Giây lát biến cố, Nam Y đã đoán được một vài manh mối.
Toàn bộ Lịch Đô phủ trên dưới đều tôn kính người Tạ thị, ngay cả người hầu của Tạ gia cũng không bị bạc đãi, huống chi là tam thúc Tạ Chú - một quan viên đương nhiệm.
Lăng An Vương vừa vào thành, sau đó ông đã bị bắt đi, lại thấy Tạ Tuệ An khẩn trương như vậy, có lẽ Tạ Chú cũng là người của Bỉnh Chúc Tư.
Tin tức nhanh chóng đến tai Kỳ binh, nhất định trong Bỉnh Chúc Tư có vấn đề, điều này trùng khớp với thông tin nàng nắm được.
Cuộc đời nàng, từ khi lấy trộm túi tiền của Tạ Khước Sơn, gặp được Bàng Ngộ đã thay đổi chóng mặt. Nàng đã trải qua nhiều trắc trở mới tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng nhờ vậy mà nắm giữ một chút lợi thế nhỏ nhoi. Nàng phải tận dụng những lợi thế này, giúp mình có được sự tín nhiệm của người Tạ gia.
Nam Y liếc nhìn Tạ Tuệ An, ánh mắt lo lắng của nàng ấy dõi theo bóng dáng Tạ Chú bị giải đi.
Nam Y tiến lên, nắm lấy tay Tạ Tuệ An: "Lục cô nương, ngươi có biết kế hoạch tiếp ứng Lăng An Vương trong núi Hổ Quỳ trước đó cũng bị tiết lộ cho Kỳ binh. Nếu ta không kịp thời báo cho Lăng An Vương, bọn họ chắc chắn đã bị bắt. Trong các ngươi, nhất định có nội gián."
Tạ Tuệ An kinh hãi: "Chúng ta như cái sàng rách, muội lại không hề hay biết. Tẩu tẩu, làm sao tẩu biết được?"
"Ta... Tất nhiên có cách của ta, cần phải giữ bí mật."
Tạ Tuệ An mất một lúc lâu mới tiêu hóa được tin tức này: "Khó trách... Hôm đó đại ca muốn muội điều động toàn bộ tử sĩ đi tiếp ứng, muội còn tưởng rằng huynh ấy làm quá lên. Lúc đó, đại ca hẳn đã nhận ra bên cạnh có nội gián. Tên nội gián đó còn bán đứng tam thúc cho Kỳ binh, bọn họ chắc chắn muốn moi từ tam thúc thông tin về nơi Lăng An Vương ẩn nấp..."
"Lục cô nương, ngươi biết có những ai tiếp xúc với thông tin này không? Ngươi cảm thấy ai đáng nghi nhất?"
Tạ Tuệ An nhìn Nam Y mờ mịt, lắc đầu: "Muội chỉ giúp đại ca lo việc bên ngoài, huynh ấy lên kế hoạch thế nào, nói với ai, muội chưa bao giờ hỏi đến. Sau khi đại ca mất, Bỉnh Chúc Tư ở Lịch Đô phủ cũng tan rã, may nhờ tẩu tẩu truyền tin, chúng ta mới có thể tiếp ứng Lăng An Vương vào thành. Mỗi kế hoạch đều có nhiều người thực hiện, từng người đều có thể là nội gián, muội cũng khó mà kết luận."
Nam Y nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến Tạ Tuệ An là người đơn giản, ngay cả nàng cũng bị nhận nhầm là "Nhạn", vậy những người khác sẽ không nghi ngờ thân phận của nàng sao? Tên nội gián kia sẽ theo dõi nàng chứ?
Tạ Tuệ An nhìn ra vẻ sợ hãi trên mặt Nam Y, vội vàng giải thích: "Tẩu tẩu yên tâm, chuyện về "Nhạn", đại ca chỉ nói với một mình muội, không ai biết cả. Muội đã nói với bọn họ, tẩu chỉ là một góa phụ không muốn chết, hành động của tẩu là do muội chỉ dẫn, sẽ không ai nghi ngờ đến tẩu."
"Đa tạ Lục cô nương." Nam Y thở phào nhẹ nhõm. Edit: FB Frenalis
"Điệp giả, điệp sự, chỉ là cuộc đua xem ai nắm được nhiều thông tin hơn. Tẩu tẩu, hiện giờ chỉ có mình tẩu ở trong tối, chúng ta đều ở ngoài sáng, nên tẩu mới là quân át chủ bài bất ngờ nhất, cho dù muội có bại lộ, muội cũng sẽ giữ kín thân phận của tẩu."
Lời thề son sắt của Tạ Tuệ An khiến Nam Y yên tâm, nhưng cũng có chút hụt hẫng. Trong loạn thế, nàng không từ thủ đoạn để tự bảo vệ mình, nhưng cũng không muốn nợ ân tình của ai.
Giống như Bàng Ngộ, nàng cảm động trước nghĩa khí của hắn, nhưng không hoàn toàn đi theo con đường của hắn. Nàng giúp hắn đưa tin, phần lớn là vì hắn đã liều mình cho nàng một con đường sống, nàng đã hứa với hắn, cần phải làm được.
Đối mặt với sự chân thành của Tạ Tuệ An, Nam Y không thể hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn, trong phạm vi an toàn nàng vẫn muốn giúp đỡ, dù không biết mình có thể làm gì.
"Lục cô nương, việc cấp bách là cứu tam thúc trước, kế hoạch tiếp theo, trước khi tìm ra nội gián tuyệt đối đừng nói cho ai khác."
Tạ Tuệ An suy nghĩ một lát, quyết định: "Muội đi cầu phụ thân."
Nam Y đi theo Tạ Tuệ An đến chính sảnh Huyền Anh đường. Dọc đường đi, không hiểu sao lại hiếm khi thấy người hầu, cả sân toát lên vẻ u ám.
Tạ Tuệ An mím môi im lặng, chỉ lo cúi đầu đi về phía trước. Nam Y lặng lẽ đi theo bên cạnh Tạ Tuệ An, trời lạnh như vậy, nhưng sau lưng nàng lại toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Trong lòng Nam Y bỗng nhiên dâng lên nỗi sợ hãi vô cớ, những chuyện xa vời... bắt đầu cùng nhịp thở với nàng.
Tạ Hành Lai đã dùng cái chết của mình, hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch tiếp ứng, đưa Lăng An Vương vào Lịch Đô phủ. Hắn đã hy sinh bản thân mình, mở đường cho quân vương của mình đi trước một đoạn, cuối cùng có thể yên nghỉ trong lòng đất. Lịch Đô phủ cũng vì thế mà lặng lẽ trở thành một chiến trường lớn. Sự sống chết của đế vương, sắp diễn ra cuộc đấu trí căng thẳng nhất tại tòa thành này.
Mà thế đạo tan vỡ, bách quỷ dạ hành cầm đuốc soi sáng, làm sao có thể chờ đến bình minh?
Nam Y nhất thời cảm thấy mờ mịt, đột nhiên ngẩng đầu, mới phát hiện hành lang dẫn đến Huyền Anh đường đã bị Kỳ binh chặn lại.
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Tạ Tuệ An đang định nổi giận, quản gia Đặng thúc vội vàng tiến lên ngăn cản nàng, sợ nàng kích động. Đặng thúc đưa hai người đến một góc khuất, mới nói nhỏ tình hình phía trước: "Lục cô nương, thiếu phu nhân, chủ quân đang... cùng sứ giả của Kỳ binh bàn chuyện ở Huyền Anh đường."
"Tạ Khước Sơn? Bọn họ bàn chuyện gì mà phải điều động nhiều Kỳ binh vây quanh như vậy?"
Tạ Tuệ An nhìn từ xa, Huyền Anh đường bị Kỳ binh vây kín.
Đặng thúc do dự liếc nhìn Nam Y, vẫn xem nàng là người ngoài, không biết có nên nói hay không.
"Tẩu tẩu là người một nhà, Đặng thúc cứ nói đừng ngại."
Danh xưng "Tạ Khước Sơn" dường như là điều cấm kỵ trong Tạ gia, nhắc đến hắn phải dùng cách xưng hô rất gượng gạo, Đặng thúc chỉ có thể gọi là "Hắn".
"Tam gia bị bắt đi, chủ quân muốn hắn đến chỗ Kỳ binh đòi người, bảo đảm tam gia được thả, nhưng hắn lại muốn chủ quân giao ra tộc ấn để hắn tiếp quản Tạ gia, nếu không, Kỳ binh sẽ giận cá chém thớt đổ tội của tam gia lên cả Tạ gia..."
"Hắn dựa vào cái gì?!" Tạ Tuệ An tức giận đến mức giọng nói cao lên vài phần.
Đặng thúc thở dài, không dám nói thêm gì nữa.
Nam Y nghe mà trong lòng run sợ, Tạ Khước Sơn người này... đã đến mức một tay che trời.
Trong Huyền Anh đường, chỉ có Tạ Quân và Tạ Khước Sơn. Tạ Khước Sơn quỳ trước mặt phụ thân, nhưng khí thế lại hung hăng đáng sợ.
Hắn nhấn mạnh một lần nữa: "Phụ thân, xin giao ra tộc ấn."
Tạ Quân tức giận đập bàn: "Ngươi có tư cách gì tiếp quản Tạ gia?"
"Phụ thân nhiều năm lễ Phật không quản việc nhà, hiện giờ đại ca không còn, nhị tỷ đã xuất giá, ta là con trai thứ ba, theo thứ tự, ta tiếp quản Tạ gia là hợp tình hợp lý."
"Tạ gia không nhận ngươi đứa con bất hiếu này!"
"Phụ thân đã mở từ đường, để ta bị trừng phạt trước mặt tổ tông, ta chính là người Tạ gia."
Tạ Quân khó tin mà mở to mắt, tức giận đến đỏ bừng mặt, chỉ vào Tạ Khước Sơn, tay run lên: "Thì ra ngươi cam chịu bị đánh đến chết khiếp cũng muốn quay về Tạ gia, chính là vì lúc này! Ngươi, ngươi... Đại Kỳ hứa hẹn cho ngươi vinh hoa phú quý gì, mà ngươi lại cam tâm bán mạng cho chúng?!"
Tạ Khước Sơn siết chặt nắm đấm trong tay áo: "Đúng vậy, chính là vinh hoa phú quý. Đại Kỳ binh cường, Trung Nguyên đổi thay là chuyện sớm muộn, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt."
Tạ Quân tức giận, rút kiếm chỉ vào Tạ Khước Sơn: "Lời nói ô uế! Ngươi là tên phản quốc! Làm ô uế thanh danh Tạ thị!"
Nhưng mũi kiếm chỉ dừng ở cổ Tạ Khước Sơn, Tạ Quân ngoài miệng mạnh mẽ, nhưng không thể ra tay.
Tạ Khước Sơn không hề sợ hãi mà đứng lên đón mũi kiếm, Tạ Quân thậm chí còn lùi lại một bước.
Hắn nhìn phụ thân mình một cách nặng nề: "Nhân nghĩa? Các người đầy miệng nhân nghĩa đạo đức, khinh miệt ta, muốn giết ta, nhưng các người có thật sự dám không?"
Tạ Khước Sơn trực tiếp nắm lấy mũi kiếm, dễ dàng đoạt lấy thanh kiếm trong tay Tạ Quân, ném xuống đất.
"Các người không dám. Bởi vì các người sợ Đại Kỳ, lại không có khả năng chống lại, chỉ có thể dùng miệng lưỡi để mắng nhiếc, cho rằng như vậy là có thể bảo vệ vương triều trăm năm. Nhưng Đại Dục đã mục ruỗng từ trong ra ngoài! Hoàng Diên Khôn mở cổng thành Lịch Đô cho Kỳ binh tiến vào, hiện tại đường phố đều là Kỳ binh, người cho rằng Lịch Đô phủ hiện giờ vẫn là nơi người định đoạt sao? Tỉnh táo lại đi, phụ thân."
Tạ Quân cứng họng không nói nên lời, chán nản lùi lại. Edit: FB Frenalis
"Chuyện của tam thúc, ta không bảo đảm được, ông ấy là người của Bỉnh Chúc Tư, Kỳ binh sẽ không tha cho ông ấy, nhưng ta có thể hứa với người, chỉ cần người hợp tác, ta sẽ không làm liên lụy đến những người khác trong Tạ thị."
"Vậy nếu ta, nếu cả gia tộc ngươi đều là người của Bỉnh Chúc Tư, ngươi định giết hết sao?"
"Vậy phụ thân tốt nhất nên cầu nguyện, cho dù các người có là, cũng đừng để ta phát hiện."
"Ta đã tạo nghiệp gì mà sinh ra một tên ma đầu như ngươi!"
Tạ Khước Sơn cười khẩy: "Nhưng hôm nay chỉ có ta, tên ma đầu này mới có thể bảo vệ Tạ gia. Ta bằng lòng chịu da tróc thịt bong để trở về Tạ gia, chứng tỏ ta vẫn còn nhớ đến huyết thống tình thân. Ta gọi người một tiếng phụ thân, là vì ta còn muốn gọi, đừng xé rách mặt nhau khiến mọi chuyện không thể vãn hồi, tính mạng cả gia tộc, ta không sao cả, nhưng người không đánh cược nổi."
Sau một lúc lâu, Tạ Quân lảo đảo ngồi xuống trên nền đất hỗn độn, không nói gì. Ông như già đi trong phút chốc, từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, rồi tùy ý ném xuống đất.
Bên trong chính là tộc ấn, cứ như vậy bị trao đi trong nhục nhã.
Tạ Khước Sơn chắp tay, máu trên tay nhỏ giọt xuống đất: "Người cũng đừng về Phổ Tể tự nữa, nhi tử sẽ đưa người đến sau núi Vọng Tuyết Ổ lễ Phật, người dù có trốn đến cửa Phật, cũng hãy tận mắt chứng kiến... thế đạo này đã hủy diệt lễ giáo của các người như thế nào."