Ngày xuân, cành lá dần rậm rạp, hoa viên tràn ngập sắc xanh. Tạ Khước Sơn ngồi trên bàn đá trong rừng trúc, ánh nến hắt lên người hắn.
Hắn đang đợi nàng, thấy nàng đến, trên mặt nở nụ cười nhẹ. Mặt như ngọc, mày kiếm mắt sáng, dáng tựa trúc xanh.
Họ thường gặp nhau trong cảnh ngươi chết ta sống, nàng hiếm thấy hắn bình thản thế này. Cảnh đẹp ý vui, xoa dịu tâm trạng căng thẳng của nàng.
Nam Y đã chuẩn bị tâm lý. Trên đường đi nàng nghĩ, có lẽ tối hôm đó mình nói sai. Nàng cũng xúc động, quá muốn nghe Tạ Khước Sơn thừa nhận mình không phải phản đồ.
Nhưng nàng không nhận được câu trả lời, mọi chuyện lại đi theo hướng kỳ quặc.
Nàng nên từ từ mưu tính đưa mọi thứ về quỹ đạo. Nếu suy đoán nhầm, ít ra cũng có thể nghe lén được chút tình báo hữu ích từ Tạ Khước Sơn.
Nam Y lấy hết can đảm, đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi có hiểu lầm ý ta không?"
"Hiểu lầm gì?" Hắn bình thản nhìn nàng.
"Ý ta là, nếu ngươi thật là phản đồ, ta sẽ liều mạng với ngươi, nếu không phải...." Đối diện ánh mắt bình tĩnh thuần khiết của Tạ Khước Sơn, Nam Y mất tự tin, lời nói trong bụng sụp đổ, lưỡi cũng líu ríu: "Chúng ta có thể...... có thể làm, làm bạn tốt."
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, thưởng thức sự lúng túng của nàng.
Nam Y tưởng hắn nghiêm túc lắng nghe, còn đang nghĩ mình có diễn đạt đủ chưa, nên tranh luận với hắn thế nào.
Ai ngờ, hắn chậm rãi đáp: "Không phải do ngươi quyết định."
"Ngươi sao vô lý thế!" Nam Y bực bội, gấp đến độ muốn dậm chân.
"Ta có phải là người giảng đạo lý đâu?" Hắn buồn cười hỏi lại.
Giây tiếp theo, hắn bất ngờ duỗi tay ôm eo nàng, cổ tay dùng chút khéo léo, nàng liền ngã ngồi trên đùi hắn.
Nàng vừa định lên tiếng, thì cảm thấy hơi thở hắn phả qua bên tai, hắn thấp giọng nói: "Suỵt!"
Bên ngoài rừng trúc truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, hình như là mấy nữ tỳ đi qua. Ánh đèn lồng hắt qua kẽ lá tạo nên những vệt sáng mờ ảo.
Nàng bỗng chốc mất hết khí thế, nháy mắt dịu ngoan ngồi yên, lo lắng không ngồi vững, theo bản năng níu lấy vạt áo hắn.
Gần trong gang tấc, hắn hơi ngẩng đầu nhìn nàng, hầu kết khẽ động.
"Nghe nói gia chủ và chủ nhân của Quy Đường đã đánh nhau một trận ở hậu viện."
"Thật sao?"
"Hạ tỷ tỷ cùng phòng với ta tận mắt chứng kiến... Đánh nhau dữ dội lắm, gia chủ đánh phú thương kia mặt mũi bầm dập, suýt nữa không bò dậy nổi. Phú thương đó còn gọi người đến, suýt phá cả tường. Gia chủ thấy tình hình không ổn mới thả người đi."
Tin đồn thêu dệt thêm mắm thêm muối, truyền đi truyền lại đã biến thành một câu chuyện hoàn toàn khác.
Nam Y nhíu mày, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tạ Khước Sơn.
Tạ Khước Sơn lại khép hờ đôi mắt, ánh sáng nhàn nhạt ẩn hiện, nét mặt bình thản không gợn sóng, phảng phất như đang nghe chuyện phiếm không liên quan đến mình. Hương thơm thanh khiết trên người nàng thoang thoảng quanh chóp mũi hắn, khiến hắn có thể ngồi mãi nơi đây đến khi trời đất hoang tàn, những âm thanh bên ngoài cũng dần trở nên mơ hồ.
"Sao tự nhiên lại đánh nhau? Chẳng lẽ là vì phú thương kia cầu hôn thiếu phu nhân?"
"Ta nghe nói, chủ nhân Quy Đường kia và thiếu phu nhân là thanh mai trúc mã, nhưng gia chủ không cho thiếu phu nhân tái giá, thiếu phu nhân mới không chịu gả."
Nam Y cố gắng vùng vẫy, nhưng Tạ Khước Sơn không hề buông tay. Hai người giằng co, nhưng cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn.
"Chẳng lẽ gia chủ đối với thiếu phu nhân... có ý tứ kia?"
Lời này vừa thốt ra, không gian bỗng chốc im lặng, các nữ tỳ không ai dám tiếp lời, quá mức kinh thế hãi tục.
Mấy người lại đi thêm vài bước, một nữ tỳ trẻ tuổi không nhịn được lên tiếng: "Hơn nữa thiếu phu nhân và đại công tử không phải là phu thê thực sự, gia chủ cũng nhiều năm chưa thành thân..."
"Không thể nào, họ dù sao vẫn là thúc tẩu... Đây chính là tổn hại nhân luân!"
Nữ tỳ lớn tuổi quở trách: "Các ngươi có mấy cái lá gan mà dám bàn tán chuyện này, nếu gia chủ nghe được, nhất định sẽ bán các ngươi đi đấy!"
Nam Y càng nghe càng chột dạ, động tác vùng vẫy cũng yếu dần, không dám dựa sát vào Tạ Khước Sơn, sợ gây ra động tĩnh khiến người khác chú ý đến tư thế ái muội của họ...
Nàng chỉ cảm thấy những chiếc lá mới phủ đầy cây đều đang nhìn họ, phảng phất như có mắt ở khắp mọi nơi. Nàng chưa từng trải sự đời, mặt đỏ bừng như máu.
Tiếng bước chân cuối cùng cũng đã đi xa.
Bóng trúc đổ xuống đầy người, gió luồn qua khe hở trong rừng.
Nam Y hoàn hồn, vội vàng thoát khỏi vòng tay hắn.
Động tác quá mạnh khiến Nam Y mất đà, ngã nhào xuống đất. Tạ Khước Sơn vươn tay định đỡ nàng, nhưng nàng lại như nhìn thấy quỷ, bò lùi lại một bước.
"Ngươi, ngươi đừng lại đây."
Tạ Khước Sơn ngừng tay, vẻ mặt vô tội: "Ta còn chưa động."
Nam Y trừng mắt nhìn Tạ Khước Sơn, mặt vẫn còn nóng bừng, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nàng biết, nàng cần phải đối mặt, hắn đối với nàng có tình yêu nam nữ.
Nàng cũng vậy.
Ở mỗi khoảnh khắc da thịt chạm nhau, nàng đều cảm thấy mình như một bông tuyết phiêu đãng giữa không trung, còn hắn như một đống lửa trại nơi xa tỏa ra hơi ấm chết người, sợ lạnh nên nàng luôn vô thức đến gần hắn.
Nàng cũng muốn vâng theo bản năng cơ thể, tan chảy trong vòng tay ấm áp của hắn.
Nhưng nàng không còn tin tưởng vào tình yêu trên đời, đó là vết sẹo mà Chương Nguyệt Hồi để lại trên người nàng. Sai lầm trong quá khứ đã khắc sâu, nàng cảnh giác với những thứ nguy hiểm, nàng từ chối lao đầu vào lửa.
Truyện được edit cả hai nơi tại
https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis.
Tựa như nàng từng nghĩ Chương Nguyệt Hồi không xấu xa, nàng cảm thấy Tạ Khước Sơn tận xương cốt cũng là người tốt, nhưng điều này khác với việc bàn luận về tình yêu. Trong cuộc đời dài đằng đẵng của Tạ Khước Sơn, nếu yêu cầu phải vứt bỏ một vài điều quan trọng, nàng sẽ bị bỏ lại ở bước nào?
Hay thậm chí, nàng còn chẳng phải điều quan trọng, chỉ như một người bạn đồng hành ngắn ngủi trên con đường cô độc của hắn.
Nàng theo bản năng đến gần hắn, nàng sắp bị nuốt chửng, không ai để ý một bông tuyết biến mất, nhưng nàng thì có.
Nàng khẽ hỏi, như đang cầu xin: "Tạ Khước Sơn, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Một cơn gió thổi qua, bóng trúc bị kéo dài bỗng chốc hóa thành một lưỡi dao sắc bén, tự do đâm chém. Họ như bị vây quanh bởi những mũi dao găm đầy bẫy rập.
Tạ Khước Sơn cười khẩy, đáy mắt lạnh lẽo: "Lịch Đô phủ sớm muộn gì cũng có kẻ thắng bại. Đây là vũng nước đục, chúng ta cùng nhau chìm xuống đây đi. Ngươi muốn làm gì, chỉ cần Kỳ nhân không bắt ngươi, ta mặc kệ; ta muốn làm gì, ngươi cũng đừng quản."
Nam Y có chút mơ hồ, suy nghĩ kỹ lại, chẳng phải hắn chưa nói muốn làm gì sao? Nàng biết không thể đấu trí với Tạ Khước Sơn trong trò chơi ngôn từ này, nhưng nàng không muốn hoàn toàn bị động.
Nàng vốn đang ngồi bệt dưới đất, bèn ngồi thẳng người, kiên định nhìn vào mắt Tạ Khước Sơn.
"Chúng ta cần có một quy tắc trò chơi."
Tạ Khước Sơn hơi ngạc nhiên: "Nói nghe xem."
"Đây không phải thương lượng. Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ phá hỏng mọi kế hoạch của ngươi, ngươi biết ta làm được."
Hắn trầm mặc chốc lát, sau đó không do dự nói: "Được, ta đồng ý."
"Giữa ngươi và ta, có thể im lặng, nhưng không được nói dối."
Cây hương cắm trên nền tuyết cuối cùng cũng cháy hết, ván bài trước đó đã kết thúc. Vị thế giữa họ đã thay đổi, hắn không còn là người duy nhất nắm quyền trong trò chơi.
Chính hắn đã nâng nàng lên vị trí ngang hàng với mình, hắn phải chấp nhận sự không kiểm soát mà nàng mang đến.
Hắn cảm thấy nàng chưa bao giờ đẹp đến thế. Sự đời thật huyền diệu, chất độc trong vòng mười bước tất có thuốc giải, mà nàng chính là thuốc giải của hắn, nàng luôn có cách mở ra trái tim hắn. Hắn quá cô độc, hắn rõ ràng im lặng, nhưng đã nói ra hết mọi sự thật.
Edit: FB Frenalis
Hắn chầm chậm đưa tay về phía nàng, nàng nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo, cũng đưa tay ra nắm lấy tay hắn. Hắn kéo nàng dậy, ôm chặt nàng.
Đây cũng là sự thật.
Hắn ước gì thời gian mãi dừng lại ở buổi tối này, dưới bầu trời đêm bao la chỉ có họ.
Nam Y nghe được lời hắn hứa, yên tâm ở lại Vọng Tuyết Ổ.
*****
Cuối cùng cũng đến ngày đưa Tạ Khâm đến Tống Mục Xuyên học tập, mặc dù không cần giữ bí mật nhưng Nam Y vẫn rất cẩn thận, cố gắng ra ngoài một cách kín đáo, không để lộ tung tích.
Bỉnh Chúc Tư đã bí mật đào "thành phố ngầm" của Lịch Đô phủ khắp nơi, dưới chỗ ở của Tống Mục Xuyên có mật đạo thông đến tiểu viện của Từ Khấu Nguyệt.
Nam Y giả vờ vào tiểu viện nhà Tống Mục Xuyên, cùng Tạ Khâm đọc sách, nhưng thực chất là muốn đi vào mật đạo.
Tống Mục Xuyên đang giảng bài cho Tạ Khâm trong phòng, không thể đi cùng Nam Y, chỉ trò chuyện vài câu, biết nàng vẫn ổn ở Vọng Tuyết Ổ nên mới yên tâm.
Trước khi đưa nàng vào mật đạo, Tống Mục Xuyên nói: "Đế Cơ rất muốn gặp cô."
Nam Y bước chân không khỏi nhanh hơn.
Từ Khấu Nguyệt đang ở cùng Lương Đại, Cửu Nương, lấy thân phận cũ của Nam Y, như vậy cũng dễ bề chiếu cố lẫn nhau. Nghe nói sau khi được tự do, việc đầu tiên nàng ấy làm là ngày đêm chép ra những quyển sách bản đơn lẻ.
Dục triều rất coi trọng văn chương, nên cách đơn giản nhất để hủy hoại giới văn nhân chính là đốt sách của họ. Khi Kỳ nhân tàn sát dân chúng trong thành, họ đã đốt rất nhiều sách vở và tranh chữ quý giá, nàng ấy miễn cưỡng cứu được một ít, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi. Cũng may có một số thư tịch đã được ghi nhớ trong đầu nàng ấy, chỉ cần có cơ hội, nàng ấy sẽ viết lại chúng và nhờ người của Bỉnh Chúc Tư mang đến Kim Lăng cất giữ.
Từ Khấu Nguyệt cũng biết, đây chỉ là muối bỏ biển, nhưng nàng ấy vẫn muốn cố gắng làm điều gì đó, dường như chỉ có như vậy mới không phụ lòng những người đã hy sinh vì nàng ấy.
Nhìn thấy Từ Khấu Nguyệt, Nam Y trịnh trọng hành đại lễ. Đứng trong căn nhà đơn sơ này, Từ Khấu Nguyệt trong bộ váy áo giản dị vẫn nghiêm trang nhận lễ.
Sau đó, nàng ấy mỉm cười đỡ Nam Y dậy, kéo nàng vào phòng.
Thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn: "Họ cứ hỏi ta chiếu thư được giấu như thế nào, ta nói phải đợi ngươi đến mới có thể công bố."
Lương Đại và Cửu Nương ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, Nam Y nương tử, hôm nay cuối cùng cũng đợi được ngươi, chúng ta đều tò mò muốn chết rồi."
Lễ ngộ nho nhỏ này khiến lòng Nam Y như nở hoa.
Thực ra khi ở trong phủ Hoàn Nhan, Nam Y và Từ Khấu Nguyệt ít khi trò chuyện, nàng cũng không biết chiếu thư được cất giấu như thế nào, chỉ nhớ khi đó Từ Khấu Nguyệt đã nhét vào tay nàng một chiếc trâm cài bằng vàng rất quý giá.
Trâm cài vằng vàng là vật không thể thiếu trên trang phục của các mệnh phụ Dục triều, nhưng nàng không nghĩ ra làm sao nó có thể giấu chiếu thư.
Trước mặt mọi người, Từ Khấu Nguyệt mở chiếc trâm tinh xảo đó ra, bên trong có nhiều nếp gấp, mở ra là một lá vàng mỏng và nhỏ.
"Đây là chiếu thư."
Nam Y cúi xuống nhìn kỹ, cuối cùng cũng thấy rõ những dòng chữ nhỏ được khắc trên lá vàng.
Từ Khấu Nguyệt nhẹ nhàng giải thích: "Hoàn Nhan đưa ta đến Lịch Đô phủ, muốn ta mặc y phục mệnh phụ. Các trang sức khác đều có thể bị bỏ lại, nhưng chiếc trâm cài này thì không, nó là biểu tượng của thân phận và địa vị. Đây là do chính quan gia làm ra, chữ trên lá vàng, dấu ấn ngọc tỷ đều do chính tay quan gia khắc lên. Chạm vàng là nghề thủ công của Hán nhân chúng ta truyền lại hơn một nghìn năm, trí tuệ này, người ngoại tộc mãi mãi không hiểu được."
Nam Y bị vật nhỏ bé này làm cho chấn động.
Đây không chỉ là chiếu thư truyền ngôi, mà còn là những giá trị dày nặng được truyền lại qua hàng trăm nghìn năm, nằm trên lá vàng nhỏ bé này.
Hóa ra, sức mạnh mà mọi người cùng nhau bảo vệ, không chỉ là đất đai dưới chân, máu thịt đồng bào, mà còn là những giá trị văn hóa thấm đẫm trong ăn, mặc, ở, đi lại. Người ngoại tộc đến rồi đi, chỉ học được chút ít bên ngoài, nhưng không thể nào hiểu được tư tưởng của Hán nhân. Cứ như vậy, hết thế hệ này đến thế hệ khác, huyết mạch không thể đứt, truyền thừa cũng không thể mất.