- Tiểu tử!
Mộc Quy Vô Tâm đẩy mở cửa phòng khép hờ, húc đầu chạy vào phòng, vẻ mặt hơi kinh ngạc nhìn Càn Kình.
- Nghe nói hôm nay ngươi đánh Tư Đồ Nghệ Tiêu, phế hỗ trợ của nữ nhân đó?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bất mãn hừ nói:
- Người đánh Tư Đồ Nghệ Tiêu là ta!
- Ngươi là nữ nhân của Càn Kình, ngươi làm chuyện gì cuối cùng đều tính trên đầu hắn.
Mộc Quy Vô Tâm huơ bàn tay to như gấu, nói:
- Mấy tay hỗ trợ đó hoàn toàn phế?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy muốn cãi lại nhưng nghe Cổ Nguyệt Gia Anh ho khan thì im miệng. Buổi sáng bị đánh mông còn khắc sâu trong đầu Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, tạm thời không đánh lại vợ cả thì nhịn là hơn.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhớ ma tộc có một câu ngạn ngữ là làm Chiến Sĩ không chịu thiệt trước mắt.
- Ừm! Hoàn toàn phế.
Càn Kình rót trà cho Mộc Quy Vô Tâm, nói:
- Đầu gối, cổ tay, cổ chân, tay đều bị đánh nát. Chuyện này ta vốn định tự mình giải quyết không ngờ kịnh động đại thúc.
- Tự mình giải quyết cái quái gì!
Mộc Quy Vô Tâm uống hớp trà rồi phun mặt Càn Kình đầy nước miếng, quát:
- Ngươi là người của Hồng Lưu Chiến Bảo ta, sau này là người kế nghiệp lão tử, xảy ra chuyện như vậy sao không chịu nói với ta? Ngươi nghĩ rằng lão tử không gánh nổi sao?
Càn Kình lúng túng cười gượng. Buổi sáng Càn Kình mới gây rắc rối cho Hồng Lưu Chiến Bảo xong, tuy tạm thời đuổi Công Hội Thiết Tượng và Lôi gia đi nhưng còn có nhiều lúc hắn cần nhờ Mộc Quy Vô Tâm giúp đỡ.
Dưới loại tình huống này nếu gây thêm rắc rối cho Hồng Lưu Chiến Bảo thì Càn Kình sẽ thấy áy náy không yên. Cho dù Hồng Lưu Chiến Bảo có cường đại cỡ nào nếu cùng lúc đối kháng với ba thế lực sẽ rất khó khăn, đặc biệt là đại thúc Lôi Địch nhập thánh tạm thời không có mặt.
- Đại thúc, ta định tìm thời gian đi phủ thành chủ của thành chủ đại nhân tự mình giải thích, nếu không được thì bồi thường tiền thuốc men.
- Bồi thường tiền thuốc men? Thành chủ thiếu tiền sao? Được rồi, không ai không thiếu tiền.
Mộc Quy Vô Tâm cầm ấm trà lên uống ừng ực, nói:
- Tiểu tử, Lý Đức Ước Khắc dù sao là thành chủ, ngươi đánh lão bà của hắn trước mặt bao nhiêu người. Ngơi hãy nghĩ đi, nếu ngươi là thành chủ, La Thanh Thanh ở ngoài đường bị người đánh...
Lòng Càn Kình toát lên lửa giận, đánh nữ nhân của ta?
- Nhìn xem biểu tình của ngươi, đúng không?
Ngón tay Mộc Quy Vô Tâm gõ mặt bàn, nói:
- Bởi vậy ngươi nên hiểu thành chủ.
- Lại nói nữ nhân của thành chủ bị nữ nhân của ngươi đánh, hỗ trợ bị ngươi phế.
Mộc Quy Vô Tâm nhẹ giọng nói:
- Chuyện này nếu ngươi quyết định cứng đối cứng thì Hồng Lưu Chiến Bảo sẽ chống cho ngươi.
- Đánh người có thể xin lỗi.
Cổ Nguyệt Gia Anh lấy ra phong độ địa vị của vợ cả nói:
- Dù sao thương xã của Thanh Thanh ở Vĩnh Lưu thành.
Càn Kình nghĩ đến Tư Đồ Nghệ Tiêu, hơi nhíu mày. Xin lỗi loại nữ nhân đó?
- Không phải xin lỗi nữ nhân kia.
Cổ Nguyệt Gia Anh cực kỳ bình tĩnh nói:
- Là đến cửa gặp thành chủ, nói chuyện vài câu với thành chủ. Người ngoài sẽ thấy là Càn Kình nhà chúng ta đi xin lỗi, thành chủ giữ được mặt mũi. Còn Tư Đồ Nghệ Tiêu? Nữ nhân này không có mặt.
Càn Kình không có ý kiến gì, hắn nhìn hướng Mộc Quy Vô Tâm. Nếu trò chuyện về sự tích cường giả hoặc là cảm nhận về Chiến Sĩ thì Càn Kình có chút quyền phát ngôn, nhưng xử lý cụ thể chuyện này thì Cổ Nguyệt Gia Anh có năng lực nắm giữ sự việc trong lòng bàn tay. Càn Kình thua xa Cổ Nguyệt Gia Anh.
- Cũng được.
Mộc Quy Vô Tâm gật đầu, nói:
- Ta vốn định bày một bàn trong Hồng Lưu Chiến Bảo mời thành chủ đại nhân lại đây nhưng không ngờ ngươi đồng ý đi qua đó.
Càn Kình hờ hững nhún vai, đến hay đi không có gì khác biệt. Hôm nay nếu không phải nữ nhân đó thật quá đáng thì Càn Kình cũng không muốn đắc tội thành chủ Lý Đức Ước Khắc.
Nhưng đã đắc tội rồi thì Càn Kình không có gánh nặng tâm lý. Càn Kình từng thấy kiểu cao cao tại thương như Càn Chiến Huyền, không nói lý, bá đạo, thế lực, thực lực cường đại. Càn Kình không còn như trước gặp thành chủ Lý Đức Ước Khắc sẽ bất giác sinh ra cảm giác căng thẳng.
- Vậy được rồi, ta đi nói chuyện với Lý Đức Ước Khắc một buổi.
Mộc Quy Vô Tâm đứng dậy cầm ấm trà đi ra ngoài, tới ngưỡng cửa thì ngoái đầu lại nói:
- Ta dùng miệng uống ấm trà này rồi nên chắc ngươi sẽ không cần nữa?
Càn Kình giơ tay làm thế xin mời, Mộc Quy Vô Tâm cầm ấm trà chạy mất.
La Thanh Thanh nhỏ giọng nói:
- Đây là ấm trà thứ chín...
Thứ chín? Có ý gì?
Càn Kình khó hiểu nhìn La Thanh Thanh, hỏi:
- Không lẽ mỗi lần Mộc Quy đại thúc đến đây là sẽ lấy ấm trà đi.
La Thanh Thanh gật đầu. Càn Kình không biết nên nói cái gì. Không lẽ đại thúc này có sở thích sưu tập ấm trà?
Càn Kình kiềm không được đặt câu hỏi:
- Mỗi lần đặt ấm trà đều có kiểu khác nhau?
- Đúng vậy.
La Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn Càn Kình, hỏi:
- Không lẽ Kình ca ca nghĩ rằng...
- Chắc không phải đại thúc này có sở thích sưu tầm ấm trà đi? Lần sau ngươi đặt ấm trà giống y như hôm nay thử xem.
La Thanh Thanh khó xử nhìn Cổ Nguyệt Gia Anh, nghe lời vợ cả:
- Trong nhà không có ấm trà giống nhau.
- Đi ra đường mua.
Càn Kình bĩu môi nói:
- Xem Mộc Quy đại thúc hay uống ấm trà gì thì đặt cái giống như vậy.
- Bình thường là ấm trà mười đồng tiền.
Cổ Nguyệt Gia Anh chua xót nói:
- Hoặc là mười một đồng.
- Vậy chúng ta giống y như vậy.
Càn Kình vỗ bàn quyết định. Càn Kình nhìn trời tính thời gian cũng tới lúc nên xuất phát, dù sao chỗ Quân Vô Đạo hẹn hơi xa Hồng Lưu Chiến Bảo.
- Ta đi gặp Quân Vô Đạo đại ca hắc đạo Vĩnh Lưu thành, các nàng cứ làm chuyện của mình.
Bốn thiếu nữ đưa Càn Kình ra khỏi Hồng Lưu Chiến Bảo, đi trên đường hấp dẫn nhiều Hồng Lưu Chiến Bảo ngoái đầu nhìn, ánh mắt hâm mộ nhìn Càn Kình.
Mỹ nữ, được một mỹ nữ làm bạn đã khó, hãy xem bản lĩnh của ngươi ta, một lần tới bốn người và ở chung thân thiết như vậy!
Thế lực Vĩnh Lưu thành đều có phạm vi của mình, chia thành thị thành mấy khúc bánh ngọt để mọi người cùng ăn.
Tuy Vô Đạo hội của Quân Vô Đạo giao thác với thế lực Hồng Lưu Chiến Bảo nhưng dù sao là địa bàn riêng, có đường riêng. Càn Kình lấy thiệp mời ra nhìn lại, xác định địa chỉ là đại bản doanh Vô Đạo hội. Càn Kình cưỡi chiến mã chạy chậm trên đường.
Thành phố lớn khác với thành thị nhỏ, trên đường lớn có một lằn dành cho xe ngựa, ngựa chạy.
Bình thường thế lực hắc đạo trong thành thị đa số ẩn khuất, Vô Đạo hội khác với trong ấn tượng của Càn Kình. Vô Đạo hội là tổ chức gần như bày dưới ánh nắng.
Càn Kình nhìn cửa lớn Vô Đạo hội, nó không có khí thế hùng tráng thiết huyết như Hồng Lưu Chiến Bảo, không có hơi thở học thuật giống Chiến Tranh Chinh Phạt học viện. Vô Đạo hội tựa như cự thu há to mồm muốn nuốt cả thiên hạ, làm người ta nhìn cảm giác rởn gai ốc.
Hai thành viên Vô Đạo hội đứng gác cửa mặc y phục Chiến Sĩ màu đen, đai lưng cũng đen.