Xuân hàn se lạnh, nữ nhân y phục đơn bạc bị trói vào gốc cây trong hậu viện, khuôn mặt xinh đẹp bị đông cứng xanh xao, đầu rũ xuống uể oải.
Khi Tạ Khước Sơn đi ngang qua, bước chân khẽ dừng lại một chút, rồi thản nhiên đi về phía thính đường.
Trà của Hoàn Nhan Tuấn đã hơi nguội, một luồng hơi nóng bốc lên quanh miệng chung. Hắn đang suy nghĩ điều gì đó, nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên, ra hiệu cho Tạ Khước Sơn ngồi xuống.
Người xưa nay không để lộ cảm xúc, lúc này trông cũng có vẻ nặng lòng.
"Xem ra Hoàn Nhan đại nhân cũng biết tin rất nhanh." Tạ Khước Sơn đi thẳng vào vấn đề, hất cằm về phía hậu viện.
Hoàn Nhan Tuấn giật mình: "Ngươi cũng biết?"
Tạ Khước Sơn khẽ hừ một tiếng, giả vờ ngạc nhiên: "Ta biết từ Chương lão bản..."
Tạ Khước Sơn thấy lông mày Hoàn Nhan Tuấn dần nhíu lại, suy đoán: "Hay là Chương lão bản đã bán tin tức đó cho nhiều người?"
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại chạm đúng vào nỗi đau của Hoàn Nhan Tuấn.
Từ Khấu Nguyệt là người bên cạnh hắn ta, là người hắn ta mang về bất chấp sự phản đối, nếu nàng ấy giấu một thứ quan trọng như vậy đến Lịch Đô phủ, thì hắn ta cũng phải chịu trách nhiệm. Giờ Cốt Sa lại như hổ rình mồi sau lưng hắn ta, hắn ta đương nhiên muốn tìm ra và tiêu hủy chiếu thư truyền ngôi trước khi mọi người biết, như vậy mới có thể bình an vô sự.
Nhưng không ngờ Chương Nguyệt Hồi lại bán cùng một tin tức cho nhiều người! Nếu chuyện này bị làm lớn, Hoàn Nhan Tuấn sẽ gặp rắc rối lớn.
Không có hoặc có, đều là chuyện dễ giải quyết, nhưng đây lại là một thứ được đồn đại là có, nhưng trên thực tế lại không tìm thấy, điều này thật khó xử.
"Tên gian thương này!" Hoàn Nhan Tuấn tức giận.
Tạ Khước Sơn giả vờ phụ họa: "Tiền nào cũng dám kiếm, cũng không sợ còn mạng mà tiêu."
Nếu Chương Nguyệt Hồi ở đây, có lẽ đã tức giận đến dậm chân, hận không thể hất thẳng chung trà nóng vào mặt Tạ Khước Sơn.
Nhưng nói xấu sau lưng, làm sao có thể để người trong cuộc nghe thấy?
Chương Nguyệt Hồi ở Hoa Triều Các xa xôi hắt hơi một cái, không hề biết rằng Tạ Khước Sơn đã dễ dàng giẫm lên chân hắn.
"Nếu Chương Nguyệt Hồi đã bán tin tức này cho ngươi, vậy ngươi thấy sao về chuyện này?"
Tạ Khước Sơn tỏ thái độ: "Hoàn Nhan đại nhân, ta tự nhiên là đứng về phía ngài, mọi việc đều lấy lợi ích của vương đình Đại Kỳ làm trọng. Lần này đến chính là muốn hỏi xem có gì cần ta hỗ trợ không."
Vì Hàn Tiên Vượng, Hoàn Nhan Tuấn không có đầy địch ý với Tạ Khước Sơn như với Cốt Sa, họ coi như cùng phe, trước đây tuy chưa nói là tin tưởng, nhưng qua vài lần giao thiệp, hắn ta cũng không tìm ra sai sót gì của Tạ Khước Sơn, còn được giúp đỡ không ít. Nếu Tạ Khước Sơn biết tin trước mà quy thuận hắn ta, thì tạm thời coi là thật. Hoàn Nhan Tuấn cũng đang rất cần một đồng minh.
"Ngươi nói xem, Chương Nguyệt Hồi có nói tin này cho Cốt Sa không?"
Mâu thuẫn giữa Hoàn Nhan Tuấn và Cốt Sa ngày càng gay gắt sau vụ Vũ Thành quân, họ thuộc về các phe phái khác nhau trong vương đình Đại Kỳ.
Đại Kỳ một mặt trọng dụng các quý tộc mới lập công để nam chinh bắc chiến, đồng thời cũng muốn dựa vào các quý tộc cũ để ổn định cung đình và kinh tế. Theo việc mở rộng biên giới, sự tranh giành giữa hai phe này ngày càng nghiêm trọng.
Tạ Khước Sơn trầm ngâm một lát, nói: "Với tính cách nóng nảy của Cốt Sa tướng quân, nếu hắn ta nghe nói, không phải đã đến tận cửa điều tra rồi sao... Có lẽ hắn ta còn chưa biết."
Hoàn Nhan Tuấn cảm thấy có lý, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Nếu Chương Nguyệt Hồi có thể bán tin này cho ngươi, thì không thể không kiếm tiền của Cốt Sa..."
Nhưng tại sao Cốt Sa không đến gây sự? Gần đây hắn ta đang nổi điên, đây rõ ràng là một cơ hội tuyệt hảo.
"Nói đến Cốt Sa tướng quân, ta còn phát hiện một chuyện, đang định đến bàn bạc với Hoàn Nhan đại nhân."
"Xin cứ nói."
Tạ Khước Sơn lấy từ trong lòng ra một mảnh vải trắng rách nát, đưa cho Hoàn Nhan Tuấn.
Hoàn Nhan Tuấn nhìn kỹ, trên vải trắng thêu ám văn hình quạ đen. Sắc mặt hắn thay đổi: "Hắc Ô Doanh?"
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu, tại sao gần đây Cốt Sa lại có thể có những hành động lớn như vậy. Triều đình đã bỏ qua hắn ta, trực tiếp bí mật điều Hắc Ô Doanh đến cho Cốt Sa!
Mảnh vải trắng nhỏ này khiến Hoàn Nhan Tuấn toát mồ hôi lạnh. Cốt Sa có thanh kiếm sắc bén này, chắc chắn muốn thay thế hắn ta, khiến hắn ta phải cuốn gói quay về Đại Kỳ.
"Cốt Sa dạo này hình như vẫn đang điều tra vụ Vũ Thành quân... Nói cho cùng là ngài đã gài bẫy khiến thuộc hạ của hắn ta bỏ mạng, hắn ta e là không cam lòng, nhất định phải bới móc chuyện này để tìm ra lỗi của ngài..."
Hoàn Nhan Tuấn miễn cưỡng cười: "Cốt Sa thật nực cười, đều là đồng liêu, hắn ta không đi tìm Lăng An Vương, lại ở đây nhằm vào ta, thật không biết nhìn đại cục."
"Đại nhân, chúng ta đều nhìn rõ tình thế, chỉ sợ Cốt Sa tướng quân không cam lòng, thanh đao sẽ chĩa vào người nhà mình..."
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Tạ Khước Sơn từng câu từng chữ, đều như có như không hướng về phía Cốt Sa.
Với sự đa nghi của Hoàn Nhan Tuấn, trong đầu hắn ta lúc này đã có một phỏng đoán đáng sợ.
Liệu có khi nào chuyện chiếu thư truyền ngôi căn bản là không có thật, mà là một cái bẫy do Cốt Sa và Chương Nguyệt Hồi liên thủ bày ra để hãm hại hắn ta? Lần trước hắn ta ép Chương Nguyệt Hồi, đã âm thầm đắc tội tên gian thương này, Cốt Sa vốn đã không thể đối phó với hắn ta, hai người này hợp tác với nhau, một bên dùng Hắc Ô Doanh điều tra vụ Vũ Thành quân đêm đó, một bên dùng Từ Khấu Nguyệt và chiếu thư truyền ngôi để gây mâu thuẫn nội bộ, đánh lạc hướng sự chú ý của hắn ta.
Hoàn Nhan Tuấn càng nghĩ càng thấy có khả năng này, thất thần tiễn Tạ Khước Sơn đi, bước đến trước mặt Từ Khấu Nguyệt.
Hắn ta sắp bị cái khả năng mơ hồ này tra tấn đến phát điên, hắn ta phải nghe được lời nói thật từ miệng nữ nhân này, mới có thể đưa ra phán đoán.
Từ Khấu Nguyệt bị trói cả ngày, đã gần như kiệt sức.
Sau khi Hoàn Nhan Tuấn đưa nàng ấy từ khu giặt quần áo của nữ tù nhân về, tuy rằng giám sát và trói buộc nàng ấy, nhưng chưa từng đánh đập nàng ấy.
Lần này là thật sự tức giận.
Hắn ta bóp cổ nàng ấy, buộc nàng ấy ngẩng đầu lên, đầu nàng ấy đập vào thân cây, không khí lạnh lẽo mang theo mùi hoa tràn vào mũi, khiến nàng ấy lập tức tỉnh táo lại.
"Chiếu thư truyền ngôi, rốt cuộc có hay không?!"
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt của nàng ấy, ý chí gần như sụp đổ, cổ họng chỉ thốt ra một từ: "Đau..."
Tay Hoàn Nhan Tuấn vô thức nới lỏng một chút.
"Xin ngươi... đừng dùng lý do vớ vẩn như vậy để tra tấn ta... xin ngươi... giết ta đi..."
Đây là lần đầu tiên nàng ấy cầu xin hắn ta một cách rõ ràng như vậy.
Trước đây nàng ấy luôn nhẫn nhục chịu đựng, dù bị giam cầm vẫn cố giữ vài phần kiêu hãnh, đầu gối có thể quỳ xuống, nhưng trong lòng chưa bao giờ khuất phục.
Nhưng lần này nàng ấy lại mở miệng cầu xin hắn ta, trong lòng Hoàn Nhan Tuấn như bị xé toạc một lỗ hổng.
Cực giận và cực sợ hãi thiêu đốt trong lòng hắn ta, giờ phút này lại như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu, ngọn lửa vụt tắt, hắn ta còn chưa kịp hoàn hồn, thậm chí không biết mình đang làm gì, khi tỉnh táo lại, hắn ta đã cởi trói cho Từ Khấu Nguyệt.
Hắn ta biết mình đang mạo hiểm, nhưng nàng ấy cầu xin hắn ta! Đây chẳng phải là khát vọng âm u vẫn luôn ẩn giấu trong lòng hắn ta bao nhiêu năm qua sao? Ngay cả Từ Khấu Nguyệt cũng không biết rõ. Edit: FB Frenalis
Hắn ta mềm lòng. Có lẽ Từ Khấu Nguyệt không lừa hắn ta, không có chiếu thư truyền ngôi nào cả. Dù nàng ấy là tù nhân nhưng hắn ta đã đối xử với nàng ấy rất tốt, gặp chuyện nàng ấy chỉ biết khóc. Loại nữ nhân này, chỉ cần một chút đau khổ là có thể khuất phục.
Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, làm sao hắn ta dám tin tưởng Từ Khấu Nguyệt! Nữ nhân này chưa bao giờ có tình cảm với hắn ta, tất cả sự phục tùng của nàng ấy đều là giả dối.
Nội tâm hắn ta tiếp tục giằng xé, dây thừng tuy đã được cởi, nhưng hắn ta vẫn nắm chặt vai Từ Khấu Nguyệt: "Đừng lừa ta."
Hắn ta rõ ràng là kẻ thống trị tuyệt đối trong trò chơi quyền lực này, nhưng giọng nói lại như van xin.
Lòng người là trò chơi phức tạp nhất trên đời.
Muốn đứng trên tất cả, không thể động lòng, muốn động lòng, đừng mong đứng ở vị trí bất bại.
"Ta không dám lừa ngươi." Từ Khấu Nguyệt vẫn đang nức nở.
"Nếu ngươi lừa ta, ta sẽ cho người tra tấn mẫu thân ngươi, muội muội ngươi, dù ngươi có chết, ta cũng sẽ cho binh lính chà đạp thi thể ngươi, ném ngươi ra hoang vu cho chó ăn, ngươi làm quỷ cũng đừng hòng được yên!"
"Được," Từ Khấu Nguyệt nhìn hắn ta trống rỗng, đáp lại, "Nếu ta lừa ngươi, chúng ta cùng xuống Địa Ngục."
Hoàn Nhan Tuấn buông tay, lảo đảo lùi lại vài bước.
Hắn ta phẩy tay, bảo nữ tỳ phục vụ đưa Từ Khấu Nguyệt về phòng.
Hắn ta tạm thời tha cho nàng ấy, hắn ta rất hy vọng Từ Khấu Nguyệt không lừa dối mình, nhưng chuyện này quá quan trọng, hắn ta không dám mạo hiểm, việc giám sát và giam cầm Từ Khấu Nguyệt càng được thắt chặt. Nếu thực sự có chiếu thư truyền ngôi, nhất định sẽ có người đến tiếp ứng. Hoàn Nhan Tuấn không thể hoàn toàn loại bỏ khả năng này.
******
Kế hoạch giải cứu Từ Khấu Nguyệt vẫn đang được vạch ra, Nam Y đột nhiên nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp.
Có một bức mật thư muốn gửi cho điệp giả bí ẩn nhất trong Bỉnh Chúc Tư: "Nhạn".
Vì sự truy quét của Hắc Ô Doanh, hầu hết các điệp giả của Bỉnh Chúc Tư đều đang ẩn mình, mà Nam Y là một gương mặt mới sẽ không gây nghi ngờ, việc truyền tin rơi vào tay nàng.
Danh hiệu này là một bí ẩn trong lòng Nam Y. Nàng từng mạo danh "Nhạn" trước mặt Tạ Tiểu Lục để có được một tình thế an toàn, cũng vì bước đi này mà nàng đã vô tình gia nhập Bỉnh Chúc Tư. Nàng có chút biết ơn người này, lại có chút lo lắng sợ bị vạch trần. Nàng càng tò mò về danh tính thực sự của "Nhạn", người đã lên kế hoạch đưa Lăng An Vương vào thành một cách hoàn hảo, rồi lại lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối.
Bí ẩn này đã im ắng từ lâu, sắp bị lãng quên, bỗng nhiên có người khơi gợi gây ra một trận động đất nhỏ trong lòng nàng.
Miếu thờ vẫn như cũ.
Bức tượng đất của thổ thần đã bị Cốt Sa chém làm đôi, được người dân gần đó dùng đất sét gắn lại để che đi vết nứt, người ta trồng thêm dây leo trên tượng, lại có cảm giác sinh động khó tả.
Lư hương cũng đã được thay mới, trên đó cắm lưa thưa vài nén hương. Cũng lạ, thần linh trong thời loạn thế, ngay cả tượng của mình cũng không bảo vệ được, nói gì đến bảo vệ người đời? Nhưng mỗi nén hương được thắp lên đều là sự bất lực và hy vọng của những người cầu xin.
Nam Y giấu ống tre đựng mật thư vào tro hương, theo lý mà nói, nàng nên rời đi ngay lập tức, nhưng nàng lại không nhịn được đi dạo quanh góc phố gần đó, muốn xem ai sẽ đến nhận tin.
Nam Y căng thẳng nhìn dòng người qua lại trên đường, tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ.
Về việc Nhạn là ai, trong lòng nàng có một suy đoán mơ hồ... Nhưng suy đoán đó quá táo bạo và vô lý, mỗi khi lóe lên đều bị nàng phủ nhận.
Ai sẽ đến đây?