Hắn buột miệng hỏi:
- Ai?
- Ta, Càn Kình!
Càn Kình, cái tên này đối với rất nhiều người mà nói, là một cái tên đặc biệt xa lạ, bình thường không có khác lạ. Nếu như cố gắng nói có gì khiến người cảm giác khác thường, vậy chính là cái họ Càn này!
Một trong ba huyết mạch chiến sĩ thức tỉnh chung cực tại Hoàng triều Chân Sách, gia tộc huyết mạch chiến sĩ thức tỉnh chung cực Tinh Linh Vương, cũng là họ Càn. Chỉ có điều trong hoàng triều Chân Sách cũng không chỉ có gia tộc huyết mạch Tinh Linh Vương mới có họ này. Còn có vài người bình thường cũng mang họ này.
Chu Lễ Tư ôm đứa trẻ trong lòng, thân thể nhàn nhã hơi chấn động một chút. Trái tim cũng liên tục đập mạnh. Trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ oán độc, cảnh giác nhìn về phía cửa đại viện.
Năm đó, chỉ trong mấy ngày hắn đã vinh quang trở thành chiến sĩ năm nhất đệ nhất, sau đó hai lần giậm chân khiến Mạch Khảo Tư đệ nhất cường giả học viên chiến sĩ và ma pháp Áo Khắc Lan phải khiếp sợ, dễ dàng trở thành đệ nhất cường giả trẻ tuổi nhất trên lịch sử học viện.
Chu Lễ Tư nhớ tới chuyện hai năm trước, trong lòng không tránh khỏi kiêng kỵ, nhìn chằm chằm vào cửa viện lúc này vẫn đóng thật chặt chưa mở ra. Tay đang ôm đứa trẻ trong lòng không khỏi dùng sức.
- Càn Kình?
Bàn chân Khải Tát Tư đá vào linh cữu La Lâm quên phát lực, cứ lẳng lặng đạp như vậy, tầm nhìn vẫn chăm chú vào cửa viện còn đóng chặt chưa mở ra. Hai lông mày nhíu lại, hai tay không tự chủ nắm chặt.
Bốn gã chiến sĩ thấy thần sắc Khải Tát Tư như vậy, tạm thời dừng tấn công, đồng loạt nhìn chăm chú vào cửa chính.
Chiến sĩ ngồi ở trên ghế, nhàn nhã cầm một chén trà còn ấm, nhẹ nhàng thổi lá trà trong chén, mí mắt cũng không nâng lên, chứ đừng nói là đưa ánh mắt nhìn về phía cửa viện còn đóng.
Két...
Hai bên cánh cửa gỗ vang lên tiếng ma sát kim loại chói tai do thiếu dầu tra.
- Càn Kình.
Chu Lễ Tư ôm đứa trẻ trong lòng, theo bản năng lui lại nửa bước, trong ánh mắt nhất thời tràn ngập sự oán hận, trong lòng lặng lẽ kêu lên:
“Không sai! Chính là Càn Kình! Tuy rằng hắn cao hơn so với trước đây một cái đầu, cũng cường tráng hơn so với trước đây, toàn thân cao thấp tràn ngập nam tính! Nhưng đúng là nam tử này, người trong buổi tập thể dục sáng đã làm trò ở trước mặt học viên toàn trường, cự tuyệt mình. Từ trước tới nay, ngoài hắn ra chưa bao giờ có bất kỳ nam sinh nào có thể cự tuyệt lời mời của mình.”
Chu Lễ Tư lùi lại nửa bước, trong lòng lại cảm giác bị sỉ nhục. Nàng dùng ánh mắt càng thêm oán độc nhìn Càn Kình.
- Hai năm... Hai năm...
Khải Tát Tư nhẹ giọng tự nói, nhìn chằm chằm vào Càn Kình, thân thể vì phẫn nộ khẽ run lên. Cảnh tượng hai năm trước không ngừng lướt qua trong đầu hắn:
- Không ngờ ngươi còn không chết? Tốt, thật sự quá tốt! Ta còn tưởng rằng, cả đời này ta cũng không có cơ hội trả lại cho ngươi.
Khóe môi khóe mắt Khải Tát Tư liên tục co giật. Sự phẫn nộ khiến mặt hắn trở nên dữ tợn khác thường. Trong con mắt màu xanh nhạt thậm chí còn ẩn sâu một chút sợ hãi. Đó là một loại sợ hãi theo bản năng, chỉ có người chân chính đối mặt đánh nhau với Càn Kình, mới có thể nhớ kỹ phong thái tàn nhẫn không chút lưu tình khi hắn động thủ thế nào.
- Được, thật tốt!
Hơi thở của Khải Tát Tư có phần gấp gáp:
- Ngươi còn sống, thật sự quá tốt...
Bốn gã chiến sĩ không ngừng nhìn thần sắc của Khải Tát Tư, tự động bao vây hắn vào giữa, nhìn chằm chằm vào nam nhân đang trầm mặc không nói một lời, chậm rãi đi vào giữa sân.
Bốn gã chiến sĩ nhìn nam nhân đi vào trong viện, toàn thân cao thấp không có chút phẫn nộ, càng không có nửa phần sát ý. Trong ánh mắt hắn thoáng đau thương nhàn nhạt, hoàn toàn không giống như tiếng rít gào từ lúc ở ngoài cửa.
La Thanh Thanh quỳ gối trước linh cữu của La Lâm, nhìn đám người Khải Tát Tư trước sau lạnh lùng như sắt, không có nửa phần biến hóa. Chỉ có điều đôi mắt đã sớm khóc đến khô lệ lại một lần nữa trở nên ướt át. Nàng chậm rãi quay đầu nhìn Càn Kình, nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt, không ngừng rơi xuống trên khuôn mặt trắng mịn của nàng.
- Tới rồi... Ca... người ca nói thật sự đã tới.
Hai tay La Thanh Thanh chống lên mặt đất, vừa khóc vừa tự nói:
- Ca, ca nhìn đi. Tất cả mọi người nói hắn đã chết, nhưng ca trước sau vẫn cho rằng hắn còn sống, hiện tại đã trở về. Hắn tới thăm ca. Ca mau đứng lên nhìn đi. Hắn thật sự tới, thật sự đã tới...
Hai tay La Thanh Thanh chống xuống đất. Mấy ngày nay đối mặt với đám ác nhân Khải Tát Tư, đối mặt với nữ nhân Chu Lễ Tư, nàng đã sớm mệt mỏi. Nhưng nàng vẫn phải chống đỡ, phải kiên cường, không thể nhượng bộ, để bảo vệ gia nghiệp của phụ thân và ca ca.
Nhưng nàng là nữ nhân, trong lòng cũng biết sợ, cũng sẽ mệt, cũng muốn tìm một người có thể dựa vào. Trong nhà này, mấy người bảo vệ đã sớm rời đi. Thương gia lớn như vậy lại không có bất kỳ người nào có thể dựa vào.
Chịu đựng, La Thanh Thanh vẫn cắn răng chịu đựng, tin tưởng vào lời căn dặn của ca ca La Lâm. Càn Kình nhất định sẽ trở về. Nhất định! Nhất định sẽ trở về!
- Muội muội, muội nhớ kỹ, Càn Kình nhất định sẽ trở về! Hắn đã đáp ứng ta, phải trở thành người bảo vệ đứng đầu của gia tộc chúng ta! Trên đời này trừ ta ra, hắn chính là nam tử đáng tin cậy cho muội dựa vào! Nhớ kỹ, muội nhất định phải nhớ kỹ!
- Ca...
La Thanh Thanh nhìn Càn Kình một chút, hồi tưởng lại lời căn dặnc ủa La Lâm khi đó:
- Ca, ta nhớ kỹ, ta nhớ kỹ lời ca nói. Hắn đã trở về, ca nhìn một chút đi. Ca mau đứng lên nhìn một chút đi.
Càn Kình nhìn chằm chằm vào linh cữu, trong ánh mắt hoàn toàn không nhìn Khải Tát Tư, cũng không nhìn Chu Lễ Tư, càng không nhìn bốn chiến sĩ mới rồi còn như sơn tặc, muốn dùng sức tra xét nhà. Trong tầm mắt hắn chỉ có hai người: La Lâm đang nằm ở trong linh cữu, còn có nữa tử đang chống tay xuống đất, khóc tới tan nát cõi lòng, đau đớn xuyên tim!
Đau!
Càn Kình đưa tay ôm chặt lấy trái tim đang đau đớn, nặng nề. Đau! Chưa bao giờ đau như thế! Đau đớn gấp trăm lần, một nghìn lần, gấp một vạn lần so với thuốc Hỏa Sơn của Âu Lạp Lạp!
Nhìn bạn tốt của mình nằm ở bên trong linh cữu, nhìn một đám hỗn đản làm càn trong lễ tang của bằng hữu, lại không có bất kỳ người nào ra tay giúp. Lúc Càn Kình giết người cũng không run tay, nhưng hiện tại hai tay hắn lại run rẩy.
Hắn đứng ở trước linh cữu chứa đầy hoa, lẳng lặng ngắm nhìn La Lâm nằm ở trong đó, giống như chỉ đang ngủ, yên tĩnh, khóe môi thậm chí còn giống như thoáng mỉm cười. Không biết là cười tự giễu mình, hay tin tưởng cho dù sau khi bản thân chết, cũng sẽ có người giúp hắn gánh lấy trọng trách, tin tưởng cho dù sau khi mình chết, cũng không ai có thể khi dễ muội muội của hắn.
- Mập à...
Càn Kình nhẹ nhàng vuốt ve mép linh cữu màu đen, chậm rãi bước một vòng xung quanh linh cữu:
- Lão sư La Đức cầm theo roi da tới, còn chưa chịu rời giường sao? Lão sư sẽ quất mông ngươi bây giờ...