Lộ Tây Pháp Lưu Thủy mở to độc nhãn giật mình nhìn bóng lưng bận rộn của Càn Kình, ngoáy lỗ tia, nghi ngờ mới nãy nghe nhầm hắn đánh giá Nặc Lôi Tháp.
Lừa đảo? Đây chính là Nặc Lôi Tháp! Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn Nặc Lôi Tháp ngồi xổm dưới đất, đây là Dược sư mà đại vương bệ hạ trong ma tộc đều muốn bỏ số tiền lớn mời về. Nếu Nặc Lôi Tháp gia nhập vào ma tộc thì rất có thể xúc tiến dược tề ma tộc phát triển, vây mà bị Càn Kình nói là kém không thể tả? Vậy cái gì mới tính là kém?
- Ài...
Càn Kình bận rộn chăm sóc thân thể Đoạn Phong Bất Nhị, vừa thở dài thườn thượt. Dược sư, Thần Bí Dược sư có bản lĩnh thật sự trong Chân Sách hoàng triều đã đi đâu rồi? Không lẽ bị ba gia tộc huyết mạch chung cực, hoàng tộc phân chia hết rồi? Hay là giấu trong tổng công đoàn? Tại sao hắn không thể gặp một Dược sư, Thần Bí Dược sư có bản lĩnh thật? Á Đương Tư lão sư đánh giá loại người mới dở tệ như ta vẫn mạnh hơn mấy người này.
Càn Kình băng bó cho Đoạn Phong Bất Nhị xong đứng thẳng dậy. Tại Cổ Hoang Sa Hải Càn Kình lợi dụng hao cỏ biến dị và hoa cỏ bình thường, thực vật trong Cổ Hoang Sa Hải tạo ra dược tề Trọng Sinh, dược cao Sinh Sinh đã dùng hết cho lần này. Xem ra Càn Kình cần tìm thời gian đi hội đấu giá mua một mớ dược liệu mới để chế ra thuốc trị thương mới được.
Nặc Lôi Tháp đứng dậy chậm rãi trở vào phòng, cầm lấy bình dược đã dùng hết sạch đặt trên đầu giường, bên trong chỉ còn lại một chút dược tề trọng sinh, dược cao sinh sinh. Nặc Lôi Tháp hít mạnh, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Càn Kình.
Nặc Lôi Tháp hỏi:
- Đây... Thật sự là dược cao Sinh Sinh đã thất truyền?
Thất truyền?
Càn Kình thương hại nhìn Nặc Lôi Tháp. Dược sư lừa đảo này thật đáng thương, thậm chí không biết cả phương thuốc dược cao Sinh Sinh, cứng miệng bảo là đồ thất truyền. Dược tề phát triển nhiều năm, sớm sáng tạo ra dược tề thập giai tốt hơn cả dược cao Sinh Sinh.
Nặc Lôi Tháp dùng ngón tay cố vét cặn dược cao lại một chỗ, rút cây dao nhỏ bên người ra, cẩn thận cạo lớp cặn đi bỏ vào bình ngọc nhỏ màu trắng luôn mang theo bên người.
Càn Kình lắc đầu, liên tục thở dài. Dược sư này tuy trình độ chế tạo dược tề không ổn nhưng yêu thích học tập, không xem như hết thuốc cứu chữa.
Ngoài cửa lại vang lên thanh âm kênh kiệu:
- Bệnh nhân ở đâu?
Càn Kình thấy người tiến vào mặc trường vào Dược sư, vóc dáng cỡ vừa nhưng chân mày và tóc màu vàng kim, chân mày rũ xuống khóe mắt như kẻ ủ rũ.
- Ti Nội La Tư tiên sinh.
Bàn Hoành Huyền tránh sang một bên lộ ra Đoạn Phong Bất Nhị nằm trên giường.
- Ủa? Ai băng bó cho hắn?
Chân mày Ti Nội La Tư run run càng rũ xuống hơn:
- Không chờ ta chẩn đoán đã bao lung tung. Nặc Lôi Tháp, ngươi là Dược sư có chút ánh mắt mà sao lại để người lạ băng bó?
Ti Nội La Tư không coi ai ra gì liếc từng người trong phòng, vẻ mặt mất kiên nhẫn. Ti Nội La Tư là khác khanh cao cấp của Bàn gia, bình thường ngẫu nhiên xem bệnh cho Chiến Sĩ huyết mạch có địa vị cao trong Bàn gia, thế nhưng hôm nay gã bị kêu đi chữa bệnh cho người chẳng biết từ đâu chui ra.
Đây là sỉ nhục! Vẻ mặt Ti Nội La Tư từ mất kiên nhẫn biến thành bực bội. Hôm nay gã không làm dữ một lần thì không chừng sau này con chó con mèo gì bị thương cũng sẽ kêu gã đến, bực quá! Trong lô còn đang đun một nồi dược rất quan trọng.
Càn Kình đánh giá Tư Đồ Lôi, lại nhìn Tư Lô Ba Đặc, sau đó ngó Nặc Lôi Tháp, cuối cùng đưa mắt hướng Ti Nội La Tư mới tới nơi đã la hét loi nhoi. Càn Kình thở dài.
Ban đầu là Tư Đồ Lôi, sau đó đến Nặc Lôi Tháp, ba lần tiếp xúc, Càn Kình hoàn toàn tuyệt vọng năng lực tuyển nhân nhân viên dược tề, thần bí dược tề của Bàn gia.
Một Dược sư công nhận Nặc Lôi Tháp thì trình độ...? Càn Kình cúi đầu nhìn đầu gối của mình, dùng đầu gối cũng biết trình độ của kẻ đó như thế nào.
- Toái Thiết Thảo quả thực của ngươi hơi chín, đã già.
Càn Kình miễn cưỡng nhấc mí mắt nhìn Ti Nội La Tư, nói thẳng:
- Nên hái Toái Thiết Thảo quả thực trước hai ngày mới chế tạo ra thượng đẳng dược tề Điệp Cốt được. Bây giờ có chế ra thì chỉ là hạ phẩm, bình thường cho người già uống không sao, sau khi uống xong hông không nhức, chân không đau, đi đường cũng nhanh nhẹn. Nếu cho người bị thương uống thì hiệu quả quá kém, còn không bằng đổ cho rồi.
Ti Nội La Tư ngơ ngác nhìn Càn Kình. Ti Nội La Tư mới đi vào phòng, định tức giận dạy người ta đã bị người đó phun mặt đầy nước miếng? Tiểu tử này có lai lịch gì? Ta nghiêm túc chọn lựa Toái Thiết Thảo quả thực làm sao sẽ ra sai lầm? Không đúng!
Mắt Ti Nội La Tư lóe sáng, hút ngụm khí lạnh nhìn chằm chằm vào Càn Kình. Sao tiểu tử này biết ta đang chế tạo dược tề Điệp Cốt? Đây là dược tề cốt chất thất truyền ta khó khăn lắm mới nghiên cứu ra.
- Xương cốt của Bất Nhị không có việc gì.
Càn Kình ngẩng đầu nhìn Dược sư thứ ba từ xa vội vàng chạy đến.
Càn Kình nói với Nặc Lôi Tháp:
- Nói một tiếng với Dược sư sắp sửa đi vào là Bất Nhị không bị nội thương, kêu hắn mau quay về đi, nếu muộn không kịp dọn dẹp nồi dược tề Tăng Bích của hắn, người uống vào sẽ không kiềm được chảy nước mắt ba canh giờ.
Thật hay giả? Bàn Hoành Huyền chưa từng rung động như hôm nay. Thanh niên này chẳng phải xuất thân từ Chiến Sĩ sao? Phải rồi, hình như còn biết chút ít về thần bí dược tề, tại sao chớp mắt đã thông hiểu về dược tề? Không những thông hiểu mà còn giỏi hơn ba Dược sư giỏi về lĩnh vực dược tề khác nhau.
Nặc Lôi Tháp ngoan ngoãn đứng dậy, không còn uy phong như lúc mới vào phòng. Nặc Lôi Tháp ra khỏi cửa chặn lại Dược sư thứ ba định đi vào.
- Thật hay giả?
Một tiếng gầm sắc bén đầy nghi ngờ phát ra từ Dược sư trong sân. Bàn Hoành Huyền để ý thấy Dược sư Pháp Nhạc Đặc dùng ánh mắt ngạc nhiên, nghi ngờ xa xa nhìn Càn Kình một lúc rồi im lặng quay người đi ra ngoài.
người trong phòng trừ Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc là biểu tình không biến đổi, mấy người khác trợn tròn mắt to gấp đôi bình thường, tràn đầy khó tin nhìn chằm chằm thân thể Càn Kình.
Tư Đồ Lôi cảm thấy đất trời xoay tròn, thần bí dược tề học mênh mông như sao đủ khiến người suốt đời tập trung học hỏi, vậy mà thanh niên chẳng những xem qua thần bí dược tề còn có dược tề học?
Ti Nội La Tư nuốt nước bọt khan. Bất cứ chi nhánh nào của dược tề học mênh mông giống Cổ Hoang Sa Hải, vì sao thanh niên này tuổi không lớn biết cùng lúc ba chi nhánh dược tề?
- Không có khả năng! Điều này tuyệt đối không có khả năng!
Ti Nội La Tư hút vài ngụm khí lạnh nói:
- Ta không tin, chắc chắn ngươi đã biết trước tin tức, ta muốn so đấu với ngươi!
Càn Kình lười biếng nhấc mí mắt.
- Không hứng thú.
Không hứng thú?
Ti Nội La Tư cười gằn nói:
- Quả nhiên, đây là biểu hiện nhát gan, chắc chắn ngươi đã biết trước tin tức!