Chương 1
Nghỉ lễ, tôi một mình đi ăn buffet, ăn nhiệt tình đến mức khi ra khỏi nhà hàng thì cái áo đã không cài nổi nút nữa.
Thế là tôi quyết định… cứ giả làm bà bầu đi luôn cho thoải mái.
Nói thật, không hóp bụng đúng là dễ thở thật.
Đang hí hửng chọn đồ sơ sinh cho bé em họ mới sinh ở khu mẹ và bé, tôi bỗng thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn chằm chằm mình.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn — suýt nữa thì đứng không vững.
Là Thẩm Vũ An.
Người tôi thầm yêu bao lâu, người mà tôi theo đuổi mãi không được, đang đứng cách đó không xa, nhìn tôi chằm chằm.
Trời đất ơi!!!
Tôi mà lại để anh ấy nhìn thấy mình trong bộ dạng thế này á?! Cảm giác này khác gì đang khỏa thân giữa phố đâu?
Tôi lập tức quay người bỏ chạy.
Ai ngờ Thẩm Vũ An lại nhanh hơn. Một giáo viên dạy thể dục như tôi mà còn chạy không lại anh ấy?! Anh nhanh chóng chắn trước mặt tôi, hơi do dự hỏi:
“Em… được mấy tháng rồi?”
Cái gì cơ?
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, thì ra là đang nhìn cái bụng tròn vo vì ăn no của tôi.
Tôi định lắc đầu giải thích thì nhân viên bán hàng đúng lúc đi tới, cầm theo bộ quần áo sơ sinh mà tôi vừa chọn:
“Loại đồ dùng cho bé ba tháng tuổi cô chọn khi nãy, tôi gói lại cho cô rồi nhé.”
Tôi gật đầu theo thói quen.
Ngay khi câu đó vang lên, sắc mặt Thẩm Vũ An tái nhợt đi thấy rõ, giọng anh khẽ run:
“Đã ba tháng rồi sao…”
Trời ơi, không phải tôi mang thai ba tháng đâu!
Là con bé em họ tôi vừa sinh được ba tháng!
Tôi vội vàng giải thích:
“Nghe em nói đã, bụng em là vì…”
Chưa kịp nói xong, nhân viên bán hàng đã xen vào với nụ cười tươi rói, tiếp tục chào hàng:
“Đúng đấy ạ, trẻ con lớn nhanh lắm, chị có thể chuẩn bị nhiều đồ một chút!”
Chị gái à, chị đúng là vua bán hàng!
Miệng dẻo thật đấy!
Mà cũng vì thế, mặt Thẩm Vũ An càng lúc càng trắng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, giọng trầm hẳn đi:
“Em có bạn trai rồi à?”
Tôi lập tức gào thầm trong lòng: Không có mà!!!
Chẳng phải vì theo đuổi anh không được sao?
Lần này tôi vội vàng phủ nhận:
“Không có!”
Toàn thân Thẩm Vũ An khẽ run lên, khi ngẩng đầu lại, mắt anh ngập tràn nghi hoặc xen lẫn đau lòng.
Tôi biết chắc anh đã hiểu lầm to, bèn nói ngay:
“Em không có mang thai!”
Nhưng giọng điệu này, cộng với hoàn cảnh hiện tại, cùng cái bụng tôi giờ có hóp cũng không hóp nổi… Chẳng khác gì "càng nói càng sai".
Thẩm Vũ An vẫn im lặng, không biết đang nghĩ gì.
Tôi ở bên cạnh cứ nói liên hồi, không biết anh có nghe lọt chữ nào không.
Chỉ biết là khi anh nhìn tôi lần nữa, mắt đã hoe đỏ, cố gượng ra một nụ cười nhàn nhạt:
“Phó Thời Húc, kết hôn với anh nhé.”
Tôi: ???!!!
Còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Vũ An đã thử đưa tay chạm vào bụng tôi, nhưng đến sát thì lại rụt lại, giọng đầy kiên định:
“Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
“Tin anh được không?”