Ánh trăng nhợt nhạt chiếu rọi từ xưa đến nay, con người đứng đó lặng lẽ như thể muốn trải qua sự vô tận của thời gian.
Thì ra là thế.
Nam Y thầm nghĩ, trong lòng rối bời.
Cái chết của đại đa số người trên thế gian chỉ là một khoảnh khắc, nhưng cái chết của một số người lại là một cuộc hành hình kéo dài qua nhiều năm tháng.
Chắc hẳn hắn cũng từng mơ tưởng đến khoảnh khắc áo gấm về làng, nhìn lại ánh mặt trời, khi giang sơn nghiêng ngả, thiếu niên nhận lệnh nguy nan thâm nhập vào doanh trại địch, đánh cắp tin tức để giúp đỡ quê hương. Nhưng màn đêm cuối cùng vẫn là màn đêm, khi chống lại nó, con người cũng sẽ bị nó nuốt chửng. Rồi dần dần, ngay cả lòng nhiệt huyết của một anh hùng cũng bị mài mòn, chỉ còn lại một trái tim chuộc tội.
Hắn không muốn nhìn thấy bình minh nữa, hắn không cần mọi người áy náy với hắn, điều này chỉ khiến tất cả mọi người khó xử. Hắn chỉ muốn dừng lại ở đây, tất cả những đau khổ sẽ cùng hắn ở lại trong bóng tối, những người trong ánh sáng cứ thẳng thắn bước về phía ngày mai là được.
Nam Y cuối cùng cũng nhận ra rằng hắn đã mất đi ý chí sinh tồn.
Nàng biết rằng sớm muộn gì hắn cũng sẽ bỏ rơi nàng, nhưng sự từ bỏ của hắn khiến nàng không thể hận nổi. Nàng có thể giúp hắn như thế nào? Nàng không thể giúp hắn chút nào. Trên thế gian này sao lại có chuyện bất lực như vậy.
Nam Y cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất trống không, nước trên người đã nhỏ giọt xuống đất tạo thành một vũng nước nông. Mỗi giọt nước rơi xuống đều là một lần vỡ vụn, tất cả những gì nhìn thấy đều trở nên tàn nhẫn.
Nàng từ bỏ suy nghĩ, nàng trốn tránh.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nói một câu không đầu không đuôi: "Ta lạnh quá."
Tạ Khước Sơn sững sờ một chút, gió sông thật sự hơi lạnh, hắn thậm chí còn không nhận ra nàng đang đứng trước gió.
Trong đêm trăng mờ ảo như mơ này dường như ẩn chứa một con quái vật giải phóng nỗi buồn, hắn bị mê hoặc tâm trí, cả người trống rỗng lơ lửng giữa không trung. Câu nói đơn giản không có ý nghĩa gì này giống như một câu thần chú, kéo hồn hắn trở về từ hư vô đau buồn và tuyệt vọng, ngũ giác lại trở lại vị trí cũ, hắn vẫn còn sống, và người hắn yêu đang đứng trước mặt hắn.
Lúc này hắn mới thực sự hoàn hồn, nhìn nàng chăm chú.
Hắn bất lực, cảm thấy mình không nên để nàng ở lại, nhưng giữa dòng sông mênh mông này, màn đêm mờ mịt hắn còn có thể để nàng đi đâu? Hắn hiểu nàng đang cầu xin sự ấm áp từ hắn, để chứng minh hắn vẫn là một người có máu thịt, nàng dùng những chi tiết nhỏ nhặt này để che mắt hắn.
Cuối cùng, Tạ Khước Sơn im lặng nắm tay nàng, dẫn nàng vào phòng. Hắn có chút hoảng hốt, thực ra dường như là nàng đang dắt hắn, từng bước từng bước vào một giấc mộng Nam Kha.
Đóng cửa sổ lại, nhóm lửa than.
Nàng không mang theo y phục để thay, chỉ có thể mặc tạm y phục của hắn trước.
Hắn buông màn cho nàng vào thay y phục, hành động giấu đầu hở đuôi này lại khiến hai người đỏ mặt luống cuống.
Tiếng sột soạt của y phục vẫn tiếp tục, cảm giác chân thực ngày càng mãnh liệt, như thể lời thú nhận đau lòng vừa rồi chỉ là một cơn gió thoảng qua, thổi qua rồi biến mất.
Tạ Khước Sơn vô thức nhìn bóng người mờ ảo phản chiếu trên màn che.
Trong lòng dâng lên một chút mơ hồ và thành thật.
Con người thật kỳ lạ, trừ khi đầu rơi máu chảy, nếu không thì vẫn có thể sống. Ngay cả trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, hắn vẫn dâng lên một chút không cam lòng và dục vọng.
Họ vẫn phải trải qua tình yêu và nỗi đau của thế gian, mới có thể hoàn thành kiếp người.
Nhưng hắn không muốn liên lụy nàng nữa.
Nam Y đi chân trần từ trong màn ra, thân hình nhỏ nhắn ẩn trong chiếc áo ngoài quá rộng, Tạ Khước Sơn ngẩng đầu liếc nhìn một cái, rồi chột dạ thu hồi ánh mắt, chuyên tâm nhìn chằm chằm vào lò sưởi trước mặt.
Nàng bước trên tấm thảm dày, chạy nhanh đến lò sưởi.
Vừa rồi quá căng thẳng, cũng không cảm thấy lạnh như vậy, lúc này có hơi ấm thực sự, ngược lại cả người run lên. Nàng đưa tay chân ra sưởi ấm, giống như một con rùa nhỏ duỗi móng vuốt, trông có chút buồn cười.
Tạ Khước Sơn thỉnh thoảng liếc nhìn nàng một cái, rồi lại khuấy than trong lò.
"Chương Nguyệt Hồi có biết ngươi đến đây không?"
Nước sôi, hắn rót cho nàng một chén trà nóng.
Nam Y trả lời một cách đường hoàng: "Tất nhiên huynh ấy biết, nếu không ta làm sao có thể tìm được nơi này."
"Vậy thì ngày mai khi người mang cơm đến, ngươi hãy đi cùng họ trở về đi."
"Ta không đi!" Nam Y lập tức bày tỏ thái độ kịch liệt của mình.
Tạ Khước Sơn vẫn bình tĩnh.
"Ta đã đánh cược với Chương Nguyệt Hồi, huynh ấy nói ngươi sẽ đuổi ta đi, ta nói ngươi nhất định sẽ bằng lòng để ta ở lại với ngươi," Nam Y bắt đầu bịa chuyện, "Nếu huynh ấy thắng cược, ta sẽ phải gả cho huynh ấy, ngươi cũng bằng lòng sao?"
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
"Chương lão bản, người này à..." Tạ Khước Sơn dường như rất bình tĩnh, thanh âm trầm thấp như thở dài.
Nam Y cảm thấy mình sắp phát điên, nàng thậm chí còn muốn nắm bắt cả tiếng thở dài này. Nàng dựng tai lên chờ đợi những lời tiếp theo của Tạ Khước Sơn.
"... cũng không tệ, ít nhất có núi vàng núi bạc, có thể cho ngươi không lo ăn uống. Lần này xem ra hắn sắp thắng rồi."
Nam Y vội vàng giành lấy lời: "Ta chính là không thể thua!"
"Vậy cũng không do ngươi quyết định." Hắn trả lời không chút cảm xúc.
Nam Y tức giận ném chén trà xuống đất, chén lăn một vòng trên thảm, không hề hấn gì, nàng cúi người đuổi theo muốn nhặt lên, cố tình cái chén còn lăn về phía trước, nàng sốt ruột đuổi theo một cách lúng túng, cuối cùng cũng nắm chặt chén trong tay, lại tức giận ném vào tường, nhặt một mảnh vỡ trở về, nhét vào tay Tạ Khước Sơn.
Nam Y vẻ mặt như sắp chết, dáng vẻ liều lĩnh, "Tạ Khước Sơn, không phải ngươi bảo ta chết trong tay ngươi sao? Không phải ngươi bảo ta đừng hòng chạy trốn sao? Sao ngươi lại không giữ lời? Ngươi muốn chết phải không, vậy trước khi chết ngươi hãy giết ta trước đi, chúng ta cùng chết."
Nam Y cầm tay Tạ Khước Sơn đặt lên cổ mình ra hiệu, rồi lại do dự một chút, đặt lên cổ tay.
Sự dừng lại này khiến nhịp điệu bị phá vỡ, ngay cả Nam Y cũng cảm thấy chột dạ.
"... Cắt chỗ nào sẽ chết nhanh hơn?"
"Đừng có làm loạn." Tạ Khước Sơn cau mày ném mảnh sứ đi, rút tay về.
Hắn nhìn nàng, nàng liền ngẩng cổ lên trừng mắt nhìn lại hắn.
"Ngồi xuống." Hắn nghiêm nghị trừng mắt nhìn nàng.
Nam Y bĩu môi, vẫn miễn cưỡng chấp nhận bậc thang không mấy đẹp đẽ này, ngồi xuống lại.
"Hổ giấy." Nam Y lẩm bẩm.
Cuộc trò chuyện lại bị gián đoạn, không khí trầm mặc bao trùm, như một lời tiễn khách im lặng.
Sự im lặng này khiến Nam Y phát điên, nàng sợ cuộc trò chuyện sẽ kết thúc, sợ Tạ Khước Sơn không cãi nhau với mình. Dù cho nàng có vô lý, có làm loạn, có lẽ như vậy nàng mới có thể giữ chặt được Tạ Khước Sơn, không để hắn đi xa hơn nữa. Nàng giống như một kẻ si tình cố gắng hái hoa trong gương, mò trăng dưới nước, không có phương pháp, chỉ biết cố chấp.
Edit: FB Frenalis
Nàng lại hung dữ bổ sung: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi không giết ta thì đừng hòng chết, cũng đừng có ý định đuổi ta đi, ép ta quá thì ta sẽ nhảy xuống sông."
"Tùy ngươi."
Tạ Khước Sơn đặt cây kẹp than xuống, đứng dậy định đi, lạnh lùng để lại một câu: "Bên cạnh còn có phòng, ngươi tự tìm chỗ ngủ đi."
Tạ Khước Sơn vừa đắp chăn nằm xuống, một bóng người nhanh nhẹn đã xông vào, rất thành thạo bước qua hắn, chui vào trong chăn.
Cơ thể lạnh lẽo mang theo hơi lạnh. Tiếp đó, tay nàng vòng qua, không chút ngại ngùng nói: "Cùng ngủ."
Tạ Khước Sơn theo bản năng muốn đẩy nàng ra, nàng lại làm nũng: "Ta lạnh, bên cạnh lại không có lửa than. Gió trên sông này thổi như không cần tiền, có thể thổi chết người."
Tạ Khước Sơn chần chờ, muốn nói gì đó, nhưng lại không muốn dây dưa với nàng, đành nhắm mắt giả vờ ngủ.
Mặc dù hắn luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng cơ thể lại rất ấm áp. Nhiệt độ của con người là chân thật.
Trái tim Nam Y lập tức bình tĩnh lại. Nàng chính là muốn nắm chặt lấy thân xác này, muốn hắn mãi mãi nóng bỏng.
Nàng biết hắn không ngủ, bắt đầu lải nhải, "Ngươi muốn giết ta, cũng không thể để ta chết cóng chứ?"
Hắn không để ý đến nàng, là đang kiềm chế không muốn cho nàng hy vọng, cũng không thể cho chính mình hy vọng. Nàng mắng hắn bạc tình bạc nghĩa hắn đều chịu đựng, nhưng nàng cứ luôn nói về chuyện sống chết, Tạ Khước Sơn không nhịn được phải phản bác một câu: "Ta khi nào thì muốn giết ngươi?"
Lời nói của hắn như mở ra một cánh cửa cho Nam Y có cơ hội, ngay cả trong bóng tối hắn cũng có thể cảm nhận được Nam Y lập tức phấn chấn lên, lăn một vòng ngồi dậy trên giường.
"Ngươi khi nào thì không muốn giết ta chứ? Lúc ở núi Hổ Quỳ, năm chữ ngươi viết cho ta đều là chết, còn bảo ta chọn ra một chữ sống! Ngươi có phải đã quyết tâm muốn ta chết không?"
"Ta chỉ lấy trộm một tấm bản đồ phòng thủ mà ngươi đã muốn đánh chết ta!"
"Ta muốn rời khỏi Lịch Đô phủ ngươi còn bóp cổ ta! Nếu thật sự bóp chết thì sao!"
Tạ Quyết Sơn: "....."
Được rồi, để nàng mắng cho thỏa thích.
Nàng mắng từng câu từng chữ, nhưng lại khiến trái tim hắn dần dần được lấp đầy. May mắn hiện giờ là ban đêm, không ai nhìn thấy khóe mắt hắn ươn ướt.
Nàng xông thẳng vào cuộc đời hắn, sống động như lửa, vung nắm đấm nhỏ bé nhưng lại có thể chính xác tìm ra điểm yếu nhất của hắn, một đòn trúng đích đập vỡ tất cả vỏ bọc của hắn. Cuộc sống như một vũng nước đọng của hắn vì sự xuất hiện của nàng mà có thêm sắc xuân.
Hắn quá may mắn khi gặp được một người như vậy. Nhưng nàng dường như rất bất hạnh, bởi vì hắn là một người yêu tồi tệ. Hắn thậm chí còn có chút oán hận chính mình, kéo nàng vào cuộc hỗn loạn này, vào cuộc tình này, bây giờ xem ra, lại không thể cho nàng bất cứ điều gì.
"Ngươi đưa thuốc tránh thai cho ta là có ý gì?" Nàng đột nhiên hỏi.
Tạ Khước Sơn sửng sốt: "Còn có thể có ý gì khác?"
"Đồ phụ bạc!" Nàng nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, "Ngươi xem, ngươi không phải là đã giết chết đứa con tương lai của chúng ta sao! Ngươi thật máu lạnh!"
Tạ Khước Sơn: "... Cũng không phải là sẽ dính ngay một lần."
Ánh mắt nàng tinh ranh đảo một vòng, nhân lúc người ta không đề phòng đột nhiên cúi người xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi hắn, hơi thở phả vào mặt hắn: "Vậy thì cần mấy lần?"
Tóc mai cọ vào má, hơi ngứa.
Tạ Khước Sơn hít sâu một hơi, đẩy vai nàng xoay người lại, bọc nàng trong chăn, để nàng quay mặt vào trong.
"Ngủ đi -" Cảm thấy Nam Y vẫn còn động đậy, hắn lại đe dọa một câu, "Còn động đậy nữa sẽ ném ngươi xuống."
Qua một lúc lâu, hơi thở của cả hai dần dần đều đặn lại. Nam Y như đang làm chuyện xấu, cẩn thận xoay người lại, gần sát hắn, thấy hắn không có động tĩnh, cánh tay mới vòng qua người ôm chặt lấy hắn.
"Chỉ có người tốt mới cần chuộc tội, kẻ xấu thì không cần. Ngươi chính là một tên khốn nạn, cho nên ngươi cứ đi một con đường đến cùng, vĩnh viễn đừng quay đầu lại," nàng gối lên vai hắn, nói rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng, "Sau đó, ngươi có thể trốn đến chỗ ta."
Tạ Khước Sơn nghe thấy, nhưng hắn không dám trả lời, ngay cả thở cũng ngừng lại.
"Ta biết tất cả bí mật của ngươi, cho nên ở chỗ ta, ngươi không cần áy náy, không cần tội lỗi, ngươi muốn vui thì vui, muốn buồn thì buồn, ta sẽ giữ kín như bưng."