- Đúng vậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Huân Vũ lộ nụ cười tự tin:
- Bất cứ người hoặc ma không thuộc tộc Lộ Tây Pháp khi sử dụng Ám Ma Khải sẽ có kết quả là bị Ám Ma Khải kích phát, tiêu hao sự sống chuyển đổi đấu khí hoặc ma lực, sẽ nhanh chóng già nua hay chết. Bởi vậy ngươi có cầm Ám Ma Khải cũng vô dụng.
- Vô dụng?
Càn Kình cười, bĩu môi nói:
- Ta có thể tặng cho Thiết Khắc, để hắn thử xem. Nếu hắn cũng tiêu hao sự sống thì ta đem nó đến Thánh thành, Thần đô Chân Sách hoàng triều, trong đại hội đấu giá lớn nhất chắc có thể bán với giá trên trời.
Nguyên Huân Vũ nhíu chặt mày đánh giá Càn Kình ngồi dưới đất. Càn Kình trừ có thực lực mạnh mẽ ra đầu óc cũng gian trá nhiều suy nghĩ. Nhưng không sao, chỉ cần ở bên cạnh Càn Kình thì rồi Nguyên Huân Vũ sẽ có cơ hội trộm về hoặc giành lại Ám Ma Khải.
Nguyên Huân Vũ nhìn ma hạch Sa Khâu vương trong tay Càn Kình, nhướng mày tò mò, nghi hoặc hỏi:
- Ta hỏi ngươi một chuyện được không? Hôm đó ngươi bắn chết Sa Khâu vương là may mắn hay tính toán vậy?
- May mắn?
Càn Kình lắc ngón trỏ tay phải:
- Không phải ăn may.
- Vậy là tính toán?
Nguyên Huân Vũ lắc đầu nguầy nguậy. Sa Khâu vương có năng lực nhanh chóng đổi vị trí ma hạch trong người, nói là may mắn dễ khiến người tin hơn.
Càn Kình nhún vai cười hờ hững. Không tin thì thôi, không thể vì khiến người tin tưởng mà lộ ra Vô Tận thế giới. Tây sơn khổng lồ có đủ loại địa hình, cũng có đủ loại ma thú.
Săn bắn, chiến đấu trong Tây sơn nhiều lần thì vì sinh tồn tốt hơn sẽ học ưu điểm, khuyết điểm của ma thú. Ở trong mắt người khác một ma thú không có khuyết điểm nhưng thật ra chúng có đủ loại điểm yếu, chẳng qua có cái trí mạng, có cái là nhược điểm nhỏ.
- Nếu không phải vì không đủ thực lực...
Càn Kình ngẩng đầu nhìn sâu trong Cổ Hoang Sa Hải, hắn thật muốn đi vào đó nhìn xem bên trong có ma thú gì? Đồn rằng trong Cổ Hoang Sa Hải có rất nhiều kho báu thiên nhiên to lớn.
Ma tinh, đấu khoáng nhiều không đếm xuể, bảo thạch, kim loại đầy đất. Nhưng hôm nay, Càn Kình không thấy cái nào trong truyền thuyết.
- Tốt nhất ngươi đừng cho Thiết Khắc.
Nguyên Huân Vũ xoay người đi xuống núi, không quay đầu lại nói:
- Ai mặc vào Ám Ma Khải sẽ bởi vì thực lực tăng trưởng mà hưng phấn hóa rồ, biết rõ sự sống trôi đi vẫn không chịu cởi ra.
Càn Kình im lặng nhìn chân núi. Không ai dám nói Ám Ma Khải có công năng này hay không, nhưng trước khi nghiên cứu rõ ràng thỉ tốt hơn hết là đừng mạo hiểm. Hôm nào xin chút máu của Thiết Khắc, ghi chép ma pháp trận tầng ngoài cùng Ám Ma Khải mắt thường có thể thấy rồi vào Vô Tận thế giới hỏi lão sư minh văn.
Đỉnh núi trừ gió mạnh ra không còn động tĩnh gì.
Càn Kình đứng dậy phủi mông, xoay người xuống núi, thấy Phần Đồ Cuồng Ca đang chôn trong bãi cát lạnh băng.
Quay về sơn động? Càn Kình nhìn sơn động đen như mực, lắc đầu. Nữ ma tự xưng là Nguyên Huân Vũ nghỉ ngơi ở bên trong, đội mũ ma pháp che mặt đến tám canh giờ, nếu bị nữ ma tập kích chết thì rắc rối. Nguyên Huân Vũ có thực lực Phục Ma cửu chiến, muốn ngăn cản nàng thật là chuyện khó khăn.
Đào hố chôn mình, gió mạnh thổi qua, chỉ cần không ai biết trước vị trí, muốn đào một người trong Cổ Hoang Sa Hải ra là chuyện khó khăn.
Càn Kình dùng sơn động hút hạt cát xung quanh vào hố, mũ ma pháp quía dị đội trên đầu, tiến vsào Vô Tận thế giới.
Hô hấp? Bản năng ý thức đấu tâm khiến lỗ chân lông có thể hô hấp không khí, dù Càn Kình chôn trong sa mạc cũng sẽ không ngộp thở chết vì thiếu dưỡng khí.
Một bãi cỏ dại rậm rạp cao cỡ đầu người, xung quanh là mắt xanh hung ác và tiếng dã thú gầm gừ trầm thấp.
Càn Kình cầm Trảm Mã Đao chậm rãi đi hướng chân trời bốc khói trắng. Mấy ngày nay ở Tây sơn, đã lâu Càn Kình không về thôn. Mỗi ngày chém giết ma thú trên Tây sơn, giờ thấy thứ gì nhúc nhích thì phản ứng đầu tiên của Càn Kình là công kích, thần kinh căng thẳng sắp đứt.
Hơn mười con hỏa hồ gan bé núp trong bủi cỏ cùng Càn Kình nhìn nhau, miệng phát ra tiếng rên rỉ rồi vội núp vào lùm cây, không dám xuất hiện nữa.
Càn Kình cười khổ. Nếu vào Tây sơn mà mấy con ma thú có phản ứng giống hỏa hồ thì tốt biết mấy, Càn Kình sẽ không vất vả mệt đừ như vậy.
- Rốt cuộc trở về.
Càn Kình bước vào cửa lớn thôn trang, ngửa mặt thở hổn hển, thần kinh căng thẳng thả lỏng. Trong thôn trang này dù là đại thẩm bán thịt bình thường nhất đều có thực lực từ Chiến Sĩ Hàng Ma trở lên, dã thú Tây sơn chưa bao giờ tiến vào lãnh địa này.
Xuyên qua đường lớn yên lặng, Càn Kình vào tiệm thợ rèn Bố Lai Khắc đại thúc. Đại thúc thợ rèn già ngồi chồm hổm bên góc tường đánh giá cái túi sau lưng Càn Kình, các loại khoáng thạch kim loại rớt xuống đất phát ra tiếng leng keng giòn tai.
- Có hiểu biết gì mới về ý thức đấu tâm không?
Đôi tay giũ túi vải đựng khoáng thạch kim loại run lên, Càn Kình tò mò nhìn Bố Lai Khắc đại thúc. Bố Lai Khắc đại thúc trước giờ chỉ dạy Càn Kình cách rèn sắt sao mấy lần này cứ quan tâm hỏi ý thức đấu tâm?
- Tạm được.
Càn Kình giũ một khối khoáng thạch kim loại cuối cùng ra, cất túi vải, nói:
- Dùng ngày càng quen tay.
- Vậy sao?
Bố Lai Khắc đại thúc giơ cán thuốc chỉ hỏa lò rèn, nói:
- Dùng ý thức đấu tâm của ngươi rèn đi.
Ý thức đấu tâm rèn? Càn Kình giơ búa sắt đứng trước hỏa lò, nhìn khối sắt sớm bị lò lửa đốt đỏ bên trong, hít sâu. Ý thức đấu tâm bỗng chuyển động hút nhiều hỏa khí từ hai hỏa lò khác. Chùy thứ hai trong Thăng Phong Thập Bát Chuy vẽ một đường cong dứt khoát trên k otrung mạnh đập vào khối sắt. Khối sắt nho cao chỉ mới một chùy đã bị đập dẹp lép, vô số hỏa hao nóng bỏng bắn tung tóe như pháo hoa huyễn lệ.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm giòn vang trong sân. Càn Kình khép mắt cảm nhận tiếng va chạm gần như hoàn mỹ. Làm Rèn tạo Đại Sư, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể nghe ra trạng huống rèn sắt đạt đến trình độ nào.
Tiếng kim loại va nhau giòn vang nghe vào tai êm ái, tuyệt vời hơn giai điệu soạn nhạc gấp ngàn vạn lần.
Hoàn mỹ! Khóe môi Càn Kình cong lên nụ cười đắc ý, loại thanh âm này nghe bao nhiêu lần cũng không thấy chán, thật sự là quá đẹp!
- Đây là trình độ ngươi dùng ý thức đấu tâm đập ra?
Bố Lai Khắc đại thúc cầm cán thuốc hỏi một câu châm biếm, đánh gãy Càn Kình tự kỷ. Câu hỏi như bồn nước lạnh đổ ập xuống từ đến chân Càn Kình.
Cái này còn chưa được sao? Càn Kình cung kính giao búa sắt vào tay Bố Lai Khắc đại thúc, tò mò nhìn thợ rèn già không có chức thôn trưởng nhưng uy nghiêm không khác gì thôn trưởng. Càn Kình nhớ lại mới nãy rèn lợi dụng ý thức đấu tâm hút hơi thở lửa bù đắp nhiều thiếu sót của mình, nên là rèn hoàn mỹ nhưng tại sao Bố Lai Khắc đại thúc không hài lòng?
- Ngươi vẫn không hiểu được cái gì là ý thức đấu tâm.
Bố Lai Khắc đại thúc giơ búa lên, lắc đầu, nói:
- Lần trước ngươi chỉ được một đấu tâm hoàn chỉnh.