Đấu Hồn này ngưng luyện gần như là thực thể, nhìn bằng mắt thường giống như chiến thân huyết mạch của chiến sĩ huyết mạch, nhưng lại không phải là chiến thân huyết mạch thật sự.
- Muốn chết sao? Hôm nay ta ép ngươi phải lộ ra thân phận vong linh!
Càn Kình nhìn một đòn của Kim Trạch Thiên Lục đánh về phía mình. Vai hắn run lên trực tiếp cầm búa sắt thánh khí ở trong tay. Mười tám búa thặng phong năm búa hợp nhất!
- Bỏ tạp cầu tinh, ném giả lưu chân, dưới ngôi sao, không có gì giả dối!
Trong miệng Càn Kính lặp lại cảm ngộ mình nhớ được. Trong lúc ra tay, xung quanh búa sắt bắn ra rất nhiều điểm tinh quang. Vô số tinh quang vờn quanh phá ra ánh sáng lập lòe, giống như vô số ngôi sao phát sáng, lao tới bao phủ Kim Trạch Thiên Lục.
- Không tốt!
Kim Trạch Thiên Lục cảm giác được thánh khí trong tay Càn Kính tăng cường thực lực cho Càn Kình, phát ra uy năng không ngờ không thua kém gì một cường giả nhập thánh thật sự.
Giờ phút này Kim Trạch Thiên Lục trước sau không mở ra hồn vực, đã quyết định không giữ lại bất kỳ điều gì nữa. Hắn không dám tiếp tục xem Càn Kình là một nhân vật nhỏ chưa nhập thánh không đáng để ý nữa.
- Hồn vực dính chặt! Mở ra cho ta! Càn Kình, đứng yên cho ta!
Trong phút chốc, không khí trở nên đặc quánh. Trong nháy mắt mọi người đang đứng trên quảng trường cảm giác mình hình như tiến vào trong một biển hồ sền sệt. Bọn họ muốn làm ra bất kỳ di chuyển đều cảm thấy khó khăn gian nan như vậy.
Hồn vực dính chặt vừa mở ra, xung quanh tất cả đều trở nên chậm lại. Thậm chí khiến người ta có một loại ảo giác hắn dường như có thể khống chế thời gian xung quanh, khiến thời gian xung quanh trở nên chậm lại.
Dưới chân Kim Trạch Thiên Lục sinh tốc độ gió cực nhanh, ép đất thành tấc, đánh về phía Càn Kình. Bàn tay lớn trên không trung bỗng nhiên mở ra, từ lên hạ xuống hoàn toàn bao phủ Càn Kình ở trong chưởng ép:
- Quỳ xuống cho ta!
- Hồn vực thiêu đốt! Mở cho ta! Đốt cháy tất cả những thứ này! Hồn vực bạo lực phóng ra cho ta! Phát ra lực lượng ngay cả ngôi sao cũng có thể xé rách!
Càn Kình một mặt đánh ra mười tám búa thặng phong, một mặt phát động hai hồn vực hình thức ban đầu trong cơ thể. Hồn vực thiêu đốt sôi trào trùng kích hồn vực bạo lực kích động rít gào, rót vào trong búa sắt.
Da đầu Kim Trạch Thiên Lục cảm thấy tê dại. Không ngờ hồn vực của mình không thể hạn chế được hành động của đối thủ. Nếu như chiếc búa sắt thánh khí này thật sự va chạm vào bàn tay mình, khẳng định là bàn tay của mình sẽ bị đập nát!
Né tránh!
Kim Trạch Thiên Lục vội vàng đưa ra phán đoán. Càn Kình không cách nào nhanh chóng di chuyển ở hồn vực của mình trong thời gian dài. Chỉ kiên trì trong thời gian mấy lần hít thở, đã đủ khiến hắn mệt mỏi muốn gục xuống.
- Vạn Ảnh!
Kim Trạch Thiên Lục thấy thân thể Càn Kình lóe lên. Cái bóng của hắn lưu lại tại chỗ gần như thực chất, người đã xuất hiện ở vị trí trước mặt Kim Trạch Thiên Lục.
- Cơ hội tốt!
Trong lòng Kim Trạch Thiên Lục thầm vui mừng. Dưới khoảng cách như vậy Càn Kình căn bản không có cách nào vận dụng búa rèn sắt. Hắn nhìn Càn Kình vung tay lên đánh ra một quyền chỉ cười nhạt.
Bản thân mình là cường giả nhập thánh còn đỡ không được một quyền của ngươi sao? Nhưng thật ra tiểu tử ngươi gặp xui xẻo rồi! Dám cứng đối cứng trao đổi một quyền với cường giả nhập thánh sao? Điều đó đủ khiến thân thể của ngươi bị đánh nát bấy.
Nắm đấm của Càn Kính và nắm đấm của Kim Trạch Thiên Lục đan xen lẫn nhau, đánh vào vị trí bụng dưới của đối phương...
Sau một khắc, cả khuôn mặt Kim Trạch Thiên Lục trở nên vặn vẹo. Lực lượng mạnh mẽ xông qua bụng dưới của hắn, cứng rắn khiến y phục phía sau lưng hắn bị đánh nát bay tán loạn!
Đây là?
Kim Trạch Thiên Lục sửng sốt, không thể tin được trợn trừng mắt nhìn Càn Kình.
Mình lại bị người này đánh vỡ phòng ngự? Hơn nữa nội tạng ở bụng dưới còn có thể bị tổn thương nghiêm trọng!
Vì sao? Sao có thể như vậy được?
Sau khi Kim Trạch Thiên Lục đánh một quyền vào bụng dưới của Càn Kình, hắn có nghe thấy tiếng xương gãy. Lúc đầu hắn cảm thấy hưng phấn, nhưng đau đớn kịch liệt sau đó khiến hưng phấn liền biến mất
Không sai! Quả thật có người bị gãy xương! Nhưng không phải là Càn Kình bị đánh trúng gãy xương, mà là xương tay Kim Trạch Thiên Lục công kích tới bị gãy.
Phong Vân Kim Thân, Kim Thân cảnh!
Lực phòng ngự mạnh mẽ! Cho dù là một quyền mạnh mẽ của cường giả nhập thánh như Kim Trạch Thiên Lục, cũng không cách nào phá vỡ được lực phòng ngự cường đại của Phong Vân Kim Thân Kim Thân cảnh!
Trong nháy mắt, thân thể Kim Trạch Thiên Lục giống như như diều đứt dây, bay ngược lại phía sau!
- Muốn lui sao?
Càn Kình giơ tay lên đánh ra một trảo, trực tiếp chụp vào đầu Kim Trạch Thiên Lục đầu. Đầu ngón tay bạo liệt giống như móng vuốt được chế tạo từ kim cương, chỉ cần bị chộp trúng nhất định có thể bóp vỡ đầu người ta.
Cảm giác đau đớn ảnh hưởng tới việc Kim Trạch Thiên Lục phát huy chiến lực.
Giờ phút này, dưới ý chí cầu mong được sống sót, Kim Trạch Thiên Lục không dám tiếp tục có bất kỳ sự giấu diếm nào. Dấu ấn vong linh ở trán hắn phóng ra một khí tức lạnh lẽo có chút yếu ớt. Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn trên toàn thân đã hoàn toàn biến mất!
Không sai!
Vong linh có thể hoàn toàn loại bỏ dây thần kinh đau đớn!
Về điểm này, Càn Kình nhớ mấy lão sư đều đã từng đề cập qua. Khi sinh vật không đau đớn, tuy rằng sẽ phản ứng trở nên chậm hơn một chút, nhưng đồng thời mất đi cảm giác đau đớn, sợ hãi khi đối mặt với tử vong cũng sẽ giảm xuống rất nhiều. Thậm chí sinh vật đó sẽ có một niềm tin lệch lạch cho rằng mình sẽ không chết.
Loại tư tưởng không sợ chết này, nếu như chuyển hóa trở thành chiến đấu, mất đi đau đớn sẽ khiến hắn càng cường hơn, càng khó chơi hơn.
Trong chớp mắt đó, Kim Trạch Thiên Lục nghiêng đầu một cái. Một lỗ tai hắn bị Càn Kình kéo đứt. Người hắn lại bay lùi về phía sau.
Cường giả nhập thánh sẽ có thể bay lượn!
Trên bầu trời, vẻ mặt Kim Trạch Thiên Lục giống như chưa tỉnh hồn, hoàn toàn không phát hiện được lỗ tai đang không ngừng chảy máu. Ánh mắt hắn mờ mịt nhìn chằm chằm vào Càn Kình. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hậm hực. Đường đường là cường giả nhập thánh lại bị một chiến sĩ trẻ tuổi chưa nhập thánh ép phải lùi lại phía sau.
- Hỗn đản! Hỗn đản! Hỗn đản!
Kim Trạch Thiên Lục khẽ gầm lên. Lần đối chiến này thực sự quá thua thiệt. Nếu như hắn cũng nắm giữ thánh khí, vừa nãy người chết nhất định sẽ là Càn Kình. Nhưng mình lại không có thánh khí!
Đừng nói thánh khí, cho dù là Hồn Binh hắn cũng không có một cái nào!
Kim Trạch Thiên Lục ảo não ngẩng đầu nhìn về phía vị trí biển sâu vô tận sau lưng mình. Đáng tiếc trong tay không có một binh khí thuận tay, nếu không vừa rồi đã đánh chết Càn Kình!
Không sai!
Tuy rằng Càn Kình không phải là cường giả nhập thánh, nhưng trong tay hắn có một thánh khí, hơn nữa còn có thể phát huy được tất cả uy lực của thánh khí đó!
Một thánh khí có thể phát ra tất cả uy lực, uy năng sẽ không thua kém thực lực của bản thân một cường giả nhập thánh.