"Hắn không có, hắn chính là điên rồi." Giọng Tạ Tuệ An lạnh xuống, nàng ấy thoát khỏi hồi ức, ép mình đối mặt với hiện thực ngột ngạt.
Nam Y trầm mặc không biết nói gì. Trong những năm tháng dài đằng đẵng qua đi, hẳn là Tạ Tuệ An đã vô số lần ôm hy vọng rồi lại thất vọng về người ca ca của mình, mới có thể đưa ra kết luận kiên quyết như vậy.
"Tẩu tẩu, đừng nói về hắn nữa. Trời đã tối, tẩu mới đến Vọng Tuyết Ổ, lạ nước lạ cái, để muội đưa tẩu về Hoè Tự viện đi."
Nam Y gật đầu, lặng lẽ đi theo Tạ Tuệ An.
Tạ Tuệ An cố gắng gợi mở một chủ đề khác: "Tẩu tẩu, trong phòng tẩu có thiếu gì không? Đừng ngại, cứ nói với muội, muội sẽ bổ sung cho. Tẩu và Kiều di nương ở chung thế nào? Nàng ta hiền lành, chắc sẽ không làm khó tẩu."
Nam Y vẫn còn hoảng hốt, vừa ngẩng đầu lên, nước mắt đã lã chã rơi xuống.
Ngay cả Nam Y cũng ngạc nhiên, nàng không biết nước mắt đã đọng lại từ lúc nào, nhưng dường như là vì câu chuyện của Tạ Khước Sơn. Tạ Tuệ An lại hiểu lầm, lập tức lo lắng.
"Tẩu tẩu, sao tẩu lại khóc? Có phải Kiều di nương bắt nạt tẩu không?"
Trời xui đất khiến, trong lòng Nam Y chợt nảy ra ý định. Nàng tiếp cận Tạ Tuệ An chẳng phải là để cải thiện tình cảnh của mình trong Tạ phủ sao? Nàng bèn thuận nước đẩy thuyền, đưa tay như lau nước mắt, tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Tạ Tuệ An đã tự mình tưởng tượng ra một kịch bản, thấy Nam Y nhẫn nhục chịu đựng, lửa giận lập tức bốc lên.
Tám phần lửa giận này là vì bất bình cho Nam Y, hai phần còn lại... là tinh thần trượng nghĩa của nàng ấy không có chỗ đặt, cần được giải phóng.
Cuộc đời Tạ Tuệ An luôn suôn sẻ, nàng ấy ghét cái ác như thù, luôn trượng nghĩa, sẵn sàng đứng lên vì lẽ phải chống lại cái ác. Nhưng thế sự đen tối chưa từng giáng xuống đầu nàng ấy. Vào thời bình, đây là phúc khí, nhưng đến loạn thế, lại trở thành tai họa cho Tạ Tuệ An.
Những đại thụ mà nàng ấy dựa vào lần lượt đổ xuống, nàng ấy không thể thay đổi hiện thực bằng sức mình, lại không thể chấp nhận thế giới đảo điên này.
Vì vậy, nàng ấy đặt hết hy vọng vào Nam Y, nàng ấy kiên định tin rằng nữ nhân mang thân phận bí ẩn này sẽ là chìa khóa phá giải thế cục. Nàng ấy không làm được quân sư, vậy sẽ làm người bảo vệ, không để ai làm hại tẩu tẩu của mình.
Tạ Tuệ An xông vào Hoè Tự viện, không nói không rằng lôi Kiều Nhân Chi ra ngoài: "Kiều thị, hôm nay ta sẽ nói rõ ràng với ngươi, rốt cuộc ngươi làm thiếp kiểu gì vậy?"
Tạ Tuệ An kéo Kiều Nhân Chi đi thẳng đến Sơ Dương viện nơi Lục Cẩm Tú ở. Bà ta là mẫu thân ruột của Tạ Tuệ An, lại quản lý mọi việc lớn nhỏ trong hậu viện, tìm bà ta là hiệu quả nhất.
Nam Y cúi đầu đi theo sau Tạ Tuệ An, cảm thấy mình như một con rùa đen rút đầu vô liêm sỉ. Nàng lợi dụng Tạ Tuệ An để có chỗ đứng trong Tạ gia, nhưng đối mặt với sự giúp đỡ trắng trợn táo bạo như vậy, nàng vẫn có chút chột dạ. Lục cô nương là người tốt, nàng lừa dối chính là tấm chân tình trong sáng thuần khiết của nàng ấy.
Nỗi hổ thẹn dâng lên trong lòng Nam Y. Nhưng dù tự trách mình trăm lần, ý niệm sinh tồn vẫn chiếm ưu thế. Nam Y không thể từ bỏ cơ hội này để ở lại Tạ gia.
Tạ Tuệ An còn chưa bước vào cửa, chỉ nhìn thấy có người trong phòng qua song cửa sổ, nàng ấy đã tùy tiện lên tiếng: "Nương, tẩu tẩu dù sao cũng là chính thất do đại ca cưới hỏi đàng hoàng, sao người và Kiều thị lại khắt khe với nàng như vậy?"
Tạ Tuệ An bước vào cửa, chợt sững sờ. Nam Y vừa đuổi kịp Tạ Tuệ An, ánh mắt dò xét nhìn vào trong.
Tạ Khước Sơn đang ngồi trong thư phòng, Lục Cẩm Tú cung kính đứng bên cạnh. Bà ta trừng mắt nhìn Tạ Tuệ An: "Làm ầm ĩ cái gì, còn ra thể thống gì nữa, còn không mau vào chào ca ca con đi."
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Tạ Khước Sơn liếc nhìn Lục Cẩm Tú, hắn nhớ rõ không lâu trước đây bà ta còn xa cách gọi hắn là "Tạ sứ", không nhận hắn là người Tạ gia, vậy mà giờ đây bà ta còn chẳng cần hắn mở lời đã ra mặt bênh vực.
Lục Cẩm Tú là phụ nhân tinh ranh biết tính toán. Nghe tin Tạ Khước Sơn nắm quyền, gia chủ bị giam lỏng ở hậu sơn, bà ta lập tức thức thời, không chút do dự hợp tác với mọi yêu cầu của hắn. Hắn muốn xem sổ sách hậu viện, bà ta liền mang hết ra cho hắn xem.
Bà ta hy vọng nữ nhi cứng đầu của mình cũng biết thức thời như vậy, nhưng rõ ràng Tạ Tuệ An không thể cúi đầu.
Tạ Tuệ An mím môi không nói, coi như không thấy Tạ Khước Sơn. Nàng ấy định quay đầu bỏ đi, nhưng chuyện hôm nay chưa giải quyết xong, nàng ấy chỉ đành cắn răng ở lại.
Tạ Khước Sơn cũng không để ý, như thể cuộc xung đột với Tạ Tuệ An vừa rồi chưa từng xảy ra. Ánh mắt hắn lướt qua Tạ Tuệ An, nhìn Kiều Nhân Chi đang cúi đầu, cuối cùng dừng lại trên người Nam Y.
"Kiều thị khắt khe với ngươi thế nào?" Hắn hỏi.
Nam Y cúi đầu, trong lòng nhanh chóng tính toán, hắn rõ ràng là biết rồi còn cố hỏi! Tối qua hắn đã đến nhìn thấy rõ ràng, vậy mà còn hỏi nàng như vậy, chẳng lẽ là đang gài bẫy nàng?
Vừa nghĩ, Nam Y vừa dùng giọng điệu yếu đuối đáng thương nói: "Không có khắt khe, chỉ là ta còn chưa kịp sắp xếp ổn thỏa mọi thứ của mình... Lục cô nương, thôi, chúng ta về đi."
Giọng nói mềm mại vang lên bên tai, Tạ Khước Sơn hơi nheo mắt.
Nàng học hỏi thật nhanh, dù là chính mình đưa tay ra muốn lấy, cũng biết lấy lùi làm tiến để không đắc tội người khác.
Lục Cẩm Tú vội vàng tiếp lời: "Là ta sơ suất, ta nghĩ rằng mọi việc trong Hoè Tự viện Kiều thị sẽ sắp xếp ổn thỏa nên không dặn dò thêm, khiến Nam Y chịu khổ."
Lục Cẩm Tú cũng mập mờ đẩy trách nhiệm sang Kiều Nhân Chi.
Kiều Nhân Chi là người cực kỳ dịu dàng, lúc này lại không nói một lời biện minh, lập tức quỳ xuống, nằm rạp dưới đất nhận lỗi: "Là thiếp không sắp xếp chu toàn. Đại Lang phẩm hạnh cao khiết, đáng lẽ phải cưới một minh châu quý nữ làm thê, chứ không phải loại nữ nhi lừa trên gạt dưới này, nàng ta không xứng ở trong Hoè Tự viện."
Vậy ta chỉ xứng đi tìm cái chết sao? Nam Y cố gắng nuốt ngược câu nói sắp bật ra khỏi miệng.
Nàng cảm thấy uất ức, Kiều Nhân Chi cũng cảm thấy uất ức, dù là thiếp, nhưng nàng ta một lòng muốn giữ gìn danh dự cho phu quân mình, không cho phép bất cứ điều gì làm vấy bẩn cuộc đời hắn.
Ở đây, dường như ai cũng là nạn nhân, chỉ có người khởi xướng là Tạ Hành Lai không có lỗi.
Cả gian phòng nhất thời im lặng.
Ngay cả Tạ Tuệ An cũng không biết nói gì, nàng ấy không ngờ Kiều thị ngày thường không có nửa điểm chủ kiến, mọi việc đều nghe theo đại ca, hôm nay lại cứng rắn như vậy. Trong lòng nàng ấy vốn chỉ là chuyện ở đâu, ở như thế nào, bị Kiều thị nói như vậy lại trở thành chuyện lớn.
Tạ Khước Sơn khẽ cười, giọng nói năm phần trầm thấp, năm phần lười biếng: "Ta đã hứa trước mặt bá tánh Lịch Đô phủ, muốn nàng ấy thay đại ca giữ đạo hiếu, nếu để người khác biết tẩu tẩu bị khắt khe ở Vọng Tuyết Ổ, chẳng phải là đánh vào mặt ta. Kiều thị, ngươi làm khó ta quá rồi."
Kiều Nhân Chi quỳ trên mặt đất, thút thít không nói một lời.
Lục Cẩm Tú sợ Tạ Khước Sơn sẽ trừng phạt Kiều Nhân Chi, vội vàng hòa giải: "Gia chủ, việc nhỏ trong hậu viện sao dám làm phiền ngài, Đại Lang vừa mới qua đời, Kiều thị có oán khí trong lòng cũng là tình có thể hiểu. Vọng Tuyết Ổ ngoài Hoè Tự viện ra còn có viện khác, hay là... để ta sai người dọn dẹp Trà Nguyệt Các cho thiếu phu nhân ở."
Tạ Khước Sơn nhàn nhạt liếc nhìn Lục Cẩm Tú: "Nếu sớm sắp xếp như vậy thì đã không có chuyện hôm nay rồi."
Lục Cẩm Tú trong lòng bỗng chốc hoảng hốt, cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập. Sao lửa lại cháy lan đến mình thế này?
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
"Ta thấy việc trong hậu viện, Lục di nương không cần lo lắng nữa, thu xếp ổn thỏa rồi giao lại cho Nam Y đi. Nàng ấy là quả phụ của đại ca, đích trưởng phòng quản lý hậu viện, ngươi phụ tá nàng ấy là hợp tình hợp lý, ngươi thấy sao?"
Lời vừa dứt, tất cả nữ nhân trong phòng đều mở to mắt kinh ngạc.
Lục Cẩm Tú càng đỏ bừng mặt. Tạ Khước Sơn nói năng nhẹ nhàng như thế, nhưng thực chất là một cái tát vào mặt bà ta.
Nam Y hoảng sợ, vội quỳ xuống từ chối: "Ta vừa mới đến Tạ gia, cái gì cũng không hiểu không biết, không gánh nổi trọng trách lớn lao như vậy."
"Vậy thì học hỏi Lục di nương cho tốt. Tẩu tẩu, chẳng lẽ ngươi thủ tiết là để hưởng phúc hay sao?"
Nam Y cứng họng không nói nên lời.
Kiều Nhân Chi càng phẫn nộ ngẩng đầu: "Nàng ta sao xứng làm chủ mẫu Tạ gia?!"
"Nàng ấy không xứng, vậy ngươi xứng sao?" Tạ Khước Sơn bình thản nhìn Kiều Nhân Chi.
Kiều Nhân Chi mím chặt môi, cuối cùng cũng không đáp được lời nào.
"Việc nhà cứ quyết định như vậy đi."
Quyết định của Tạ Khước Sơn tưởng chừng như buột miệng nói ra, nhưng lại như đã suy tính kỹ lưỡng. Hôm nay hắn mới nhậm chức chủ quân Tạ gia, việc giành quyền quản lý hậu viện không nằm ngoài dự đoán, nhưng giao cho Nam Y thì thật sự khiến mọi người bất ngờ.
Chỉ là hôm nay Tạ Tuệ An đến gây rối không nằm trong kế hoạch, nếu không phải vừa lúc đụng phải hắn ở thư phòng Lục Cẩm Tú, làm sao hắn có cơ hội tuyên bố chuyện này?
Chẳng lẽ, nhất cử nhất động của Tạ Tuệ An và Nam Y đều nằm trong kế hoạch của hắn? Hắn ở Sơ Dương viện chính là để chờ vở kịch này diễn ra?
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?! Nam Y nhìn Tạ Khước Sơn không chút gợn sóng, trong lòng tràn ngập hoang mang cùng bất an.
*****
"Hắn đây là muốn phủng sát!" Tạ Tuệ An nghiến răng nghiến lợi phán đoán.
Rời khỏi Sơ Dương viện, Tạ Tuệ An cùng Nam Y rẽ vào hành lang vắng lặng tránh tai mắt của người ngoài. Vừa đi, Tạ Tuệ An vừa thì thầm với Nam Y về chỗ ở mới của nàng: Trà Nguyệt Các.
"Phủng sát?" Nam Y kinh ngạc.
"Hắn thù dai, hận tẩu ở lễ đưa tang làm hắn mất hết mặt mũi! Muốn trả thù tẩu nhưng lại không thể trắng trợn tàn bạo, cho nên mới phủng tẩu lên tận trời đảm nhiệm địa vị cao, để chính tẩu làm lỗi rồi tự ngã đến tan xương nát thịt. Thật độc ác!"
"Nhưng hà tất phải mất công như vậy để đối phó ta...."
"Tạ Khước Sơn là một tên điên! Hắn chịu đòn roi để được quay trở về Tạ gia, tàn nhẫn với chính mình, hắn có gì không dám làm?"
Nam Y bất an: "Vậy ta phải làm sao?"
"Tẩu tẩu đừng lo, muội sẽ không để hắn động đến tẩu. Tẩu tuy là ám cờ, nhưng sau lưng tẩu là cả Bỉnh Chúc Tư."
Tạ Tuệ An muốn an ủi Nam Y, nhưng Nam Y lại chột dạ, sợ nàng ấy nhắc đến Bỉnh Chúc Tư nên vội vàng chuyển chủ đề: "Đa tạ Lục cô nương. Chuyện của ta chỉ là việc nhỏ, việc cấp bách là phải nghĩ cách cứu tam thúc."
Dưới hành lang, Tạ Tuệ An siết chặt nắm tay: "Tạ Khước Sơn đừng hòng hại bất cứ ai trong Tạ gia, ta sẽ đấu với hắn đến chết!"
Chết, nói ra sao mà dễ dàng?
Nam Y nhìn vẻ kiên quyết trên mặt Tạ Tuệ An, mơ hồ không hiểu rõ. Nàng cảm kích Tạ Tuệ An nhưng cũng không muốn đi chung đường với nàng ấy. Nàng không muốn đấu với Tạ Khước Sơn, chỉ muốn có một nơi bình yên để an thân.