Hôm nay trong Bàn gia đã xảy ra nhiều chuyện kinh người, Bàn Hoành Huyền cần tìm một chỗ bình tĩnh lại. Càn Kình này như kẻ sáng tạo kỳ tích, trong thời gian cực ngắn liên tục tạo ra kỳ tích.
Càn Kình đến phòng nghiên cứu rộng mênh mông của Chung Tam Nhất, lần đầu tiên biết cái gì gọi là già rồi vẫn đầy tò mò. Vốn Càn Kình định học hỏi Dược Tề Đại Sư một chút không ngờ kéo dài đến hai ngày, mặc kệ ban ngày hay trời tối.
Không có thời gian ngủ!
Mắt Càn Kình đỏ ngầu, không ngừng giải thích các loại vấn đề dược tề cho Chung Tam Nhất. Lão nhân tóc đã bạc trắng này thì tinh thần càng lúc càng minh mẫn.
Cuối cùng Càn Kình không thể không nhân lúc pha trà điều chế ra liều An Miên dược độ mạnh mới làm cho lão nhân đang hưng phấn này thiếp ngủ.
- Ài, không phải ta không chịu nổi.
Càn Kình chậm rãi di động thân thể cứng ngắc, nhìn Chung Tam Nhất nằm ngủ trên bàn.
- Ta sợ lão nhân nhân gia người quá hưng phấn tiêu hao thể lực, chưa kịp nhận ra đã làm mình mệt chết, thế thì rắc rối. Ta không thể đền nổi một Dược Tề Đại Sư cho Bàn gia.
- Ừm!
Càn Kình bước ra cửa phòng, ngoái đầu nhìn Chung Tam Nhất đang ngủ say, nhỏ giọng nói:
- Tuy trình độ Dược Tề Đại Sư này hơi kém chút...
Càn Kình ra khỏi phòng, từ xa thấy có ba đệ tử trẻ tuổi của Bàn gia sóng vai đi, bỗng ba người bước nhanh hơn vọt tới chỗ Càn Kình.
Đây là? Càn Kình thầm giật mình. Định làm cái gì? Trên người bọn họ không có chiến ý hay sát khí.
- Chào Càn đại sư!
Ba đệ tử trẻ tuổi của Bàn gia nở nụ cười cực kỳ thành kính lễ phép, mắt tỏa sáng sùng bái, cảm ơn, khom lưng chín mươi độ, cúi gập đầu.
- Các ngươi làm gì?
Càn Kình bị ba đệ tử trẻ tuổi của Bàn gia làm giật mình. Càn Kình không quen biết ba đệ tử trẻ tuổi của Bàn gia, tại sao bọn họ hành lễ lớn như vậy?
Ngõ bên trái cửa viện có hai Chiến Sĩ trẻ tuổi đi tới, dù cách một khoảng nhưng Càn Kình thấy rõ đôi mắt bình tĩnh của hai người bỗng bùng cháy ánh sáng hưng phấn.
Ánh sáng hưng phấn kia giống như sói đối trong bóng đêm bị bỏ đói ba ngày bỗng gặp con thỏ Càn Kình ngon lành.
- Chào Càn đại sư, ngài khỏe không?
Hai Chiến Sĩ trẻ tuổi chạy tới trước mặt Càn Kình, khom lưng chào, thái độ còn trịnh trọng hơn người trước.
Càn Kình chớp chớp mắt, chưa lấy lại tinh thần thì cảm giác hẻm bên phải cũng bắn ra tia sáng hưng phấn.
Lại nữa?
Càn Kình giơ tay ngăn cản thanh niên chạy tới cúi đầu, hỏi:
- Khoan chào, nói cho ta biết chuyện này là sao?
Các thanh niên mờ mịt nhìn nhau, có người run rẩy, từng đợt đấu khí dâng trào kèm theo hơi thở dã tính, là chiến thân huyết mạch Cửu Đầu Xà.
Chiến Sĩ đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà.
Càn Kình chớp mắt nhìn bảy người trước mặt, đều là Chiến Sĩ đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà. Nhưng nhìn tuổi thì chắc đám người này không thức tỉnh trên tế đàn, lứa này là hơi muộn.
- Xem ra ngươi đã uống dược thủy. Chúc mừng, ngươi khá may mắn.
Càn Kình phấn chấn tinh thần, xem ra người này đã uống một trong một trăm bình dược thủy đặt trong đấu giới của Thiết Khắc.
Sáu Chiến Sĩ trẻ tuổi khác ánh mắt trông chờ như sói con không được bú sữa đang nhìn sói mẹ đầy sữa, ánh mắt đáng thương.
- Các ngươi không có cơ hội uống?
Càn Kình bật cười. Thiết Khắc chỉ có một trăm bình, phân phối trong Bàn gia khổng lồ thì sợ là...
- Càn đại sư, rốt cuộc người đi ra.
Giọng nhiệt tình của Bàn Hoành Huyền gần như vang khắp lãnh địa Bàn gia. Càn Kình đánh rùng mình. Đệ nhất đại trưởng lão Bàn gia hôm nay nhiệt tình quá, hơn lần trước gặp mặt rất nhiều.
Mấy thanh niên ngơ ngẩn nhìn Bàn Hoành Huyền, đệ nhất đại trưởng lão Bàn gia ngày thường dù gặp đao trong tay Đại Ma Vương ma tộc đương thời giết vào hoàng cung Thần đô thì chỉ hơi sợ chứ không hoảng loạn, vẫn giữ bước chân chậm rãi. Hôm nay chân Bàn Hoành Huyền như mọc cánh như sao xẹt tới trước mặt Càn Kình.
- Nào nào nào, mọi người đang chờ ngươi đây.
Bàn Hoành Huyền kéo Càn Kình biến mất đầu kia con đường trong khi mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Mấy thanh niên chậm rãi quay đầu, thấy nghi vấn trong mắt đối phương. Đây còn là đệ nhất đại trưởng lão Bàn gia bình thường thấy ai đều hầm hừ xem như đã chào sao? Hèn chi khắp nơi trong gia tộc đều có tin đồn thấy Càn Kình thì phải gọi là Càn đại sư.
Ngay cả đệ nhất đại trưởng lão Bàn gia đều gọi Càn Kình là Càn đại sư, biểu hiện nhiệt tình nhất từ khi Bàn Hoành Huyền trở thành đệ nhất đại trưởng lão Bàn gia đến nay.
Càn Kình một đường đi tới đại sảnh chính đường, thấy vô số thành viên của Bàn gia, trong mắt như thấy vong linh.
Lần này trong đại sảnh rộng rãi trừ đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc quen mắt ra còn có mười trưởng giả mặc y phục giống như Bàn Hoành Huyền.
Càn Kình nhìn mọi người có mặt, mỉm cười, gật đầu chào. Càn Kình thầm nghĩ chắc tất cả trưởng lão có quyền lực, tiếng nói của Bàn gia đều xuất hiện tại đây.
Bàn Hoành Cơ ngồi trên chế gia chủ, giơ tay lên ý bảo Càn Kình ngồi vào vị trí chu tân.
Càn Kình từ từ ngồi xuống, cảm nhận ánh mắt hoặc là thân thiện, hoặc trần trụi như sói từ các trưởng lão. Càn Kình một lần nữa sâu sắc cảm giác uy lực của thần bí dược tề và tộc nhân gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch xem trọng thức tỉnh lực lượng huyết mạch đến cỡ nào. xem tại TruyệnFULL.com
- Các vị trưởng lão, để ta giới thiệu cho các ngươi.
Bàn Hoành Cơ chậm rãi gật đầu hướng Càn Kình, nói:
- Tuy mọi người từng thấy trong tranh vẽ rồi nhưng chắc hôm nay là lần đầu tiên thấy người thật, hắn chính là Càn đại sư.
Đại sảnh yên lặng dấy lên xôn xao, các trưởng lão lần lượt khách sáo chào hỏi.
Bàn Mộng Vân đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn chuyện xảy ra, trong lòng đầy giật mình. Hèn chi, Bàn Mộng Vân vốn không có tư cách đứng canh gác ở cửa đại đường, hôm nay có tư cách đứng đây. Bàn Mộng Vân thấy được nhiều trưởng lão như vậy là nhờ Càn Kình.
Bình thường các trưởng lão có ai không kênh kiệu? Hôm nay khách sáo với Càn Kình như vậy... Bàn Mộng Vân thầm mừng. May mắn hôm đó gã biểu hiện không tệ, nếu không thì đã chẳng có cơ hội đứng đây hôm nay.
Trò chuyện một phen, không khí trong đại sảnh ấm áp.
Càn Kình cảm thấy nhức đầu. Đại sư? Không thể nói lung tung được, bây giờ hắn chỉ là thần bí dược tề học đồ, Dược sư cao cấp. Chỉ có rèn là Càn Kình đạt trình độ đại sư, nhưng đám người này không biết, nếu bị Âu Lạp Lạp nghe được...
Càn Kình cười gượng lau mồ trán, đám sư phụ của hắn ai cũng không dễ chọc.
Bàn Hoành Cơ cầm tách trà nhìn quanh phòng. Các trưởng lão quản lý mỗi phần khác nhau trong gia tộc, bình thường bọn họ gặp khách đến đa số là miễn cưỡng gật đầu một cái xem như nể mặt, biểu hiện hôm nay thật là đặc sắc chưa từng có.
Mỗi người đều có hậu đại của mình, bản thân thức tỉnh lực lượng huyết mạch Cửu Đầu Xà nhưng không đại biểu hậu đại cũng sẽ thức tỉnh lực lượng huyết mạch.
Không thức tỉnh lực lượng huyết mạch thì kết cuộc là gì? Các trưởng lão có mặt ở đây đều biết rõ. Vì nhi tử, tôn tử, trọng tôn tử, bọn họ không thể không lôi kéo quan hệ với Càn Kình.