Chương 17: Đơn giản khẩu xú, cực hạn hưởng thụ
Phàm là người có thanh danh hiển hách, chắc chắn có chỗ bất phàm.
Mấy ngày gần đây, Phương gia tại Vân Châu có thể nói là danh tiếng vang xa, như sấm bên tai!
Thật sự là như sấm bên tai, ba ngày trước trận thiên lôi tẩy địa kinh khủng kia, ký ức vẫn còn như mới.
Tương truyền, Phương gia xuất hiện một vị Vô Thượng Đại Đế, một chưởng liền tiêu diệt Vương gia, bá chủ Vân Châu trước kia, càng dẫn tới Thiên Đạo kiêng kỵ, thiên uy cuồn cuộn quét sạch, tràng cảnh giống như tận thế phủ xuống khiến chúng sinh Vân Châu lạnh run.
Chỉ là không ai biết rõ vì sao, trận quyết đấu đỉnh cao kia đột nhiên hành quân lặng lẽ, đầu voi đuôi chuột, rồi không còn ai nhắc tới.
Mà sau ba ngày yên lặng, trận đại chiến bị cắt ngang một cách khó hiểu kia cuối cùng cũng nghênh đón hồi kết.
Ước chừng hai mươi bốn đạo thân ảnh vĩ ngạn đồng thời phủ xuống Phương gia, từng đạo uy áp tràn ngập bốn phía, đại địa Vân Châu khó mà tiếp nhận, lập tức đất rung núi chuyển, chúng sinh lung lay sắp đổ, tiếng thét chói tai kinh hoàng vang lên, mọi người tranh nhau đào thoát.
"Sống không nổi nữa rồi, ba ngày trước là Đại Đế thần bí đối đầu Thiên Đạo, hiện tại lại là Chí Tôn cấm khu dốc toàn bộ lực lượng, đây là muốn làm gì? Phương gia kia đến cùng muốn làm cái gì?!"
"Thương Thiên a, trước kia hắc ám náo loạn nhiều nhất cũng chỉ có bảy tám Chí Tôn xuất hiện, nhiều nhất cũng chỉ chết một nửa sinh linh, bây giờ toàn bộ đi ra, thiên hạ lớn còn có chỗ dung thân sao?"
"Chạy? Có thể chạy đi đâu? Lần này e là hắc ám náo loạn lớn nhất trong lịch sử, thật sắp chết đến nơi rồi..."
"Không! Vẫn còn hy vọng, các Chí Tôn cấm khu hiển nhiên là nhắm vào Đại Đế thần bí của Phương gia mà tới, chỉ cần, chỉ cần..."
"Chỉ cần cái gì? Ngươi cảm thấy một chọi hai mươi bốn có thể thắng sao? Dù cho Vô Khuyết Đại Đế có cử thế vô song, vô địch thiên hạ, nhưng Chí Tôn cấm khu ngày trước cũng là Đại Đế!"
"Xong rồi, ta dường như thấy cả bà cố rồi..."
Thế nhân tuyệt vọng nằm rạp trên mặt đất, trong lòng tràn đầy u ám.
Cùng lúc đó, các tộc nhân Phương gia cũng đang lạnh run.
Dĩ nhiên, bọn họ không phải vì sợ hãi, mà là sinh mệnh bản năng đang run sợ, điều này không cách nào khống chế.
Trên thực tế, nếu bỏ qua vẻ ngoài không chịu nổi, đi thăm dò nội tâm của mỗi vị tộc nhân Phương gia, liền sẽ phát hiện, kỳ thực bọn họ ai nấy đều vô cùng phấn chấn và xúc động.
Không gì khác, chỉ vì...
Tộc trưởng đại nhân thân ái đứng ngạo nghễ trên mái vòm, tay nâng một đạo viên ấn, ánh sáng chói lọi chiếu rọi xuống, cứ thế mà bức lui hai mươi bốn vị Chí Tôn đang thò tay vào, khiến chúng không thể xâm phạm Phương gia tổ địa mảy may, đồng thời còn ngưu bức ầm ầm mở miệng chửi một đám Chí Tôn.
"Một lũ tạp chủng thoi thóp, cũng dám vọng tưởng khuất phục ta? Tuyệt đối không thể!"
Phương Chính hét lớn một tiếng, tiếp đó nâng cao Trấn Tinh Ấn, lại lần nữa mở ra một đạo cấm chế, lực đạo khủng bố chốc lát vặn vẹo không gian bốn phía, khiến hai mươi bốn vị Chí Tôn đều không dám đối đầu với phong mang của nó, đành phải lui lại trăm dặm, rút khỏi phạm vi lãnh địa nhà họ Phương.
Trấn Tinh Ấn, tổng cộng bốn mươi chín đạo cấm chế, chính là do Trần Dật tiện tay đem một khỏa tinh thần cỡ lớn luyện hóa mà thành, trọng lượng vô cùng, nếu toàn bộ cấm chế mở ra thì sẽ hóa thành một đạo hắc động cỡ nhỏ, người tu vi dưới Độ Kiếp đều không thể thoát khỏi trường hấp dẫn khủng bố kia, sẽ bị nghiền thành bột mịn trong chốc lát!
Tuy Phương Chính chỉ mở ra ba mươi sáu đạo cấm chế, không phóng xuất ra toàn bộ uy năng của Trấn Tinh Ấn, thế nhưng mấy Chí Tôn này cũng không phải cường độ Độ Kiếp thời đỉnh phong, bất quá chỉ là một lũ Hợp Thể đại tàn khí huyết suy bại mà thôi, nào dám chính diện đối đầu?
"Phương Chính!" Một vị Chí Tôn lớn tiếng mở miệng: "Ngươi cũng là sinh linh của bản giới, coi là thật muốn đi cùng con đường với vực ngoại thiên ma kia ư?!"
"Ngươi là cái đéo gì?!" Phương Chính không chút khách khí đáp lại: "Ai tốt ai xấu ta tự có phán đoán, vực ngoại thiên ma? Ông đây chính là vực ngoại thiên ma!"
"Ngươi coi như không vì mình suy nghĩ, cũng nên vì cả ngàn miệng ăn của Phương gia ngươi suy nghĩ chứ? Nếu khăng khăng ngoan cố chống lại đến cùng, vực ngoại thiên ma kia cũng không bảo vệ được toàn tộc ngươi đâu, nếu không muốn cửu tộc toàn diệt, còn không thành thật khai ra?!" Một vị Chí Tôn khác lạnh nhạt uy hiếp.
"Ngươi có diệt cả mười tộc ta thì sao?!" Phương Chính phách lối tột cùng, chỉ thẳng vào mũi đối phương mà mắng: "Ngươi bất quá cũng chỉ là kẻ trốn trong cấm khu thoi thóp, dựa vào cướp đoạt bản nguyên linh vận của chúng sinh để duyên thọ thôi, cũng dám ở trước mặt ta gâu gâu sủa inh ỏi, ta chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như ngươi!"
Đối phương vẫn còn cố kỵ điều gì đó, chậm chạp không động thủ thật sự, không đạt được điều kiện phát động nhiệm vụ cầu viện.
Phương Chính cảm thấy mình có lẽ nên phách lối hơn một chút, bằng không không phát động được nhiệm vụ, thì thật có lỗi với sự ưu ái của chủ nhóm.
Lúc này, lại một vị Chí Tôn chậm rãi mở miệng: "Phương Chính! Hiện giờ vận mệnh nằm trong tay chúng ta, vực ngoại thiên ma kia đã hết thời, ngươi nếu còn chấp mê bất ngộ..."
Lời còn chưa dứt, Phương Chính liền hùng hùng hổ hổ ngắt lời: "Câm mồm, lão tặc vô sỉ!"
"Ngươi có phải cho rằng đeo cái mặt nạ rách nát kia thì ta không nhận ra ngươi không?!"
"Vân Lam Đại Đế, ngươi mẹ nó coi như là vị Đại Đế duy nhất trong lịch sử Vân Châu, cũng là Đại Đế cuối cùng, vậy mà mới chưa tới ngàn năm đã bắt đầu vong bản? Lúc xuống tay với Vân Châu còn ác độc hơn ai hết!"
"Đáng thương mảnh đất sinh ngươi dưỡng ngươi, máu chảy thành sông, chỉ để ngươi duyên thọ ngàn năm rồi tàn sát ức vạn sinh linh, ngươi ngủ có ngon không?!"
"Ngươi... ngươi ngông cuồng!" Vân Lam Đại Đế nổi giận khi bị vạch trần thân phận.
"Ngươi sủa cái gì?!" Phương Chính càng thêm phách lối: "Ngươi cái súc sinh, chẳng lẽ không biết người Vân Châu đều muốn ăn tươi nuốt sống ngươi, còn dám lắm mồm ở đây?"
"Tốt, rất tốt!" Ánh mắt Vân Lam Đại Đế càng thêm lạnh giá.
"Tốt cái con mẹ nhà ngươi, không phục thì tới chơi ta, đừng có lề mề!"
Đơn giản khẩu xú, cực hạn hưởng thụ.
Phương Chính mắng đã đời.
Hỏi thử thiên hạ, có tu sĩ Tiên Đài nào dám chỉ thẳng vào mũi Đại Đế ngày trước mà mắng như hắn không? Lại còn dùng thứ ngôn ngữ thô bỉ nhất, trực tiếp nhất, thuần túy nhất để mắng?
Ngoài ta ra, còn có ai?!
Tộc nhân Phương gia: Tộc trưởng ngưu bức!!! (vỡ giọng)
Những Chí Tôn còn lại cũng bị miệng thối của Phương Chính làm cho kinh hãi, loại kẻ to gan lớn mật này, đã xác định là có chết không hối cải, bởi vậy bọn họ không muốn đối thoại với người sắp chết, từng người im lặng không nói, chỉ một mực bày trận tạo áp lực.
Nhưng Phương Chính cảm thấy bọn họ chắc là không dám xông lên chịu trận bị hắn phun nữa, cuối cùng từng kẻ đều như mất hết nhân tính, ngậm bồ hòn làm ngọt cũng không cãi lại được, bởi vì hắn nói đều là sự thật.
Bất quá cho rằng không nói gì thì xong sao?
"Sao, một hai đều câm hết rồi? Mở miệng cho ta!!!"
"Nha? Ngươi trừng ta? Cực Bá Đại Đế đúng không? Ta thấy ngươi chỉ là đồ bỏ đi..."
Phương Chính nâng Trấn Tinh Ấn hộ thể, vô cùng phách lối điểm danh, dán mặt mà mắng.
Đồng thời còn có thể nhất tâm nhị dụng, tiện tay thu lại hình ảnh trận chiến rồi chia sẻ vào nhóm để tranh công.
['Ta thật không muốn tế thiên a' chia sẻ một đoạn video.]
['Ta thật không muốn tế thiên a: Chỉ bằng miệng lưỡi chiếm ba ngàn đế, song chưởng quét ngang mười bốn châu!]
['Ta thật không muốn tế thiên a: Không phải Lương Tĩnh Như cho ta dũng khí, mà là chủ nhóm đại đại!]
['Ta thật không muốn tế thiên a: Chủ nhóm đại đại, ngài thấy con mút có được không ạ?]