Nàng cứ tiếp tục. Ta còn có chuyện phải làm.
Càn Kình cầm theo Trảo Mã Đao đi về phía Liệt Diễm Hồ.
- Chờ một chút.
Thủy Liên Doanh thận trọng nhìn Càn Kình:
- Nơi ngươi đi tới có nguy hiểm hay không?
Càn Kình theo bản năng lắc đầu. Chỉ cần không tiếp tục tiến vào trong núi, đi tới chiến đấu sinh tử với nhện Nguyệt Ma Hoa, vẫn không tính là nơi quá nguy hiểm?
Trong đôi mắt đẹp của Thủy Liên Doanh lấp lánh vẻ vui sướng. Hai tay khẩn trương dùng sức nắm chặt lấy thanh trường thương nhỏ giọng hỏi:
- Vậy hai chúng ta có thể đi theo không?
Trong đôi mắt Thủy Liên Doanh lộ vẻ khẩn trương. Nàng tiến vào sơn cốc Tứ Quý này đã hơn một tháng, trước sau chỉ loay hoay sống ở một nơi nhỏ như vậy, khó tránh khỏi có chút buồn chán, muốn đi xung quanh xem thử sơn cốc nguy hiểm này thế nào. Chỉ có điều nếu một mình hành động, nàng lại không có can đảm.
- Các nàng sao?
Ánh mắt Càn Kình nhìn về phía cửa sơn động:
- Lẽ nào Bích Lạc cũng muốn đi xem?
Thủy Liên Doanh vội vàng liên tục gật đầu. Sau khi Càn Kình rời đi, ba con hổ tuyết ở phía trên đỉnh tuyết đọng tạo áp lực thực sự quá lớn. Cho dù chúng không nhảy xuống, chỉ luẩn quẩn đi tuần ở phía trên, mỗi khi nhìn thấy chúng nàng vẫn cảm thấy lo lắng không thôi.
Càn Kình trầm tư. Hình như sư phụ cũng chưa từng nói chính xác là không được dẫn người đi vào. Chắc hẳn người cũng không phản đối gặp người khác.
- Đi.
Thủy Liên Doanh hiếm khi lộ ra vẻ tiểu nữ nhi hô to một tiếng. Nàng giống như một làn khói chạy vào sơn động, kéo Bích Lạc ra ngoài.
Càn Kình nhặt mấy hòn đá từ dưới đất, cầm ở trong tay, một tay kia cầm theo Trảo Mã Đao đi phía trước tạo thành một tiểu đội ba người, chuẩn bị nếu như chẳng may gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, mình tuy chỉ có chút năng lực sơ đẳng về xạ thuật, vẫn có thể phát huy được chút tác dụng.
Liệt Diễm Hồ vĩnh viễn không thay đổi tràn ngập hơi nước, thậm chí đưa tay ra cũng hiếm khi nhìn thấy được năm ngón tay. Lần đầu tiên nhìn thấy hồ lớn, hai nữ hài lộ vẻ kinh ngạc và vui sướng.
Tuy phần lớn thời gian Càn Kình không ở trong sơn động, có thể sử dụng lò lửa nấu nước tắm, nhưng chắc chắn không thể thoải mái như tắm trong hồ nước nóng.
Càn Kình nhìn hai cô gái vui vẻ như vậy, không đành lòng phá hỏng ảo tưởng của các nàng, nhưng vẫn phải nói:
- Hồ nước ở đây, nếu nàng thả một quả trứng vào, qua một thời gian ngắn lấy ra sẽ phát hiện, đã được luộc chín.
Tiếng hoan hô của hai nữ hài lập tức biến mất. Hai người có chút không tin liếc mắt nhìn nhau. Thủy Liên Doanh đánh bạo cẩn thận đưa tay vào trong hồ. Cái nóng trong nước hồ lập tức theo đầu ngón tay của nàng truyền vào đại não.
- A...
Thủy Liên Doanh thét lên một tiếng chói tai, vội vàng rụt tay lại, đôi môi liên tục thổi vào ngón tay đã ửng đỏ vì bỏng.
Càn Kình cầm Trảo Mã Đao vẽ lên trên một tảng đá lớn một vòng tròn lớn bằng nắm tay, sau đó vừa lui về phía sau vừa nhìn động tác của Thủy Liên Doanh, liên tục lắc đầu thở dài:
“Thấy vẻ mặt nàng như vậy, mình thật sự bắt đầu bội phục mình. Mỗi ngày ở bên trong còn không bị luộc chín.”
Sau khi cách trăm bước, Càn Kình lấy từ trong người ra quyển Thần Xạ xem. Hôm nay mình tới quả thật có hơi sớm, không bằng vừa luyện tập xạ thuật, vừa đợi sư phụ đến đây.
Bên hồ có không ít đá. Càn Kình cũng không thiếu thứ để luyện tập xạ thuật. Hắn cầm hòn đá ném ra, vẽ một đường thẳng tắp trên không trung, chính xác đập vào trung tâm của vòng tròn vẽ trên tảng đá lớn. Sau khi va chạm với tảng đá lớn, hòn đá lập tức vỡ nát thành những mảnh nhỏ, bắn loạn ra xung quanh.
Bích Lạc nhìn vậy không cảm thấy thú vị, đơn giản lại cẩn thận lấy ma hạch giấu từ trong ma pháp bào ra, hai tay nắm thật chặt bắt đầu ngồi thiền.
Thủy Liên Doanh lúc đầu còn hiếu kỳ, sau cũng bắt đầu múa thương lớn, tập luyện.
Trong hồ nước thỉnh thoảng lại có tiếng cá nhảy lên mặt nước, ngoài ra cũng chỉ còn lại tiếng hòn va chạm rồi vỡ vụn.
Số đá bên cạnh Càn Kình gần như đã bị mang ra luyện xạ thuật đánh, lúc này lão nhân mới như mọi ngày xuất hiện ở bên hồ.
- A? Còn có hai nữ oa oa sao?
Lão nhân vuốt râu mép hoa râm, trong ánh mắt tràn ngập vẻ quái dị. Lão quay sang nhìn Càn Kình nháy mắt ra hiệu, cười nói:
- Tiểu tử, không trách được mỗi ngày ngươi đều lựa chọn trở về đó. Nếu lão nhân gia ta có hai người như thế chờ, ta cũng trở về.
Càn Kình giả vờ không nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của lão nhân này, cất Thần Xạ đi, nói:
- Ngày hôm nay, vẫn tắm sao?
- Người nào là lớn? Người nào là nhỏ? Thích người nào hơn? Cẩn thận một chút. Trong sơn cốc Tứ Quý này cũng không có người phụ trách đỡ đẻ.
Lần đầu tiên Càn Kình phát hiện, sư phụ thường ngày nói năng bừa bãi, hóa ra lại tò mò như vậy.
- Sư phụ, ta còn chưa tới mười tám tuổi...
- Chưa tới mười tám tuổi thì làm sao?
Lão nhân đưa cánh tay lên khoác vai Càn Kình:
- Nhớ năm đó, khi ta mười tám tuổi, hài tử đã có thể chạy đầy đất...
- A? Phải không?
Càn Kình vội vàng nói sang chuyện khác:
- Vậy hài tử của người đâu? Hiện giờ đang làm gì?
Sự nhiệt tình trong mắt của lão nhân giống như bị một chậu nước dập tắt. Ánh mắt đang lóe sáng bỗng chốc trở nên tối sầm, trong giọng nói mang theo sự cô đơn nói không nên lời:
- Chết rồi. Không chết ở trong chiến trường Nhân Ma, lại chết ở... Quên đi! Không nói nữa... Ngày hôm nay chúng ta đổi chỗ khác chơi.
Lão nhân xoay người khoát tay áo, trong nháy mắt thần sắc trở nên già hơn rất nhiều. Trong ánh mắt ảm đạm chớp động có chút ánh nước. Ngón tay lặng lẽ chạm vào khóe mắt một cái.
Càn Kình thấy rõ ràng, lúc lão nhân xoay người đuôi ngón tay xẹt qua khóe mắt, chớp mắt mang theo một giọt nước trong suốt.
Trong sương trắng dày đặc, một con trâu một sừng to khỏe kéo một xe gỗ chạy rất nhanh ra. Bánh xe làm bằng gỗ nghiến lên những viên đá ở ven hồ không ngừng phát ra những tiếng lạo xạo.
Hai nữ hài nhìn thấy con trâu một sừng đồng loạt nhảy về phía sau nửa bước, cảnh giác nhìn ma thú hình thể to khỏe có đôi mắt màu lam này.
Càn Kình đối với chuyện của lão nhân đã không còn cảm thấy kinh ngạc hơn được nữa. Hắn nhìn hai nữ hài, vẫy tay, leo lên xe gỗ trước:
- Ma thú kéo xe, cho dù là hoàng tộc hoàng triều Chân Sách thấy được, cũng sẽ nói người xa xỉ.
Trâu một sừng kéo xe gỗ chuyển động chung quanh Liệt Diễm Hồ. Thân thể to lớn cường tráng dù bị buộc chặt với cái xe, cũng không ảnh hưởng tới tốc độ của nó. Xe được kéo đi chừng hai canh giờ, đã đi ra khỏi màn hơi nước dày đặc. Trước mắt là mặt nước màu xanh nhạt không còn có chút hơi nóng bốc hơi nào.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt hồ nước xanh biếc. Gió thổi qua mặt hồ tạo ra chút gợn sóng, giống như vẩy cá phát ra quang mang. Xung quanh hồ đầy tuyết trắng phải có của mùa đông tại sơn cốc Tứ Quý. Bánh xe đè lên trên bờ hồ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Lão nhân ngồi ở trên xe gỗ không có ý tứ đi xuống, giơ tay chỉ vào hồ nước xanh gợn sóng lấp lánh nói:
- Tiểu tử, ngày hôm nay tắm ở chỗ này.