Sau nhiều bữa ăn linh đình, Nam Y cảm thấy mình đã đủ sức mắng nhiếc kẻ khác. Nàng quyết định tự mình đi tìm Chương Nguyệt Hồi.
Nàng tràn ngập oán khí, chỉ muốn một lời giải thích. Nhưng Chương Nguyệt Hồi vẫn biệt tăm biệt tích. Thà chủ động xuất kích còn hơn ngồi chờ chết. Nàng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi, thề sẽ mắng cho tên lừa đảo kia một trận nên thân. Nhưng khi vừa thấy Chương Nguyệt Hồi, nàng lại nghẹn lời.
Nàng đã bị phong sương bào mòn, còn hắn dường như không hề thay đổi. Khuôn mặt sống trong nhung lụa phong hoa tuyết nguyệt, còn rạng rỡ hơn cả khi xưa nghèo khó. Gương mặt quen thuộc mà xa lạ ấy mang đến muôn vàn hồi ức.
Thời gian có ma lực. Dù đã xảy ra chuyện gì, khi nhìn lại cũng như cách một tầng ánh trăng mờ ảo, đẹp đến không thể khinh nhờn.
Cuối cùng cũng gặp lại hắn, lòng nàng chua xót, nhưng thoáng chốc lại thấy như vậy cũng không tệ. Ít nhất hắn vẫn còn sống. Đã có biết bao lần nàng thấp thỏm lo âu, không biết hắn có bỏ mình trên chiến trường nào không, bị lớp lớp hoàng thổ vùi lấp.
Trong loạn thế, sống sót đã là may mắn. Hắn không chỉ sống mà còn sống tốt.
Oán khí tan biến, lòng nàng nhẹ nhõm hẳn.
Dù mang đầy thương tích, nhưng ông trời vẫn còn tốt với nàng, cho nàng cơ hội biết sự thật. Nếu không, có lẽ nàng chết cũng không nhắm mắt.
Nàng chỉnh lại vạt áo, thản nhiên ngồi xuống bậc thang, ngước mắt nhìn hắn: "Chương Nguyệt Hồi, huynh không có gì muốn nói với ta sao?"
Nghe nàng hỏi, lòng Chương Nguyệt Hồi tan nát. Hắn thật không ra gì, vậy mà vẫn trốn tránh nàng.
Đôi chân run rẩy, hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng như một đứa trẻ làm sai, lộ rõ vẻ cầu xin tha thứ, cẩn thận nắm lấy tay nàng.
Lúc này, Tống Mục Xuyên đang đứng ở góc tường, cảm thấy khó xử.
Đêm đã khuya, hắn vừa định đi thì nghe thấy tiếng cửa mở.
Chuyện riêng tư như vậy, nghe lén là không nên. Tống Mục Xuyên lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng bước chân lại chậm chạp một cách kỳ lạ.
Phải giấu bước chân để không bị phát hiện. Tống Mục Xuyên tự nhủ với lòng mình như vậy.
Đêm khuya thanh vắng, tiếng nói trong hẻm tối vẫn lọt vào tai hắn. Hắn vừa niệm thầm "quân tử phi lễ chớ nghe", vừa dựng tai lên nghe. (🤣)
"Nam Y, ta sai rồi..... Là ta lừa muội. Khi rời khỏi Lộc Thành, ta không đi tòng quân mà là đi buôn bán khắp nơi."
"Huynh cũng không phải là thư sinh thi rớt không dám về nhà, đúng không?"
"... Đúng."
"Vậy huynh rốt cuộc là ai? Huynh còn giấu ta bao nhiêu chuyện nữa?"
Chương Nguyệt Hồi chua xót nói: "Cả nhà ta bị xử oan chết, chỉ còn mình ta sống sót. Muốn báo thù cũng không biết báo cho ai. Ta oán hận sự bất công của thế đạo này, nên mới làm cái nghề này."
Nam Y nhìn vào mắt hắn, sững sờ: "Vậy, ta cũng là một phần trong kế hoạch trả thù thế đạo này của huynh sao?"
Tống Mục Xuyên dừng bước, tay run rẩy dữ dội. Dù cách một khoảng, hắn vẫn nghe được nỗi đau trong lời nói của Nam Y.
Linh hồn kiên cường, tràn đầy sức sống ấy đang phơi bày phần mềm yếu nhất của mình. Hắn muốn bảo vệ nàng khỏi mọi tổn thương của thế gian, nhưng hắn biết mình chỉ là người ngoài cuộc.
Tống Mục Xuyên không dám nghe thêm, vội vã bỏ đi.
Đó là vùng cấm của nàng, hắn không thể xâm phạm. Điều hắn có thể làm là cho nàng thêm lựa chọn để chữa lành vết thương.
Chương Nguyệt Hồi trầm mặc hồi lâu, không biết phải trả lời thế nào.
Hắn đã chuẩn bị nhiều lý do để giải thích, nhưng không ngờ nàng lại hỏi như vậy.
Câu hỏi ấy phủ định tất cả những gì giữa họ, đánh tan hy vọng của Chương Nguyệt Hồi. Hắn cứ ngỡ chỉ cần mặt dày xin lỗi, dỗ dành nàng là có thể đưa nàng trở về... Nhưng hóa ra nàng lại nghĩ như vậy sao?
Hắn như đang nhìn chính mình cố gắng nắm chặt một nắm cát, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
Phải trả lời thế nào để bày tỏ lòng mình đây?
Phủ nhận, liệu nàng có tin? Hiện tại hắn chỉ là một tên lừa đảo không đáng tin. Hắn không muốn rời xa hơi ấm mà nàng mang lại, nhưng lại phá hủy pháo hoa nhân gian mà nàng dùng để sinh tồn, vô tình làm tổn thương nàng.
Nàng không nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng lại bị cuốn vào cục diện của hắn.
Hắn thậm chí không có chỗ để biện minh.
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Nam Y mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt cong cong nhưng đáy mắt không hề có ý cười: "Không sao, bây giờ huynh nói gì ta cũng có thể chấp nhận."
"Không phải như vậy!"
Nụ cười ấy khiến Chương Nguyệt Hồi căng thẳng, hắn vội vàng phủ nhận, nắm chặt tay Nam Y như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng trên đời.
Nhưng nàng chỉ nhàn nhạt nhìn hắn.
Hắn nhận ra nữ hài của mình đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ. Hắn thậm chí không biết nàng bắt đầu trưởng thành từ khi nào. Những điều hắn nghĩ sẽ làm tổn thương nàng, giờ chỉ như cơn gió phiêu đãng lướt nhẹ qua nàng.
Hắn muốn nhiều hơn thế. Hắn muốn nàng phẫn nộ, trách móc, thể hiện một chút dấu hiệu còn quan tâm đến hắn, giống như trân quý chiếc vòng tay vỡ vụn kia.
Hắn gần như cầu xin, nắm lấy tay nàng: "Chúng ta có thể không nhắc đến quá khứ được không? Nam Y, ta biết nói vậy thật nực cười, là ta bỏ rơi muội, ta tỉnh ngộ quá muộn. Nhưng giờ chúng ta gặp lại rồi, không phải sao? Mọi chuyện vẫn còn kịp, chúng ta có thể bắt đầu lại."
Nam Y nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của Chương Nguyệt Hồi, ý nghĩ của nàng ngày càng rõ ràng.
Nàng có thể tha thứ cho hắn, nhưng chỉ là có thể hiểu được mà thôi. Muốn tha thứ đến mức bắt đầu lại, nàng không làm được. Thậm chí khi tưởng tượng đến khả năng đó, lòng nàng lại dâng lên một cỗ hận ý.
Nhưng nàng không muốn hận hắn. Hận cũng là một loại tình cảm dồn hết tâm sức, nàng không muốn mệt mỏi như vậy, nên nàng kiên quyết lắc đầu.
"Ta có thể không cần gì cả... Muội không phải thích Lộc Thành sao? Chúng ta sẽ tìm một nơi sơn thủy hữu tình, một căn nhà lớn hơn, tạo một chốn đào nguyên mới."
Chậm rãi, Nam Y rút tay mình ra khỏi tay Chương Nguyệt Hồi. Hắn nắm chặt đến mức làm nàng đau.
Nàng cúi đầu nhìn cổ tay trống không của mình, vẫn còn một dấu vết mờ mờ trên đó, là dấu vết của chiếc vòng ngọc đã từng đeo.
Nam Y bỗng thấy chán nản. Chẳng mấy chốc, màu da sẽ trở lại đồng nhất, mọi dấu vết sẽ biến mất.
"Vì không tìm thấy nên nơi đó mới có thể trở thành chốn đào nguyên. Vỡ chính là vỡ, rốt cuộc không thể nào trở lại như cũ."
Dưới ánh mắt bình tĩnh của nàng, Chương Nguyệt Hồi cảm thấy mình đang sụp đổ. Lớp ngụy trang trên mặt dần bị lột bỏ, để lộ ra vẻ điên cuồng, hắn luôn là kẻ sĩ diện, dùng thể diện để che đậy sự đáng thương của mình. Nhưng trước mặt nàng, hắn chính là đáng thương như vậy.
Cẩm y khoác thân, nhân mô cẩu dạng thì đã sao? (1)
(1) mặc áo gấm chỉnh tề nhưng lại có hành xử như súc vật. Mặt người dạ thú.
"Tại sao không thể quay về!"
Hắn siết chặt vai nàng như một con quỷ dữ muốn thoát khỏi xiềng xích, liều lĩnh chạm vào ánh sáng Phật nơi chân trời. Hắn cố tìm câu trả lời trên mặt nàng, nhưng bóng đêm quá dày đặc. Hắn rõ ràng ở trước mặt nàng, nhưng lại như cách xa vạn dặm, không nhìn rõ được gì.
Tại sao? Sao không thể quay về?
"Có phải vì Tạ Khước Sơn không?!" Chương Nguyệt Hồi thật sự hoảng loạn, thậm chí bắt đầu nói năng lung tung. Edit: FB Frenalis
"Chương Nguyệt Hồi, huynh điên rồi à!" Nam Y giật mình đẩy hắn ra, hét lên.
Chương Nguyệt Hồi như bị đánh trúng, vẻ mặt biến sắc.
Hắn buông tay, chán nản. Phải, hắn điên rồi sao mà lại lấy Tạ Khước Sơn ra làm bia đỡ đạn lúc này? Hắn đang thừa nhận mình thua hắn ta sao?
Tuyệt đối không thể.
Hắn không nên vội vàng. Hắn đã sai, hắn sẽ bù đắp, dù mất bao lâu cũng được, cho đến khi nàng gật đầu mới thôi.
Nam Y không ngờ Chương Nguyệt Hồi trong nháy mắt lại sinh ra suy nghĩ như vậy, chỉ là từ lời nói của hắn, nàng nắm bắt được một tia manh mối. Nàng chột dạ, nhưng rõ ràng không ai biết chuyện giữa nàng và Tạ Khước Sơn.
Có lẽ đây là lý do nàng bị Quy Đường bắt về.
Thấy Chương Nguyệt Hồi bình tĩnh lại, Nam Y hỏi: "Tại sao huynh lại cho rằng ta có quan hệ với Tạ Khước Sơn?"
"Vậy muội có quan hệ với hắn không?" Hắn lo lắng hỏi lại.
"Dĩ nhiên là không."
Nghe Nam Y trả lời dứt khoát, Chương Nguyệt Hồi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là ta đoán sai rồi."
Nam Y nhíu mày: "Huynh có phải biết gì rồi phải không?"
Nàng mơ hồ hiểu ra. Khi nàng ở trong ngục giam, Quy Đường cho rằng nàng là người của Bỉnh Chúc Tư, rồi lại cho rằng nàng và Tạ Khước Sơn là một phe, chẳng phải cho rằng Tạ Khước Sơn là người của Bỉnh Chúc Tư sao?
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Lúc đó Nam Y thấy thật vô lý, nhưng nhìn Chương Nguyệt Hồi lúc này, nàng lại không chắc chắn, cảm thấy hắn làm việc có lý do của mình.
"Ta biết không nhiều hơn muội." Chương Nguyệt Hồi lảng tránh câu hỏi của nàng.
Nam Y không chịu bỏ qua: "Nhưng tại sao huynh lại có suy đoán kỳ lạ như vậy?"
Chương Nguyệt Hồi không còn cách nào, chỉ có thể giải thích: "Hai người biến mất cùng một ngày ở Lịch Đô phủ, sau đó hắn trở về báo vị trí của Vũ Thành quân cho Hoàn Nhan Tuấn để lấy lại lòng tin. Còn muội đến chỗ Vũ Thành quân khiến họ rút lui, cuối cùng Vũ Thành quân bình an vô sự, chỉ nhìn kết quả hai người phối hợp ăn ý. Ta cứ nghĩ hai người đã bàn bạc từ trước."
Nam Y chưa bao giờ nhìn sự việc ở góc độ này, nàng mơ hồ cảm thấy mình bỏ lỡ manh mối quan trọng nào đó... Nhưng rồi một chuyện khác đánh trúng nàng.
Thanh âm Nam Y run rẩy: "Huynh biết Vũ Thành quân còn sống?"
"Đúng vậy."
Nam Y nhìn Chương Nguyệt Hồi với ánh mắt sợ hãi, tin tức bí mật như vậy, làm sao hắn biết được? Vậy Vũ Thành quân có còn an toàn không?
Chương Nguyệt Hồi tưởng Nam Y sợ hãi mối quan hệ giữa hắn và Vũ Thành quân sẽ liên lụy đến nàng, vội vàng trấn an: "Ta tuyệt đối sẽ không làm hại muội."
Nam Y đột nhiên cao giọng: "Vậy huynh có thể làm hại người khác sao?"
Chương Nguyệt Hồi nghẹn lời.
"Huynh không bán tin tức của Vũ Thành quân cho ai khác chứ?"
Ừm... Nhẹ nhàng tiết lộ cho Cốt Sa, không tính là bán chứ? Hắn đâu có lấy tiền, còn cho không ít thuốc men.
"Không có," Chương Nguyệt Hồi quả quyết trả lời, "Ta sẽ không để muội gặp nguy hiểm."
Nam Y vẫn còn tức giận, giờ phút này nàng mới đem Chương Nguyệt Hồi cùng chủ nhân xảo quyệt của Quy Đường là cùng một người, là một thương nhân thông minh trong việc thu thập tin tức chiến tranh.
Mọi chuyện đều nhắc nhở nàng rằng Chương Nguyệt Hồi căn bản là một người xa lạ mà nàng chưa từng hiểu rõ.
"Ta không thể ràng buộc huynh, chỉ có thể hy vọng huynh giữ lời," Nam Y định đứng dậy, kết thúc cuộc đối thoại, "Ta đi đây."
Chương Nguyệt Hồi vội vàng chắn trước mặt nàng: "Nam Y!"
Muôn vàn lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
Họ lặng lẽ đối diện, bóng đổ trên mặt đất bất động.
Ánh trăng cũng như nín thở.
Hai năm quen biết, ba năm xa cách, nàng từ ngây thơ đến tình đầu sơ khai đều là hắn. Nàng tỏ ra lý trí, tiêu sái, kiên cường. Nhưng nàng giấu một câu hỏi không dám hỏi, trong lòng cũng sợ hãi, sợ những tình cảm chưa bao giờ nói ra lại là sai lầm.
Nhưng nếu ngay từ đầu đã là sai lầm thì sao?
"Chương Nguyệt Hồi, chiếc vòng tay huynh tặng ta lúc đó, có ý nghĩa gì?"
Khi hỏi ra rồi, cũng không cần quan tâm đúng sai nữa.
Chương Nguyệt Hồi không nói nên lời. Năm xưa không dám nói lời thật lòng lúc ra đi, vừa muốn nàng nhớ nhung mình, vừa muốn bỏ rơi nàng, tâm tư thật ti tiện.
Trong sự trầm mặc khiến người ta nổi điên ấy, Nam Y chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi: "Không cần nói nữa, ta đã biết rồi."
Nam Y cười đến thản nhiên, nhưng nụ cười ấy cứa vào tim Chương Nguyệt Hồi.
"Huynh nên nói lời chia tay với ta từ ba năm trước, như vậy ta sẽ không ảo tưởng, không cố gắng đi tìm huynh, sẽ không có nhiều chuyện như vậy xảy ra sau này... Huynh chỉ sai ở một điều này thôi."
Nước mắt chực trào ra, Nam Y cảm thấy nụ cười gượng gạo của mình sắp sụp đổ. Nàng cố nhìn chằm chằm bông hoa đang nở rộ trên vách tường, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, đẹp thật sự.
Khi yêu một người, nàng muốn đem tất cả những điều tốt đẹp trong mắt mình đến trước mặt người ấy. Nàng có một chiếc hộp, bên trong đựng đầy hoa khô, viên đá nhặt được dưới sông, một mảnh lá rụng xinh đẹp, còn có vài sợi bông từ trong chăn rớt ra. Nàng tự mình ngắm nhìn bốn mùa, từng muốn lưu lại dấu vết, để khi gặp lại người kia sẽ chia sẻ từng chút một.
Nhưng giờ phút này nàng nhìn hoa xuân, chỉ cảm thấy vẻ mỹ lệ này thuộc về riêng mình.