(*) Eugénie Grandet là một tiểu thuyết của Honoré de Balzac. Tại thị trấn Saumur – một địa phương buồn tẻ của nước Pháp, lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.Lâm Khấu Khấu gần như không phản ứng lại kịp.
Từ khi cô bước vào nghề headhunter tới nay đều chiến đấu một mình hoặc ở vị trí cao, chỉ có cô chỉ huy người khác chứ làm gì có khi nào người khác ra lệnh cho cô chứ? Chưa kể là sau một năm ở trên núi, dù có muốn hợp tác cũng chẳng tìm được ai.
Giờ họ Bùi kia lại dạy cô làm việc ư?
Cô nhìn anh một hồi lâu, chỉ tò mò hỏi: “Nếu tôi không ra thì sao?”
Bùi Thứ không hề tức giận mà chỉ thản nhiên nói: “Vậy thì tôi không thể không chuyển hết công việc vào phòng cô rồi.”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Bùi Thứ nghiêng người liếc nhìn cô: “Núi không tới chỗ tôi thì tôi sẽ tới chỗ núi. Quá trình không quan trọng, cô làm việc ở đâu cũng không quan trọng, tôi chỉ nhìn kết quả thôi.”
Ý là: Dù cô có bị xe tông phải nằm trong ICU đi nữa thì cũng phải làm việc cho anh!
Lâm Khấu Khấu nghe là hiểu ngay, cô im lặng một lúc lâu rồi nói: “Anh tên “Bùi Thứ” là quá lãng phí, đổi thành “Grandet” mẹ đi.”
Bùi Thứ hiếm khi bật cười thành tiếng khá vui: “Cảm ơn đã khen ngợi. Giờ cô có chịu ra chưa?”
Lâm Khấu Khấu không nói gì, hôm nay không thoát nổi rồi.
Cô ngước mắt lên, ánh mắt xuyên qua làn khói đã dần tan hết, chạm vào mắt anh rồi cuối cùng vẫn cất bước đi ra khỏi phòng, nhàn nhạt nói: “Mối hận của anh với Thi Định Thanh sâu hơn của tôi nhiều.”
Bùi Thứ từ chối cho ý kiến mà chỉ nói: “Tôi tỉnh táo hơn cô nhiều.”
Anh đưa trả cô điện thoại.
Lâm Khấu Khấu nhận lấy nhưng vẫn vô thức nhíu mày, không hiểu lời anh nói cho lắm.
Bùi Thứ dửng dưng nói: “Trên đời ắt có đúng có sai, có trắng có đen, nhưng nếu tất cả những điều này chỉ có thể đo lường được bằng sức mạnh và thành công thì tôi chọn đánh bại tất cả những kẻ mà tôi cho rằng đã làm sai.”
Tất nhiên trong đó có cả Thi Định Thanh.
Lâm Khấu Khấu giật mình, không khỏi do dự trong chốc lát.
Anh nói xong thì quay người đi về phía phòng mình.
So với kẻ luộm thuộm như Lâm Khấu Khấu, rõ ràng Bùi Thứ là một người rất ngăn nắp, mọi thứ trong phòng đều gọn gàng để cho một người mắc chứng OCD ở được.
Lâm Khấu Khấu đi theo, vẫn còn hơi mờ mịt.
Bùi Thứ đi thẳng tới trước bàn, ấn một cái vào laptop đang mở rồi xoay màn hình lại, nói: “OK, đã đủ hết chưa?”
Lúc ngón tay anh chạm vào bàn phím, màn hình máy tính đang tắt lập tức sáng lên, hình ảnh của một cuộc họp qua video xuất hiện.
Đó chính là phòng họp của Headhunter Kỳ Lộ ở Thượng Hải cách đây nghìn dặm!
Hai tổ headhunter tinh nhuệ do Mạnh Chi Hành và Diệp Tương dẫn đầu đều đã vào chỗ hết, họ lần lượt ngồi ở hai bên bàn họp, dàn trận chuẩn bị đón địch.
Bên ngoài cửa sổ là khung cảnh rực rỡ của thành phố về đêm.
Đã muộn thế này nhưng Tôn Khắc Thành vẫn chưa về mà ngồi trong phòng họp cùng mọi người, bấy giờ anh ta đang khoanh tay đứng trong góc phòng, gần đó là Viên Tăng Hỉ khá phấn khích.
Tự nhiên thấy cảnh này, Lâm Khấu Khấu thấy hơi sửng sốt.
Bên kia Mạnh Chi Hành lại rất nhanh nhẹn đáp ngay: “Đã đến đủ rồi ạ.”
Bùi Thứ nói nhanh: “Đã nghiên cứu ngành nghề xong, có mapping tổng chưa?”
Diệp Tương lập tức mở một bản tài liệu trên giao diện video: “Theo yêu cầu của sếp, bọn em đã sắp xếp lại tình hình bao quát của giáo dục trực tuyến, Giáo dục Thiên Chung không phải là công ty vào ngành sớm nhất nên những người mới phù hợp đã bị công ty khác cướp trước rồi. Vì thế mapping của chúng ta chủ yếu đi theo hai hướng, một là người trong công ty chung ngành khác phù hợp với vị trí CEO của Thiên Chung, hai là tìm trái ngành, hiện tại có 13 ứng viên đáp ứng được các yêu cầu cơ bản…”
Đây là…
Lâm Khấu Khấu nheo mắt, còn gì khó hiểu nữa đâu?
Họ đang rà soát ứng viên lần nữa!
Diệp Tương lần lượt mở sơ yếu lý lịch của các ứng viên lên để giới thiệu vắn tắt, Bùi Thứ không ngồi mà đứng trước máy tính, nhíu mày lắng nghe.
Lâm Khấu Khấu không khỏi nhìn sang anh.
Bùi Thứ nghe xong vẫn có vẻ không hài lòng, lông mày anh nhíu chặt hơn, hỏi: “Không còn người khác à?”
Diệp Tương sửng sốt, lập tức ý thức được Bùi Thứ không hề vừa bụng những người được chọn này nên vội mở CV của một nhóm khác lên, nói: “Còn một ít dự phòng, sếp chờ tí ạ.”
Bùi Thứ không nói gì.
Anh liếc mắt thoáng qua, chợt để ý tới ánh mắt của Lâm Khấu Khấu mới thản nhiên nói: “Bên Trương Hiền không chịu thì nên từ bỏ giấc mơ hão huyền sớm, làm mapping lần nữa để chọn người phù hợp thôi.”
Lâm Khấu Khấu nhìn anh đầy phức tạp: “Anh vẫn muốn giành case này à?”
“Case này không phải có muốn giành hay không mà là tôi phải thắng cho bằng được.” Vừa nói, Bùi Thứ vừa thuận tay tắt micro của mình trên giao diện cuộc họp, “Cô với tôi cùng hợp sức mà còn thua, không chỉ là mất mặt trong ngành thôi đâu nhé.”
Quan trọng nhất là Kỳ Lộ.
Thất bại của người đồng sáng lập ắt hẳn sẽ ảnh hưởng tới danh dự công ty, tới đó không chỉ bản thân họ bị ảnh hưởng. Kẻ khác bàn tán sẽ chỉ nói người sáng lập Kỳ Lộ là Bùi Thứ và cổ đông tiềm năng Lâm Khấu Khấu bắt tay nhau mà vẫn không thể thắng nổi một Tiết Lâm của Đồ Thụy.
“Săn tìm chức vụ cấp cao là dấu ấn của chúng ta, quy mô của Kỳ Lộ không lớn nên tất cả đều nhờ vào phí headhunter cao hơn chuẩn thường trong ngành để duy trì các hoạt động. Nếu để thua người khác trong lĩnh vực mình am hiểu thì làm sao còn dám gáy “Đạp Hàng Hướng dưới chân, chĩa kiếm vào TOP4” nữa.”
Lúc nói ra những lời này, ánh mắt của anh cực kỳ bình tĩnh, thậm chí là lạnh lùng.
Giọng điệu rất bình thản, dù vẫn phảng phất vẻ khinh khỉnh như xưa, nhưng Lâm Khấu Khấu đứng cạnh anh lại thấy rõ ràng đây là một Bùi Thứ rất khác.
Từ sâu trong đáy lòng cô chợt có một loại cảm xúc khó tả từ từ dâng lên, lan khắp cơ thể.
Cô quay lại nhìn vào màn hình.
Trong phòng họp của Kỳ Lộ ở Thượng Hải xa xôi, chẳng ai nghe những lời vừa rồi của Bùi Thứ, họ chỉ nhanh chóng lấy ra danh sách các ứng viên khác đã được chuẩn bị trước.
Giờ đổi lại là Mạnh Chi Hành nói: “CEO là một vị trí cấp cao, phải quản lý các vấn đề chiến lược nhiều, vì thế dù không xuất thân từ ngành nghề liên quan tới giáo dục thì cũng phải hiểu rõ về ngành này và có khả năng đảm nhận được chức vụ, bọn em đã lập danh sách trước, chọn ra được 8 người.”
Lúc cậu ta nói chuyện, sơ yếu lý lịch của 8 người này đã xuất hiện trên màn hình.
Bùi Thứ xoay luôn màn hình về phía Lâm Khấu Khấu, nói: “Thấy thế nào?”
Lâm Khấu Khấu nhìn anh.
Bùi Thứ nhíu mày: “Grandet sai cô đi làm việc đấy.”
Lâm Khấu Khấu im lặng hồi lâu.
Những người trong cuộc họp cũng không hiểu có phải mình đã nghe được tin kín gì không, trên mặt đều có chút dè dặt, chỉ dò xét Lâm Khấu Khấu thông qua màn hình video.
Rõ ràng Mạnh Chi Hành rất biết cách che giấu cảm xúc, cậu ta không nói gì hết.
Diệp Tương thì luôn là một fan trung thành của Lâm Khấu Khấu, vì thế thấy cảnh này thì chẳng nhịn được nữa, vội đập bàn nói: “Cố vấn Lâm, chị đừng sợ, Tiết Lâm là cái thá gì? Giờ hai người không chiến đấu một mình, tất cả mọi người đều đứng phía sau chị và sếp cơ mà. Dù có tăng ca thêm nữa thì chúng ta cũng phải đánh bẹp họ!”
Tất cả đều trưng ra bộ mặt cùng chung mối thù.
Rõ ràng là cách nhau một cái màn hình nhưng tinh thần đoàn kết chiến đấu lại như đang cháy hừng hực trong lòng mọi người.
Lâm Khấu Khấu vô thức giật mình.
Bên kia phòng họp đã bắt đầu xôn xao.
“Hổ không gầm thì nghĩ là mèo ốm à? Xét về tỷ lệ hoàn thành đơn hàng thì Kỳ Lộ chúng ta đã thua ai bao giờ đâu?”
“Trước đây cố vấn Lâm là đối thủ của sếp chúng ta đấy, sao có thể dễ dàng bị họ đè bẹp được chứ?”
“Tôi nghĩ chắc Trương Hiền kia cũng là hạng mua danh chuộc tiếng thôi…”
…
Viên Tăng Hỉ ngồi trong góc là giận nhất, anh ta siết chặt nắm đấm hùa theo: “Đúng thế, chỉ vì một case thôi mà từ bỏ cả đạo đức nghề nghiệp, tung tin khắp nơi như thế. Loại người này quả thật là khối u của ngành, nhất định phải diệt trừ!”
Lúc còn ở Hàng Hướng, cô là Giám đốc Lâm quyết đoán, lúc nào cũng là cô bảo bọc cấp dưới, chỉ dẫn họ, lúc họ gặp khó khăn sẽ cổ vũ ủng hộ họ.
Kể cả Hạ Sấm, chẳng có ai dám bênh vực cô với sự phẫn nộ như thế cả.
Vì họ biết Lâm Khấu Khấu đủ mạnh mẽ.
Cô luôn khôn ngoan và bình tĩnh, có thể xử lý mọi vấn đề khó mà mình gặp phải, không cần bất cứ ai giúp đỡ cả.
Nhưng lúc này đây…
Hàng mi khẽ run lên, cô bất chợt nhắm mắt lại như muốn che đậy cảm xúc đang dâng trào trong đáy mắt, sau đó hỏi: “Họ Bùi kia, anh nói gì với họ hả?”
Bùi Thứ khó hiểu: “Hả?”
Lâm Khấu Khấu hỏi: “Tung tin bậy bạ?”
Lúc này Bùi Thứ mới hiểu ý cô, “À” một tiếng rồi khẽ cười: “Tôi nói cho họ nghe về tin tức liên quan tới đơn hàng trên mạng ấy mà. Không phải Tiết Lâm tung thì chẳng lẽ là chúng ta à?”
Nụ cười treo trên khóe môi trông gian xảo như hồ ly vậy!
Lâm Khấu Khấu thấy rất rõ, cô yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.
Chẳng trách tất cả mọi người lại tức giận như thế.
Cô uể oải nói: “Anh đúng là một ông sếp tốt đấy.”
E là Tiết Lâm vẫn chưa biết mình đã trở thành cái đinh trong mắt của cả Kỳ Lộ nhỉ?
Nhưng Bùi Thứ vẫn bày ra bộ mặt chân thật đáng tin cậy, chỉ khẽ gõ lên màn hình máy tính: “Giờ làm việc được chưa?”
Lâm Khấu Khấu không thể không thừa nhận rằng tên này rất thâm.
Ngay sau hàng loạt động thái bất ngờ này, dù cô có đang chán nản và tức giận tới đâu đi nữa thì cũng không thể tiếp tục được.
Cô lẩm bẩm mắng gì đó, lười đáp lại họ Bùi nên kéo ghế ra ngồi xuống luôn, đầu tiên là xem qua tài liệu của ứng viên mà người bên Kỳ Lộ gửi tới.
Bùi Thứ cũng kéo ghế lại ngồi cạnh cô.
Nhưng xem đi xem lại, kết quả vẫn không mấy khả quan.
Bùi Thứ hỏi: “Không có ai giỏi hơn Trương Hiền à?”
Lâm Khấu Khấu nghe thế liền vô thức đáp: “Làm gì có.”
Đúng lúc này, cô chợt hiểu ra ý của Bùi Thứ, lập tức nghi ngờ tai mình có vấn đề: “Anh đang muốn tìm ứng viên giỏi hơn Trương Hiền à?!”
Giỡn hả trời!
Cho tới bây giờ, Trương Hiền vẫn là một quản lý cấp cao hiếm có trong đa số các lĩnh vực, dù đốt đèn tìm cũng chẳng tìm được mấy ai cùng cấp bậc với ông ta, thế mà anh còn đòi một người giỏi hơn Trương Hiền nữa cơ đấy!
Chẳng lẽ cô từ phòng trà ra không điên mà họ Bùi đã điên trước rồi?
Đối diện với sự nghi ngờ mạnh mẽ của Lâm Khấu Khấu, dù là ai tỉnh táo cũng phải nghĩ lại xem có phải bản thân đã đặt tiêu chuẩn hơi quá, suy nghĩ hơi hão huyền rồi không.
Nhưng ai ngờ Bùi Thứ không những không tự ngẫm lại mà còn nhìn Lâm Khấu Khấu bằng một ánh mắt kỳ quái, nói: “Sao lại không?”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Sự lạnh lùng và nghiêm túc khi bước vào trạng thái làm việc của Bùi Thứ tựa như một ảo giác, tan biến sạch sẽ.
Ngay trước mặt Lâm Khấu Khấu, anh đổi một tư thế thoải mái không chút bận tâm, quay lại với vẻ hờ hững và cái tính bất cần đời của ông tổ khi xưa.
Mí mắt cô vô thức giật giật.
Giọng điệu của họ Bùi lại rất thản nhiên: “Trương Hiền có gì đặc biệt hơn người không? Cố tình thả tin để dụ headhunter nổi tiếng tới mời mình, chẳng qua là vì muốn nâng giá trị bản thân lên, mượn cô để lấy được cái giá cao từ Thi Định Thanh thôi. Lý do chúng ta trúng kế là vì không ngờ loại người ở đẳng cấp như ông ta lại dùng thủ đoạn khôn vặt thế thôi. Ông ta đã dùng thủ đoạn thế thì chẳng còn là cao nhân gì nữa hết. Huống hồ gì…”
Những lời này không phải là không thuyết phục.
Không phải Lâm Khấu Khấu tức giận vì bị gài bẫy mà không thấy được điều này, chỉ là bây giờ Bùi Thứ mới nói rõ ra thôi.
Cô nói: “Huống hồ chi nữa?”
Bùi Thứ quay lại, cười với cô: “Huống hồ gì không hợp tác với chúng ta đều là những kẻ có mắt không tròng, hình như phân vào loại rác rưởi được rồi nhỉ?”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Cô nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng cũng cười theo: “Họ Bùi à, anh đúng thật là…”
Bắt đầu đúng gu cô rồi đấy.
Đối với headhunter mà nói, ứng viên không thể hợp tác thì không có bất cứ giá trị nào!
Trương Hiền chọn Thi Định Thanh, dù có xuất sắc tới đâu thì đối với họ cũng chỉ như rác rưởi.
Họ cần một ứng viên hoàn toàn mới.