Trong một đêm, Tạ gia vừa làm hỉ sự vừa làm tang sự. Tạ thái phu nhân vốn đã cao tuổi, lại đau buồn vì mất trưởng tôn, liền suy sụp nằm liệt giường.
Sau giờ ngọ, Tạ thái phu nhân tỉnh lại một chút, Lục di nương sai người chuẩn bị dược thiện tốt nhất, còn tự mình đi trông coi.
Nhưng đến giờ ăn, Lục di nương vẫn chưa đến. Lão thái phu nhân biết Lục tiểu nương tử làm việc cẩn thận, nếu không có chuyện gì sẽ không như vậy. Nhưng hiện giờ bà cũng không còn sức để hỏi han, mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giờ phút này, Lục Cẩm Tú đang do dự trong sân Tùng Hạc Đường.
Sáng nay thật kỳ lạ, nữ tỳ hồi môn của Tần gia bỗng nhiên mặt mũi bầm dập quỳ trong viện của bà ta, kể rõ mười mươi chuyện nữ nhi tư sinh của Tần gia thay thế gả đi.
Nữ tỳ có vẻ như bị ép buộc, nhưng khi hỏi ai đánh nàng ta, nàng ta lại không hé răng nửa lời.
Nhưng cũng không kịp truy cứu, việc quan trọng là hiện giờ lão gia không có ở phủ, bà ta mới quản gia được mấy năm, làm sao dám tự quyết?
Trong phủ chỉ có thái phu nhân mới có thể lo liệu.
Nghĩ đến đây, Lục di nương quyết tâm, chuẩn bị đẩy cửa tiến vào trong phòng, nhưng tay vừa chạm khung cửa, bà ta lại do dự. Thái phu nhân yếu đuối, vạn nhất nghe xong bị kích động...
Đang lúc bà ta do dự, có người vượt qua bà ta đẩy cửa vào phòng thái phu nhân trước.
Bà ta theo bản năng muốn quát lên, nhưng thấy rõ người đến là Tạ Khước Sơn, đành nuốt lời vào bụng. Lục Cẩm Tú nhìn về phía sau thấy tỳ nữ gia đinh luống cuống không ngăn được Tạ Khước Sơn, cũng không dám cản trở, chỉ biết cầu cứu nhìn bà ta.
Lục Cẩm Tú vốn là người khôn khéo, giỏi xử lý việc hậu viện. Bà ta từng bị từ hôn, đến 22 tuổi mới gả vào Tạ gia làm thiếp. Lục Cẩm Tú biết mình nhan sắc bình thường, tuổi tác lại càng bất lợi, nên không thể dùng nhan sắc để lấy lòng người khác. Vì vậy, bà ta càng cố gắng chăm chỉ hơn những người khác, phụng dưỡng phu quân và phụ mẫu, tận tâm giúp đỡ chính thất phu nhân quản lý hậu viện.
Bà ta tính tình tốt, làm việc nhanh nhẹn, biết nhìn sắc mặt người khác, lại hiểu rõ cách dùng ân uy nên rất được lòng mọi người trong Tạ gia. Sau khi chính thất phu nhân qua đời, thái phu nhân giao toàn bộ Vọng Tuyết Ổ cho bà ta quản lý.
Nhưng dù sao bà ta cũng chỉ là phận nữ nhân hậu viện, đối mặt với một ma đầu như Tạ Khước Sơn cũng không khỏi sợ hãi. Bà ta biết, Tạ Khước Sơn nhất định hận Tạ gia.
Mười mấy năm trước, khi Lam Châu thất thủ, Tạ gia vội vã chạy trốn, lại quên báo cho hai mẫu tử Tạ Khước Sơn không được sủng ái, bỏ mặc họ trong chiến loạn.
Nhưng chuyện hậu viện rắc rối phức tạp, rốt cuộc là quên thật hay cố ý, không ai có thể biết được.
Chính từ đó, Tạ Khước Sơn và Tạ gia đã có khoảng cách, hạt giống thù hận được gieo trong lòng hắn.
Tạ Khước Sơn muốn gặp thái phu nhân, Lục Cẩm Tú không ngăn được, lại sợ xảy ra chuyện, chỉ có thể cẩn thận nép bên cánh cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Tạ Khước Sơn bưng hộp gấm vào phòng tổ mẫu, cung kính hành lễ: Tổ mẫu, tôn nhi đến thăm bà."
Tạ thái phu nhân nửa nằm nửa ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như không nghe thấy Tạ Khước Sơn nói, chậm chạp không đáp lại.
Tạ Khước Sơn dâng hộp gấm trong tay, tiếp tục nói: "Tổ mẫu, đại ca đã mất, mong bà nén đau buồn bảo trọng thân thể. Trong hộp này là sừng tê giác Xiêm La, là dược liệu quý hiếm khó cầu."
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Tạ thái phu nhân cuối cùng cũng mở mắt, nhưng không thèm nhìn Tạ Khước Sơn: "Mang đi đi, ta không ăn thuốc của người Đại Kỳ."
"Tổ mẫu, bà có thể xem thường tôn nhi, nhưng đừng giận chính mình. Sừng tê giác Xiêm La làm thuốc sắc uống, có thể cứu cấp chứng bệnh kịp thời, tránh nguy hiểm trong gang tấc."
Tạ Khước Sơn tự ý đưa hộp gấm cho nữ tỳ bên cạnh, nữ tỳ không dám phản kháng, chỉ có thể nhận lấy.
"Sống chết của ta không liên quan gì đến ngươi. Ngươi đã đầu hàng Đại Kỳ, không còn là người Tạ gia nữa."
"Tổ mẫu," hắn dừng lại một chút, nét mặt vẫn bình thản, "Năm đó các người bỏ rơi mẫu tử ta trong chiến loạn ở Lam Châu, có coi chúng ta là người Tạ gia không?"
Thanh âm vân đạm phong khinh, như đang kể một câu chuyện bình thường, nhưng lại vô cùng chói tai đối với người nghe.
"Chuyện năm đó, phụ thân ngươi, đích mẫu ngươi, đại ca ngươi, và cả nhà Tạ gia đều đã xin lỗi ngươi, vậy mà ngươi vẫn khăng khăng đi vào con đường lầm lạc! Khụ khụ..."
"Tổ mẫu, nếu các người đã xin lỗi như vậy, tại sao không xin lỗi mẫu thân ta?"
"Mẫu thân ngươi tự sát, làm nhục thanh danh gia tộc, xin lỗi thế nào được?"
"Nhục thanh danh gia tộc?" Tạ Khước Sơn cười lạnh cay đắng, "Thanh danh Tạ gia quan trọng như vậy, lúc trước các người dù chỉ nói lời xin lỗi giả dối, cũng chưa chắc đã sinh ra một đứa con nghịch thần làm bại hoại thanh danh Tạ gia như ta."
"Ân nghĩa cha mẹ như trời cao biển rộng, dù thế nào ngươi cũng không nên oán hận gia tộc!"
"Mẫu thân ta cũng nói như vậy," Tạ Khước Sơn nhìn thẳng vào mắt thái phu nhân, "Phụ nhân thế gia thật kỳ lạ, cam tâm tình nguyện giao tính mạng mình cho người khác mặc người xâu xé, rõ ràng bị ủy khuất lại còn mang ơn đội nghĩa, thậm chí là áy náy, sợ mình làm phiền người khác."
"Đó là lễ giáo tổ tông truyền lại!"
"Lễ giáo như vậy, không còn phù hợp với thế đạo này nữa."
Căn phòng chìm vào im lặng, ngực thái phu nhân phập phồng, hiển nhiên là tức giận.
Lục Cẩm Tú nghe thấy tình hình bên trong không ổn, vội vã đẩy cửa vào: "Mẫu thân, con có chuyện quan trọng muốn bàn với người."
Lục Cẩm Tú bước vào phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa Tạ Khước Sơn và thái phu nhân. Ánh mắt bà ta dừng lại trên người Tạ Khước Sơn, bình thản hành lễ.
"Tạ sứ, xin lỗi đã làm phiền, nhưng có chút việc gấp ở hậu viện..."
Một tiếng "Tạ sứ" tách biệt hoàn toàn thân phận Tạ Khước Sơn với Tạ phủ, cũng là một cách hạ lệnh đuổi khách. Chuyện hậu viện Tạ gia không liên quan gì đến một sứ giả ngoại lai như ngươi.
Tạ Khước Sơn thức thời lùi một bước, chắp tay hành lễ: "Tổ mẫu, đại ca đã mất, ta là trưởng tử Tạ gia, nên trở về Tạ gia làm tròn chữ hiếu. Sau này ta sẽ ở Vọng Tuyết Ổ, mong bà bảo trọng thân thể, tôn nhi cáo lui."
"Đồ nghịch tử, ngươi, ngươi..."
Lục Cẩm Tú vội vàng tiến lên trấn an lão thái phu nhân, xoa dịu cơn giận của bà.
"Mẫu thân, đừng so đo với đứa nghịch tử đó, làm tổn thương chính mình. Hiện giờ lão gia chưa về, chúng ta không thể không e dè đôi chút thái độ của người Đại Kỳ. Đợi lão gia về, sẽ có cách xử lý đứa con nghịch tử này."
Lục Cẩm Tú vừa nói, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng thái phu nhân giúp bà thuận khí.
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sắc mặt thái phu nhân dần hồng hào trở lại. Bà ta vỗ nhẹ mu bàn tay Lục Cẩm Tú, mệt mỏi hỏi: "Lục di nương, ngươi muốn bàn chuyện gì với ta?"
Lục Cẩm Tú chột dạ, liền nói ra.
"Mẫu thân, đều tại con sơ suất, trước đó không điều tra rõ ràng, giờ gây ra sai lầm lớn, mong người trách phạt..."
Tạ thái phu nhân có chút mệt mỏi, không muốn vòng vo: "Sai lầm lớn nhất không phải đã xảy ra rồi sao? Tạ gia còn có sóng gió gì mà ta chưa từng thấy, ngươi cứ nói thẳng đi."
"Hôm qua thành thân với Hành ca nhi, thực ra là nữ nhi tư sinh của ngoại thất Tần gia. Về lý, Hành ca nhi đã mất, chuyện này cũng không cần truy cứu, nhưng... trước đây hợp bát tự với đại công tử là đích nữ Tần gia, không có vấn đề gì, nhưng bát tự của nữ nhân này lại mang mệnh cô tinh hung sát. Ngỗ tác (1) nói đại công tử không có ngoại thương, chỉ là chết vì bệnh, con không khỏi suy nghĩ, có phải nữ nhân này đã khắc chết Hành ca nhi?"
(1): là người khám nghiệm tử thi, thời nay còn gọi là pháp y.
Nghe xong câu chuyện, sắc mặt thái phu nhân càng lúc càng tệ, chưa kịp nói câu nào phun ra một ngụm máu đen.
"Mẫu thân! Mẫu thân!" Lục Cẩm Tú luống cuống đỡ lấy thái phu nhân, đưa cho bà một tách trà, "mẫu thân phải bảo trọng sức khỏe."
Tạ thái phu nhân uống xong tách trà nóng, mới dần hồi phục. Lục Cẩm Tú khẩn trương nhìn thái phu nhân, bà ta biết rõ, lời nói tiếp theo của thái phu nhân sẽ quyết định vận mệnh của nữ nhi tư sinh đó.