánh giá cô.

Nghiêm Hoa thử gọi một tiếng: “Cố vấn Lâm?”

Lúc này Lâm Khấu Khấu mới tỉnh táo lại, cô khẽ cười, nhưng nụ cười bấy giờ đã nhạt hơn lúc trước rất nhiều.

Cô chỉ nói: “Tóm lại, điều kiện mà Trang sức Linh Sinh có thể cung cấp chắc chắn sẽ khó mà so với “sự ổn định” hiện tại của chị, thậm chí tiền lương cũng không dễ tăng lên đâu. Chị cũng biết hiện tại Trang sức Linh Sinh thế nào mà, nếu có ai đó yêu cầu tăng lương, dù Trần Dật hay Trần Linh phê chuẩn thì bên kia cũng sẽ hoài nghi. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến chức vụ này trở thành “đơn chết” đấy. Nói cách khác, tất cả các cơ hội cho chức vụ này đều là chuyện của tương lai…”

Thẩm Tâm nghe vậy liền ngắt lời cô: “Đây là những gì mà cô muốn nói với tôi ư?”

Lâm Khấu Khấu dừng lại, nhíu mày nhìn chị ta.

Thẩm Tâm nói: “Sao không nói tiếp những lời vừa rồi đi? Vừa rồi cô tính nói với tôi chuyện gì?”

Lâm Khấu Khấu thấy Thẩm Tâm lúc này có vẻ không giống với lúc nãy cho lắm nên chậm rãi nói: “Vì tôi nghĩ với mối quan hệ giữa chúng ta thì những lời đó không phù hợp lắm nên mới không nói.”

Thẩm Tâm nói: “Nhưng nếu tôi muốn nghe thì sao?”

Lâm Khấu Khấu chợt hiểu ra: “Hóa ra đây mới là mục đích của chị.”

Thẩm Tâm không hề phủ nhận mà chỉ nói: “Nghe nói đơn đầu tiên khi cố vấn Lâm vào nghề đã gây sóng gió rất lớn, vì để hoàn thành đơn mà đã cổ vũ giảng viên đại học của mình ly hôn, sau đó còn cùng với bà ta sáng lập Hàng Hướng. Vậy là năm đó, cô cũng nói với Thi Định Thanh như thế sao?”

“…”

Lâm Khấu Khấu mím chặt môi, lạnh mặt nhìn Thẩm Tâm.

Thẩm Tâm cũng chẳng hề né tránh, dùng ánh mắt bình tĩnh để nhìn lại cô.

Nghiêm Hoa ngồi kế bên đã hoàn toàn chết lặng, chỉ thấy hơi lạnh đang len lỏi từ lòng bàn chân lên khắp người mình, không dám rục rịch làm gì nữa.

*

Rời khỏi quán cà phê, đón xe về khách sạn, Lâm Khấu Khấu không hề nói gì nữa.

Nghiêm Hoa cũng không dám quấy rầy.

Xuống xe, Lâm Khấu Khấu chẳng buồn để ý tới cậu ta mà chỉ cắm đầu đi thẳng vào khách sạn.

Bùi Thứ mới tán dóc đôi ba câu với những cố vấn headhunter trong Hiệp hội xong, đang định đi tìm Tôn Khắc Thành, thế mà mới bước ra khỏi thang máy đã đụng phải cô, anh lập tức mỉm cười: “Về nhanh thế?”

Lâm Khấu Khấu thờ ơ “Ừ” một câu rồi đi thẳng vào thang máy.

Bùi Thứ thấy thế thì khẽ giật mình, lập tức phát hiện ra nét mặt cô hơi trầm xuống, tỏ vẻ không muốn để ý tới ai nên vô thức nhíu mày: Lại gặp chuyện gì nữa rồi?
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất