Ầm, ầm, ầm!
Hỏa cầu thứ nhất đập vào bảo vệ Trạm Lam lập tức biến mất. Hỏa cầu thứ hai đập nát băng thuẫn thứ nhất, đập lên trên mặt băng thuẫn thứ hai biến mất. Hỏa cầu thứ ba sau khi va chạm với băng thuẫn thứ hai, cả hai đều biến mất.
- Bảo vệ Trạm Lam?
Cổ tay Cách Lâm Bàn lại vung lên. Trong tay Càn Kình đã xuất hiện một phi đao. Tát Bác Ni cao giọng quát:
- Ma pháp sư Cách Lâm Bàn! Xin chú ý cử chỉ của ngươi!
Quyển trục trong tay Cách Lâm Bàn này đã phát ra yếu ớt quang mang, lập tức trở nên ảm đạm. Trên mặt hiện lên sự tức giận không thể kìm chế. Hắn nhìn chằm chằm vào Càn Kình, khẽ khom người về phía Tát Bác Ni trầm giọng nói:
- Thành chủ tôn kính xin tha thứ cho tâm trạng đau buồn khi mất đi đệ đệ của ta.
Sắc mặt Tát Bác Ni hòa hoãn đi rất nhiều. Loại chuyện ra tay chém giết báo thù cho huynh đệ, về mặt nhân tình có thể hiểu được. Nhưng dù gì mình cũng là thành chủ Áo Khắc Lan, thay hoàng triều Chân Sách bảo toàn pháp luật hoàng triều. Nếu ta không ở đây, các ngươi ai đánh chết ai cũng không quan hệ. Đến cuối cùng chỉ cần tìm được người chứng minh giúp ngươi là được rồi. nhưng ra tay ở trước mặt thành chủ, hành động này quá mức lớn lối.
Một trận đấu riêng tự đột nhiên bạo phát trong nháy mắt đã bị áp chế xuống. Khải Lặc len lén lau mồ hôi trán. Tuy Cách Lâm Bàn đã là ma pháp sư đỉnh phong, phía sau lại có nghiệp đoàn ma pháp tỉnh Vĩnh Lưu làm hậu thuẫn, nhưng nếu Lôi Địch lấy thân phận người bảo vệ thành thị, xuất phát từ giữ gìn pháp luật hoàng triều, như vậy thật sự giết chết Cách Lâm Bàn, nghiệp đoàn ma pháp cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Ánh mắt Khải Kỳ đầy hoài nghi quan sát Càn Kình.
Mặc dù Cách Lan có hơi ngu xuẩn, nhưng thực lực chiến sĩ Hàng Ma vẫn là hàng thật giá thật. Thậm chí hắn đã là Hàng Ma nhất chiến đỉnh phong. Nếu như vận khí đủ tốt, ý chí đủ kiên định, rất có khả năng có lâu sau sẽ đạt tới thực lực Hàng Ma nhị chiến. Người như vậy lại bị Càn Kình chém chết? Chẳng lẽ thực lực của hắn còn cao hơn cả Hàng Ma nhị chiến? Lẽ nào hắn cũng là chiến sĩ Huyết Mạch?
- Thành chủ đại nhân tôn kính.
Cách Lâm Bàn ngẩng đầu, khuôn mặt đầy lệ, phẫn nộ rít gào phá vỡ linh đường yên tĩnh:
- Ta yêu cầu quyết đấu với Càn Kình!
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người Càn Kình nhẹ nhàng khoát tay, ngón tay chỉ về phía Khải Kỳ đang lộ vẻ hoài nghi, đưa ra bộ mặt xin lỗi:
- Không có ý tứ, ngươi tới muộn. Mong không cần học tập Cách Lan bởi vì chen ngang mà bị ta sớm chém chết. Muốn chịu chết, mời xếp hàng.
- Ngươi!
Cách Lâm Bàn oán hận trừng mắt nhìn Càn Kình. Ống tay ma pháp bào dùng sức vung lên, bước đến trước mặt Khải Kỳ nói:
- Thiếu gia Khải Kỳ, mấy năm nay Cách Lâm Bàn ta ở Khải gia, rất ít khi đưa ra yêu cầu. Lần này ta có một yêu cầu, người này do ta tự mình giết chết!
Tay Khải Kỳ nâng cằm bộ dạng khó xử:
- Như vậy.. Không tốt lắm đâu?
Khải Lặc ở một bên gấp đến mức muốn giơ chân. Lần này quyết đấu vì chỉ là nắm lấy tài sản của La gia. Ai giết chết Càn Kình mà không phải giết? Chỉ cần trước đó đánh cho Càn Kình thành tàn phế, sau đó để Cách Lâm Bàn ra tay giết chết Càn Kình, cơ hội lấy lòng ban ơn như vậy cũng không nhiều! Sau này hắn có thể có cơ hội trở thành đại ma pháp sư!
Cách Lâm Bàn nhìn Khải Kỳ, hàm răng cắn mạnh một cái, hung hăng giậm chân tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói:
- Sau này, Cách Lâm Bàn ta trở thành đại ma pháp sư, nguyện cùng thiếu gia Khải Kỳ vĩnh viễn trở thành minh hữu thân thiết nhất!
Minh hữu?
Nghe vậy, tai Khải Lặc liên tục run rẩy, hận không thể lập tức đáp ứng thay Khải Kỳ. Ma pháp sư thông thường đều vô cùng coi trọng cam kết quần thể, vĩnh viễn là minh hữu thân thiết nhất, đối với với một chiến sĩ là trợ giúp lớn tới mức nào? Thuật nhanh chóng thuật, thuật cuồng hóa, da đá, mắt ám dạ... cùng rất nhiều ma pháp phụ trợ, rất có thể sẽ quyết định đến sự thắng bại mấu chốt trong khi chiến đấu.
- Cái này...
Khải Kỳ khẽ nhíu mày, trong miệng chỉ tặc lưỡi, trước sau không chịu quyết định.
Cách Lâm Bàn hít một hơi thật sâu, lại ghé vào bên tai Khải Kỳ nhỏ giọng nói:
- Ta thuần phục ngươi mười năm... Không! Hai mươi năm!
Đại pháp sư thuần phục một người hai mươi năm? Trái tim Khải Lặc co bóp khẩn trương tới mức muốn vỡ ra. Mắt hắn nhìn thấy Khải Kỳ dần dần nở nụ cười, mới phát hiện ra trước kia mình đã xem thường đứa cháu này. Hắn không phải là một chiến sĩ Hàng Ma chỉ biết chiến đấu giết chóc, đồng thời còn có đầu óc, thật sự vượt quá sức tưởng tượng của mình.
Nụ cười trên mặt Khải Kỳ hoàn toàn thay thế vẻ trầm tư. Mắt hắn quét qua thi thể Cách Lan thường ngày nhìn rất phiền chắn, phát hiện hóa ra tên kiêu căng ngu ngốc này cũng có chút giá trị. Không ngờ lại đưa một người sau này có thể trở thành đại ma pháp sư tới làm thuộc hạ cho mình, mà không là minh hữu bình đẳng!
- Tiên sinh Cách Lâm Bàn, ngài yên tâm đi.
Khải Kỳ tiếp nhận chiến đao do một người đưa cho hắn. Hắn ngẩng đầu bước vào giữa sân, cung kính cúi đầu thành chủ và người bảo vệ thành thị đang ngồi ngay ngắn ở phía trên, cao giọng nói ra tên của mình:
- Người đại biểu Khải gia quyết đấu, Khải Kỳ!
Càn Kình cầm theo Trảo Mã Đao đi vào sân, cung kính cúi đầu chào:
- Người bảo vệ La gia, Càn Kình.
Bàn tay Cách Lâm Bàn nắm thật chặt pháp trượng hồng bảo thạch, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, oán hận nói:
- Người đại biểu Khải gia quyết đấu ma pháp, Cách Lâm Bàn.
Ma pháp bào lớn màu đen che đi thân hình thoạt nhìn có chút nhỏ nhắn, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Càn Kình phát ra tiếng nói rụt rè:
- Người… người đại biểu La... La gia quyết đấu ma pháp, Bích… Bích Lạc.
Mắt Cách Lâm Bàn chỉ quét qua Bích Lạc, oán hận nói:
- Ngươi là người quyết đấu ma pháp hôm nay? Viết di thư xong không? Vừa nãy cũng dám ngăn cản ta báo thù cho đệ đệ. Đợi lát nữa ta sẽ chơi đùa ngươi một hồi, đánh tới quyển trục ma pháp cuối cùng trên người ngươi, khiến bằng hữu của ngươi phải trơ mắt nhìn ngươi bị dằn vặt đến chết! Nếu hắn dám tham gia quyết đấu thì tốt rồi. Ta có thể thuận tiện thu thập cả hắn. Chỉ sợ hắn không có lá gan này.
Càn Kình khom lưng cúi đầu ghé vào bên mũ ma pháp của Bích Lạc nói:
- Quyết đấu có thể đầu hàng. Nếu thấy không có cơ hội thắng, đầu hàng là được rồi. Trận còn lại ta sẽ giải quyết.
Chiếc mũ ma pháp lớn màu đen liên tục lắc. Hai năm sống chung trong sơn cốc Tứ Quý, Bích Lạc rất tin tưởng vào Càn Kình. Giọng nói rụt rè từ dưới mép mũ ma pháp sư truyền ra:
- Ta... Ta sẽ cố hết sức.
Cách Lâm Bàn trở lại bên người Khải Lặc nhỏ giọng nói vài câu. Khải Lặc nghe xong liên tục gật đầu, lên tiếng nói:
- Thành chủ tôn kính, trận quyết đấu hôm nay chúng ta hi vọng đầu tiên là ma pháp sư đối chiến, sau đó sẽ là chiến sĩ đối chiến. Không biết có thể được không?
Tát Bác Ni nhìn Lôi Địch một chút, phát hiện người bảo vệ thành thị cũng không bất kỳ biểu hiện gì khác, phất tay một cái đồng ý.