Thuê một đội thám hiểm làm hộ vệ? Cái này giá không nhỏ! Cho dù là trưởng điếm cũng không bảo vệ tính mạng của mình như vậy, sao lại xài nhiều tiền bảo vệ người trẻ tuổi này? Lẽ nào hắn là hậu nhân của thế lực lớn nào đó sao?
- A! Càn Kình đã trở về.
- Hắc! Thật sự là Càn Kình!
- Mất tích hai năm, cao hơn không ít.
Đám thợ rèn ở hậu viện của cửa hàng vẫn là thợ rèn hai năm trước. Bọn họ dừng tay, liên tiếp tới ôm Càn Kình đầy thân thiết, hoàn toàn không vì hai năm xa cách mà tình cảm phai nhạt.
- Hai năm qua, đi đâu vậy?
- Tiểu tử, ngươi có biết, ngươi mất tích hai năm qua, chúng ta có thể lo lắng thế nào không?
Càn Kình nhìn đám thợ rèn đứng xung quanh, ngươi một lời ta một lời, trong ngực cảm thấy ấm áp. Những người này không có quyền, cũng không có tiền, nhưng tình cảm của bọn họ so với đám người được có địa vị cao tầng trong xã hội ở nhà La Lâm hôm qua, lại chân thực gấp trăm lần, gấp một nghìn lần.
- Đều vây quanh Càn Kình làm gì?
Phất Lan Lâm đẩy mọi người ra:
- Đi làm việc! Tất cả làm việc nhanh một chút! Mấy ngày nữa hắn phải ra ngoài, đừng chen cả ở đây, gây cản trở cho việc chuẩn bị của hắn.
Mọi người vừa nghe nói Càn Kình chuẩn bị để ra ngoài, lập tức tản ra, để lại lò rè rốt nhất cho hắn. Một đống phôi sắt được xe đẩy chất ở trước mặt của hắn. Tất cả thợ rèn đều lui về phía sau, mong đợi nhìn Càn Kình đứng ở trước lò rèn.
Chuyện hai năm trước, Càn Kình vì rèn một thanh Trảo Mã Đao, tiêu hao rất nhiều phôi sắt trong cửa hàng rèn, đến nay trong trí nhớ mọi người vẫn còn mới mẻ. Con dao làm bếp sắc bén cứng rắn kia khiến người tán thưởng.
Tiếng rèn sắt đặc biệt đã biến mất khỏi cửa hàng rèn hai năm, lại vang lên.
Phất Lan Lâm kinh ngạc nhìn Càn Kình rèn sắt. Hắn vốn tưởng rằng hai năm này mình khổ luyện kỹ thuật rèn sắt, hẳn là đã thu hẹp lại khoảng cách giữa hai bên. Nhưng không nghĩ tới sau hai năm hắn mới biết được, kỹ thuật rèn sắt của Càn Kình đã thăng hoa đến một cảnh giới khác hẳn.
Trong thời gian một buổi sáng, đại kiếm song thủ Thủy Liên Doanh cần đã lộ ra hàn quang đẹp mắt lẳng lặng đặt ở giá vũ khí.
Ngón tay Phất Lan Lâm nhẹ nhàng gõ trên thân đại kiếm. Nghe tiếng vang trong trẻo, hắn vô cùng tán thưởng. Thật không ngờ, Càn Kình chỉ cần dùng chưa tới một buổi sáng đã từ phôi sắt đến thành hình rồi đến khai phong, hoàn thành tahnh đại kiếm với phẩm chất cửu cấp này.
Tiếp theo, tất cả những thứ Càn Kình rèn đều là vật nhỏ. Từng cái phi đao ngắn chừng lòng bàn tay, còn có những mũi tên sáng chói.
Mũi tên được rèn xong, Càn Kình cũng không vội vàng lắp mũi tên vào thân mũi tên khác. Căn cứ vào ghi chép liên quan tới vũ khí của cửa hàng rèn Bố Lai Khắc, Càn Kình càng hiểu sâu sắc hơn về mũi tên.
Chung quy mà nói, một loại trong số các mũi tên được gọi là bát tiễn, chỉ là phần nhỏ nhưng có thể có trị giá ngang với chín mươi tám loại khác bao gồm mũi tên ba xoa, mũi tên đại tập, mũi tên vô khấu, mũi tên vô vũ v.v..
Thấy Càn Kình cẩn thận tắt lò lửa, Phất Lan Lâm cười ha hả hỏi:
- Làm xong rồi sao? Sao không làm luôn cung tiễn đi?
Càn Kình lắc đầu. Nguyên liệu nơi này không đủ, cần tìm Lôi Địch hỗ trợ:
- Còn có chút việc, hôm khác sẽ trở lại.
Phất Lan Lâm cũng không giữ Càn Kình, lúc này nhiệt tình giữ lại trái lại có vẻ xa lạ. Người trong nhà sao có thể nói giữ người của mình lại?
- Tiểu tử, đi sớm về sớm.
- Vâng, đã biết.
Càn Kình đi ra sân, đột nhiên dừng bước quay đầu lại nói:
- Được rồi, thanh đại kiếm kia, nếu có một nữ nhân tên là Thủy Liên Doanh tới, nhớ đưa nó cho nàng.
- Nhớ rồi!
Càn Kình quay đầu lại vẫy tay, một đường đi về phía nhà Lôi Địch.
Trên đường, một tuổi trẻ mặc trang phục học viên chiến sĩ của học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, trong tay cầm theo một trường côn chặn đường Càn Kình.
- Ngươi là Càn Kình?
Càn Kình dừng chân gật đầu, nhìn học viên chiến sĩ đang cản đường mình. Người này mang huy hiệu năm hai, thân thể vẫn tính là cường tráng. Chỉ có điều lông mày hắn nhăn lại, rõ ràng rất không phục.
- Dựa vào cái gì?
Chiến sĩ trẻ tuổi học viên đưa mắt quan sát Càn Kình từ trên xuống dưới:
- Dựa vào cái gì ngươi có thể đại biểu học viện tham gia cuộc thi lớn? Vị trí này vốn phải là của ta!
Càn Kình chợt hiểu ra, nở nụ cười. Thì ra La Đức dán thông báo danh sách những người tham gia cuộc thi lớn, dẫn đến học viên chiến sĩ rất tự tin này đặc biệt không hài lòng.
- Cười cái gì mà cười? Ta vì ngày này nỗ lực hai năm!
Học viện chiến sĩ trẻ tuổi dùng đầu ngón chân đá một đầu trường côn đang chống xuống đất, hai tay nắm chặt trường côn sốt ruột, giọng nói run rẩy:
- Nghe nói ngươi phải mất hai năm để làm thí luyện, dựa vào cái gì lấy đi vị trí của ta? Trả vị trí đó cho ta!
- Nếu như đổi lại là trước đây, ta tặng cho ngươi cũng không phải không được.
Càn Kình chặc lưỡi vài cái:
- Nhưng vấn đề bây giờ là lão sư La Đức đãlấy ra toàn bộ gia sản đánh cược vào cuộc hội này, ta không thể để cho ngươi phá hủy toàn bộ tài sản của hắn. Cho nên, tiểu bằng hữu, thật ngại quá.
- Tiểu bằng hữu?
Chiến sĩ trẻ tuổi rướn mày, sự không phục trong mắt biến thành tức giận:
- Không đưa sao? Ngày hôm nay ta đánh tới khi ngươi đưa!
Đấu lực thất cấp!
Càn Kình có chút bất ngờ. Không trách được tiểu tử này dám tìm tới cửa. Ở tuổi này có thực lực như vậy quả thực đáng tự hào.
Trong tay chiến sĩ trẻ tuổi cầm trường côn nâng lên, thắt lưng di chuyển, giống như kỵ binh cưỡi chiến mã trên chiến trường, cánh tay run lên, hai tay nắm lấy trường côn vung lên trước mặt trở tay công kích phát lực. Cả thanh trường côn giống như độc xà đột nhiên lao ra, thúc vào bụng dưới của Càn Kình.
Mượn thế đánh, trong chớp mắt trường côn đã đến lưng Càn Kình. Người trẻ tuổi thậm chí thậm chí sớm tưởng tượng ra tiếng trường côn thúc vào cơ thể.
Càn Kình ở trong không trung lại chặc lưỡi một cái. Sử dụng trường côn quan trọng là tay phát lực. Kiến thức cơ bản của người trẻ tuổi này xem ra tương đối vững chắc. Nếu như đổi lại là hai năm trước, gặp hắn cần chút ít công sức mới có thể loại được hắn. Nhưng hiện tại thì sao?
Trường côn nhanh chóng đập đến thắt lưng Càn Kình. Tay của học viên chiến sĩ đột nhiên phát lực lần thứ hai. Trường côn đột nhiên bắn ra! Thân trường côn đâm vào thân thể Càn Kình hơi cong lại. Vị trí một thước tính từ đầu trước của trường côn tính vào, quất về phía thắt lưng Càn Kình!
Lực điểm!
Càn Kình có chút kinh ngạc. Dùng trường côn đánh người, nơi có lực nhất chính là khoảng cách một thước từ đầu côn tới giữa thân côn. Đoạn côn này có lực lượng đánh mạnh hơn so với những chỗ khác. Cho nên bất kỳ điểm nào trong khoảng cách một thước từ đầu côn trở lại đều gọi là lực điểm. Hai phe địch và ta vật lộn, đều muốn sử dụng đoạn côn này để đánh đối phương.
Bốp!
Trường côn quất vào thắt lưng Càn Kình. Tiếng kêu thảm thiết theo dự đoán của học viên chiến sĩ không truyền đến, nhưng thật ra có nghe được tiếng trường côn đánh trúng thân thể Càn Kình.