Ngoài người thức tỉnh huyết mạch Tinh Linh Vương chung cực cường đại nhất trên đại lục ra, mỗi đời Càn gia đều có một số người khác tiến vào thức tỉnh sơ cấp. Năm trước Càn gia có hơn ba mươi mấy người tiến vào thức tỉnh sơ cấp!
Trong ba mươi mấy người Càn Gia thức tỉnh huyết mạch lần này, rất có thể sẽ có chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương thức tỉnh chung cực. Cho nên ba mươi mấy người thức tỉnh huyết mạch lần này rất được coi trọng. Trong số bọn họ rất có thể sẽ có người giúp Càn gia một lần nữa đạt tới thời kỳ đỉnh phong nhất, đè ép hai đại gia tộc chiến sĩ huyết mạch khác!
Đúng vậy, dựa theo thời gian thức tỉnh huyết mạch, ba đại huyết mạch chung cực chưa bao giờ cùng thức tỉnh một lúc. Mỗi khi một nhà có người thức tỉnh huyết mạch chung cực, nhà đó tạm thời sẽ trở thành mạnh nhất! Căn cứ theo ghi chép của Càn gia, có lẽ người thức tỉnh chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương chung cực sẽ xuất hiện trong thế hệ này.
- Không đúng!
La Đức dùng sức lắc đầu, nói:
- Chỉ cần ngươi chịu khó, lại thêm sự hỗ trợ phối hợp của ta, cho dù có gặp phải chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương, cho dù bọn họ có là ma vũ song tu, ngươi cũng có khả năng chiến thắng!
Càn Kình lại càng cười khổ. Chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương có thể xưng hùng trên đại lục, trở thành một trong ba đại chiến sĩ huyết mạch chung cực, tất nhiên lực lượng có bí mật mà người ngoài không thể biết được. Cho dù chỉ là người thức tỉnh sơ cấp, tốc độ phát triển cũng kinh người. Đặc biệt là năng lực ma vũ song tu kia càng là ác mộng đối với chiến sĩ và ma pháp sư.
Đánh bại chiến sĩ huyết mạch gần như là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. Mà đánh bại chiến sĩ huyết mạch là một trong ba đại chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương chung cực như lời La Đức nói, lại càng hão huyền hơn!
Càn Kình khẽ cảm than. Người chưa chính thức gặp qua chiến sĩ huyết mạch, không thể nào biết được chiến sĩ huyết mạch cường đại như thế nào! Nếu những người đã chứng kiến sự cường đại của chiến sĩ huyết mạch, nghe thấy La Đức ôm mộng tưởng đánh bại bọn họ, không biết sẽ nghĩ hắn quá ngây thơ hay đang vọng tưởng hão huyền?
Thức tỉnh sơ cấp, dù chỉ là chiến sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương mới thức tỉnh sơ cấp...
Càn Kình khẽ lắc đầu. Thế giới này chính là không công bằng như vậy! Có một số người chỉ đơn giản thức tỉnh huyết mạch, lập tức có được viễn cảnh tương lai vô cùng sáng lạng. Bọn họ cũng không cần phải là thiên tài, chỉ cần thức tỉnh huyết mạch đã đủ đáng sợ hơn nhiều so với thiên tài!
Càn Kình lén nhìn thân thể cùng hai tay của mình, khẽ thở dài. Mình cũng họ Càn, nhưng tại sao khi kiểm tra thức tỉnh huyết mạch lại thất bại, khiến mình hiện tại chỉ có thể hi vọng trông chờ vào việc tìm kiếm bí tịch trong tấm bản đồ kia. Mặc dù không cách nào trở thành một vô địch trong các chiến sĩ huyết mạch, nhưng ít nhất có thể đạt được lực lượng cường đại, không bị người khác xem thường. Nếu như may mắn, mặc dù không cách nào chiến thắng được ba đại chiến sĩ huyết mạch thức tỉnh sơ cấp, cũng có cơ hội đánh bại các chiến sĩ huyết mạch sơ cấp khác!
- Càn Kình! Càn Kình! ...
La Đức huơ huơ tay trước mặt Càn Kình:
- Nghĩ cái gì thế? Sao nào? Ta cho rằng tương lai ngươi thực sự sẽ trở thành một chiến sĩ vĩ đại!
Càn Kình khẽ cười nhìn La Đức. Nếu không phải muốn chứng minh cho những người trong gia tộc đã xem thường hắn biết, mặc dù hắn không cách nào thức tỉnh huyết mạch vẫn là một chiến sĩ vĩ đại, sợ rằng Càn Kình hắn đã không xuất hiện ở thành Áo Khắc Lan vắng vẻ này mà tìm tới một toà thành thị phồn hoa nào đó làm một thương nhân rồi.
- Được!
Càn Kình hứng thú nhìn La Đức nói:
- Không biết lão sư có phương pháp gì? Ta nên phối hợp thế nào?
- Trước tiên ngươi phải tham gia thí luyện!
Biểu tình của La Đức lập tức trở mờ mịt:
- Sau đó ... sau đó ...
Càn Kình thấy hắn ấp úng cả buổi vẫn không nói tiếp được, liền mỉm cười, nói:
- Được rồi lão sư, ta đã hiểu. Thật sự cảm ơn ngài. Ta sẽ tham gia thí luyện. Khi thời gian tới, cứ nói cho ta biết là được.
La Đức lập tức cười vui vẻ, nói:
- Tốt, vậy mới đúng chứ!
Lúc này, Càn Kình đang gấp rút muốn đi mua ga giường mới, nhanh chóng trở về phòng để tiếp tục nghiên cứu cái mũ cổ quái kia, nên nói:
- Vậy lão sự, ta cáo từ trước.
Rời khỏi khu ký túc xá của các lão sư, Càn Kình lại thấy một người đang đứng cách đó không xa. Hắn bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ ngày hôm nay hắn không nên đi ra ngoài?
Bình thường, hắn ngoại trừ đi học, rèn luyện, làm công, ngủ gần như không còn việc gì khác. Nhưng hôm nay tại sao lại có nhiều việc tìm tới hắn như vậy?
Khải Tát Tư, tên này đã từng dẫn theo mấy tên tiểu đệ chặn đánh La Lâm, uy hiếp hắn không được theo đuổi hoa hậu giảng đường nữa. Sau đó, trong lần thi đấu so tài của học viện, tên này đã bị Càn Kình đánh cho thành một đầu heo. Sau khi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, hắn đã trở lại học viện.
Dáng người Khải Tát Tư rắn chắc dong dỏng cao, ngoài trừ cái mũi ưng hơi to ra, cũng có thể xem là khí suất anh tuấn. Bốn gã học viên đi theo phía sau hắn đang nhìn Càn Kình đầy khiêu khích.
Trên con đường không tính là rộng rãi này, Khải Tát Tư và bốn tiểu đệ dàn hàng ngang chặn kín cả con đường. Trong ánh mắt bọn họ ngoài trừ khiêu khích cũng chỉ là khiêu khích!
Càn Kình nhìn Khải Tát Tư, khẽ nhún vai, xoay xoay cổ, cười nói:
- Chặn đường ta? Ngứa da nên muốn bị đánh sao?
Những tiếng đốt xương cánh tay kêu lên rắc rắc, phối hợp với vẻ mặt tươi cười không chút kiên nhẫn của Càn Kình làm cho đám người Khải Tát Tư ớn lạnh. Hắn nhớ tới lần trước bị Càn Kình hành hạ, trong lòng không khỏi run lên.
- Càn Kình ... ngươi ... ngươi đừng đắc ý!
Khải Tát Tư sợ hãi lui về phía sau một bước, có chút khẩn trương run giọng nói:
- Ta ... ta ... không sợ ngươi! Hôm nay ta tới đây để nói cho ngươi biết ... buổi chiều, sau giờ cơm tối... ngươi ... ngươi hãy tới khu rừng nhỏ phía sau học viện. Chúng ta sẽ từ từ tính toán chuyện giữa hai chúng ta lần trước.
Khu rừng nhỏ đằng sau học viện là nơi các lão sư cũng thầm công nhận chuyên để cho các học viên lén tới đó giải quyết tranh chấp.