Sáng hôm sau.
Cả một đám hoàng tử bị quân hoàng kim giáp lôi ra quảng trường, lấy gậy đánh đến kêu cha gọi mẹ. Tên nào tên nấy đều oán giận trừng mắt nhìn hai anh em Âu Văn và Âu Tùy, nhưng cả hai người đều tỉnh bơ coi như không thấy, bình thản tiếp nhận hình phạt. Âu Văn giờ đây không hề tỏ ra một chút nhát gan nào, dường như, chỉ cần có anh trai ở bên cạnh, nó có thể coi thường mọi khó khăn.
Trên lầu Trích Tinh, Trần Nam đứng sóng vai với Âu Vĩnh Lạc, nhìn xuống cảnh xử quyết bên dưới. Đám hoàng tử đang kêu cha gọi mẹ kia còn chưa lọt vào mắt hắn. Chỉ có hai anh em vẫn đang bình thản kia mới là tâm điểm.
- Hai người đó đều tu luyện công pháp cấp Thần! Chắc bác biết chứ?
Trần Nam ném đá dò đường một câu, xem phản ứng của ông bác thế nào.
- Biết!
Trần Nam hơi bất ngờ, nhưng lại hứng thú hỏi tiếp:
- Vậy bác có biết ai đã truyền thụ kiếm pháp đó cho họ không?
Âu Vĩnh Lạc kỳ quái nhìn về phía Trần Nam, thình lình hỏi ngược lại:
- Nhóc có hứng thú với người đó?
- Ồ! Hình như bác cũng biết một trong hai đại tiểu thư nhà cháu là người Phù Tang mà? Cô ấy nhận ra thứ kiếm pháp đó, vậy nên sinh ra hứng thú mà thôi. – Trần Nam hàm hồ nói.
Nghe đến đây, Âu Vĩnh Lạc chợt à một tiếng rõ dài. Như lơ đãng không để ý hỏi:
- Lần trước nhóc đi quần đảo Song Tử là để tìm truyền thừa cho cô bé đó phải không? Vậy có thành công hay không?
- Cái đó thì bác phải hỏi cô ấy chứ hỏi cháu làm gì? – Trần Nam hàm hồ một câu, Kiko có một quan điểm rất giống với hắn, đó là không thích thể hiện mình trước mặt người khác. Lúc nào không giấu được nữa thì lộ ra, chứ chủ động phô trương không phải là phong cách của nàng.
- Ừ! – Âu Vĩnh Lạc gật đầu một cái, trong lòng thầm khinh bỉ. Tin tức kia đã truyền về cho ta từ đời nào rồi, còn làm ra vẻ thần bí? Ta khinh!
- Nói thẳng với nhóc cũng không sao, kiếm pháp đó là do ta truyền cho hai đứa nó đó!
- Bác? – Trần Nam bất ngờ.
- Đúng thế! – Ông bác gật đầu khẳng định:
- Cả bốn quyển bí tịch của Samurai năm xưa đều rơi vào tay ta!
Trần Nam giật mình, như nhớ đến cái gì đó
- Cả bốn quyển? Bé Hà cũng luyện thuật rút kiếm iai, vậy có phải là… Mà không đúng, chẳng phải hai hoàng tử kia phải có huyết mạch Phù Tang mới luyện được thứ này hay sao? Bé Hà thì có liên quan gì?
Ông bác nhìn cái vẻ nghi hoặc trùng trùng của hắn, cười nhẹ giải thích:
- Không chỉ con bé Hà, mà cả Tướng Quân Lệnh cũng là bí tịch của Samurai, được ta dung hợp tinh túy chiến trường của Tướng Quân Lệnh nguyên gốc vào, thành thứ như bây giờ. Những bí tịch này được ta truyền cho khá nhiều người rồi, nhưng hầu hết bọn họ không thể nào phát huy ra được uy lực chân chính của chúng. Ngay cả thằng Lữ, bé Hà cũng chỉ nắm được bề ngoài mà thôi.
Còn về huyết mạch sao? Kizan và Kageki năm xưa có rất nhiều con cháu, vì vậy công pháp của họ đều là bí tịch gia tộc, phải cần huyết mạch mới có thể tu luyện. Còn bí tịch cho bé Hà là của Enishi, kiếm sĩ chữ Quang, dùng tốc độ ánh sáng, một chiêu sát địch. Bí tịch cho Lữ là của Shinai, chiến binh chữ Thủy, đao thế như sóng triều, sóng sau dồn sóng trước cuốn bay sinh mạng địch thủ. Hai người này đều không có nhiều con cháu, Shinai chỉ có duy nhất một đứa con gái là Mizuho đời hai, vì vậy bí tịch của họ không bị biến chuyển thành bí tịch gia tộc, người có thể chất thích hợp là có thể tu luyện thôi.
- Ồ! Ra là thế! – Trần Nam trầm trồ một câu, thực tế cái tai đang nhếch nhếch lên nghe ngóng thông tin nào đó. Cuối cùng mỉm cười một cái:
- Hay là… bác cho cả hai người đó ra chiến trường được không?
Âu Vĩnh Lạc tỏ ra không hiểu hỏi:
- Ý nhóc là gì?
- Bác không thấy để cho những người mang kiếm pháp Samurai cùng chiến đấu sẽ rất tốt hay sao? Hơn nữa Phù Tang hiện tại đang là thế lực ủng hộ chúng ta, bọn họ chẳng phải là những nhân tuyển tốt nhất để duy trì sự ủng hộ đó à? – Trần Nam khoanh tay trước ngực phát biểu.
Ông bác gật gật đầu hứng thú, nhưng cặp mắt gian tà vẫn lượn qua lượn lại trên người Trần Nam, khiến hắn nổi cả da gà.
-------
Dưới quảng trường.
- Âu Văn, Âu Tùy tiếp chỉ! – Một tên thái giám giọng choe chóe phát biểu, đặc biệt nổi bật giữa cái quảng tường toàn âm thanh da thịt này.
- Âu Văn, Âu Tùy thân là hoàng tử, lại không biết kính trên nhường dưới, ẩu đả huynh đệ,…
Một bài điếu văn dài dằng dặc, nhưng chỉ chốt lại một câu: đả thương người là làm sai, chịu phạt ra chiến trường chiến đấu! Khi nào chiến tranh chấm dứt sẽ trở về luận công luận tội…
Nghe xong thánh chỉ kia, Âu Văn suýt nữa tức đến xì khói, nhảy dựng lên định kháng nghị. Nhưng một bàn tay nặng như núi đã đè chặt hắn lại. Nghi hoặc nhìn về phía sau, anh trai Âu Tùy vẻ mặt có vẻ ngưng trọng, nhưng không ngờ trong mắt lại rực rỡ tinh quang, như nhận ra cơ hội nào đó.
Đám người bị phạt kia lại đột nhiên như bị uống thuốc kích dục, đau đớn như giảm một nửa. Nhìn đi nhìn đi, hai thằng khốn kia còn thảm hơn bọn ta nhiều! Trời có mắt a…
- Anh… tại sao anh lại cản em?
Vì đã nhận thánh chỉ kia, hai anh em họ không phải ăn đòn roi thêm nữa. Lúc này, khi đã ra khỏi hoàng cung, Âu Văn mới bất mãn hỏi.
Âu Tùy giờ đây đã đổi hẳn vẻ mặt, trở nên vô cùng hưng phấn:
- Thằng ngốc này! Em nghĩ ở lại hoàng cung này thì có tiền đồ gì hay sao? Chúng ta tu luyện bấy lâu nay, vậy mà lúc nào cũng phải đề phòng kẻ khác đâm một dao, bó chân bó tay vô cùng! Em không biết ngụ ý thực sự của thánh chỉ kia hay sao? Sau này sẽ “luận công luận tội”, vậy chẳng phải chúng ta đang có cơ hội lập công hay sao? Đây chính là cơ hội của chúng ta! Đừng có không biết điều mà bỏ lỡ mất.
Âu Văn vốn chỉ là hơi trẻ con, thiếu suy nghĩ chứ cũng không phải quá ngu. Nghe anh trai phân tích xong, cặp mắt hắn chợt sáng ngời rạng rỡ, liên tục gật đầu xưng phải.
Nhưng hưng phấn được một lúc, Âu Văn lại chợt ngẩn ra:
- Nhưng mà… chúng ta đi rồi, mẹ làm thế nào bây giờ? Phụ hoàng có lẽ cũng đã quên mất cả chúng ta lẫn mẹ rồi…
Nghe em trai nói thế, trong lòng Âu Tùy cũng chợt nổi lên sự phẫn hận. Nhưng đó cũng chỉ là một chút cảm giác, lý trí của Âu Tùy mạnh mẽ lắm, hắn biết, phụ hoàng dù không quan tâm gì nhiều đến hai anh em hắn thì ông ta cũng có công sinh thành, lại cũng là chính ông ta chi trả để dưỡng dục bọn họ. Nếu không có phụ hoàng, hai anh em họ đã chết đói rồi, còn đâu mà đứng chỗ này phẫn hận ông ta.
Hơn nữa, chỉ có mẹ bọn họ mới có tư cách hận ông ta, bọn họ thì có tư cách gì? Chưa kể vị tổ tông kia còn có công truyền nghệ… Mọi thứ bọn họ có vẫn là hoàng gia cho a…
Về đến căn viện giản dị của mình, Âu Văn và Âu Tùy lại ngạc nhiên nhận ra trong nhà có tiếng cười đùa khúc khích của phụ nữ… Mẹ cười sao? Đã mười năm nay mẹ luôn chỉ cười mỉm, yêu thương nhìn bọn họ, âm thanh vui vẻ ấy… có lẽ đã xa quá rồi.
Bước vào nhà, đôi mắt nhỏ của Âu Văn đột nhiên sáng ngời, chỉ đơn giản là vì bên trong phòng đột nhiên xuất hiện hai đại mỹ nhân. Hai cô gái này… Âu Văn cũng nhận ra, đó là người đi bên cạnh “người tốt bụng” sáng nay mà!
Lễ phép chào mẹ một tiếng, Âu Văn vui sướng nhảy ra xoắn suýt làm quen với mỹ nữ, hết hỏi tên lại hỏi nhà ở đâu. Tý nữa thì tác giả phán nó định xin số điện thoại, cũng may mà thế giới này không có món đấy! Hơn nữa, thằng Âu Văn này lại rất dẻo mồm, khôn ranh né tránh chủ đề “tuổi tác”, vốn là tối kỵ của phụ nữ a…
Vui đến quên cả trời đất, lúc này Âu Văn mới chú ý đến nét mặt của anh trai.
Âu Tùy giờ đây đang đứng sững ngoài cửa, sắc mặt ngơ ngác như mất hồn mất vía. Đôi con ngươi cứng rắn thường ngày giờ đây đột nhiên như tan ra, lưu luyến nhìn chằm chằm vào gương mặt Hoàng Tuyết Nhu, giống như đang được đi vào giấc mộng…
Âu Văn quay ngoắt lại, nhìn chăm chú Hoàng Tuyết Nhu một lúc, sau đó mới như nhớ ra cái gì.
Một bóng hình xinh đẹp, vui tươi và đầy tính lương thiện dần hiện ra trong óc nó. Âu Văn còn nhớ, anh trai đã từng có thê tử, cũng chính là chị dâu của nó. Ngày xưa, Âu Tùy cũng là một người đàn ông hạnh phúc, nụ cười tràn ngập trên môi chứ đâu phải thứ đầu đá như bây giờ. Chỉ từ khi chị dâu mất đi, hắn mới dần trở nên như vậy, dần chán nản như thế này.
Khi chị dâu mất, tính ra Âu Văn mới chỉ có năm tuổi, cũng tức là bảy năm về trước. Đến giờ thì cũng dần phai nhạt rồi, mãi cho đến khi nhìn thấy biểu hiện của anh trai thì nó mới nhận ra.
- Nguyệt Huyền… là em phải không? Anh…
Hoàng Tuyết Nhu chợt cảm thấy giật nảy cả mình.
Ký ức năm năm trước, khi Trần Nam dùng hết mọi thủ đoạn để lấy được nàng vẫn giống như in trong đầu. Còn nhớ khi ấy họ Hoàng từng nói nàng hơi giống hoàng phi của Âu Tùy nên mới muốn tặng nàng cho hắn… Nhưng nàng không mấy để tâm, nhưng… thực sự giống đến thế sao?
Nhíu nhíu mày, Hoàng Tuyết Nhu vội vàng giải thích:
- Tôi tên là Hoàng Tuyết Nhu! Là thiếu phu nhân của Trần phủ phía nam thành! Có lẽ anh nhận nhầm người rồi!
Âu Tùy đột nhiên đứng sững ra đó, giống như giấc mộng đã bị đánh tan, hắn uể oải tỉnh dậy, nhưng vẫn cố giữ được vẻ bình tĩnh, cười khổ một tiếng:
- Thiếu… thiếu phu nhân? Ồ! Có lẽ tôi nhầm rồi!
Lúc này, một người phụ nữ nhỏ xinh nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi đột nhiên cười nhẹ nói:
- Ồ! Vậy ra Hoàng tiểu thư là thiếu phu nhân của Trần phủ sao? Vậy còn Kayano tiểu thư?
Kiko hơi cúi đầu, hạnh phúc nói:
- Cháu cũng giống như chị Nhu…
- Vậy à… - Người phụ nữ hơi tiếc nuối thở dài. Từ lúc nhìn thấy hai cô gái khuynh quốc khuynh thành này, bà đã nổi lên cái ý nghĩ nào đó. Nhưng… xem ra không thực tế rồi…
- Cũng tại tôi sơ ý quá! Không ngờ ở nơi này lại gặp được đồng hương, lại cũng từng làm một nghệ giả, tôi thật sự vui quá mà quên mất hỏi thân phận hai vị! Nếu hai vị tiểu… hai vị phu nhân thấy không tiện, vậy để hai đứa con vô ý vô tứ kia tránh đi trước…
Hoàng Tuyết Nhu nhìn thoáng qua cái vẻ mất hồn kia của Âu Tùy, nghĩ một chút rồi gật đầu:
- Vậy cũng được! Thực ra hôm nay bọn cháu tới đây một phần là vì muốn cho Kiko gặp gỡ đồng hương một chút, một phần là vì cháu có chuyện muốn nói với hai vị hoàng tử. Nhưng hai chuyện này không liên quan đến nhau, việc đó cứ để sau cũng được.