Nếu không phải Càn Kình từng đọc bút ký cổ của tiền bối Càn gia thì thật sự không biết trong lịch sử Man tộc, dòng họ Lạc Cơ từng là một trong các hoàng tộc.
Trong lịch sử sách giáo khoa Chân Sách hoàng triều chỉ giới thiệu lịch sử hoàng Man tộc từng có một lần nội loạn trong hoàng tộc, cuối cùng bị hoàng đế Man tộc vô cùng anh minh như có võ thần nhập vào người, Bỉ Đắc Lạc Khắc nhanh chóng bình định.
Đoạn lịch sử này ghi chép trong bút ký cường giả Càn gia và vài gia tộc hiếm hoi khác. Hoàng tộc Man tộc do dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông cầm giữ, không ai biết huyết mạch Bỉ Mông có hai chi nhánh, một là họ Lạc Cơ, còn một họ Đạo Khắc Lạp Tư. Vì để công bình, hai huyết mạch Bỉ Mông luân phiên ngồi trên ngia hoàng đế Man tộc, dòng họ tuyên bố với bên ngoài là Bỉ Đắc. Dù nhà Bỉ Mông nào trở thành vua Man tộc đều sửa họ Bỉ Đắc.
Nhưng sau này vì chuyện muôn thuở trần tục, một nhà không muốn nhường ngôi, nhà kia muốn làm vua, cách duy nhất là so tài. Kết quả người thua bị diệt vong hoàn toàn, nghe nói trong cuộc sống mái đó gia tộc huyết mạch dũng sĩ Tử Văn Man tộc là gia tộc huyết mạch dũng sĩ duy nhất tham gia cuộc đại chiến lần đó, còn đứng bên phe gia tộc Đạo Khắc Lạp Tư.
- Xem ra trong bút ký của tiền bối có một ít sai lầm.
Càn Kình gật nhẹ đầu nói:
- Ít nhất trước mắt còn có một người họ Lạc Cơ. Được rồi, bây giờ có thể nói tại sao ngươi muốn giết ta?
- Có người mua mạng ngươi.
Lạc Cơ Lôi bình tĩnh nhìn Càn Kình, biểu tình từ giật mình trở về lặng yên.
- Ai muốn mua mạng của ta?
Lạc Cơ Lôi lắc đầu không nói:
- Sát thủ không thể nói họ của cố chủ ra, đây là quy tắc.
- Sát thủ...
Càn Kình nhìn trời thở dài nhưng khí thế vẫn tập trung vào Lạc Cơ Lôi.
- Đường đường là hoàng tộc Lạc Cơ vậy mà lưu lạc đến đi làm sát thủ, không biết tổ tiên của ngươi biết được có từ dưới đất chui lên đánh ngươi không?
- Ta...
Môi Lạc Cơ Lôi mấp máy nặn ra mấy chữ:
- ... Cần sống...
Một câu nói hết chua xót của Lạc Cơ Lôi. Vinh quang tổ tiên đã sớm biến mất trong lịch sử, bị gia tộc Đạo Khắc Lạp Tư hoàn toàn che giấu. Bản thân sống thì mới có cơ hội giành lại vinh quang tổ tiên!
Nhưng dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông thuộc gia tộc Lạc Cơ không thể ở trong lãnh địa Man tộc. Bất cứ người nào thức tỉnh dũng sĩ huyết mạch Bỉ Mông trên đất Man tộc sẽ bị họ Đạo Khắc Lạp Tư hoặc bây giờ nên nói là họ Bỉ Đắc thông qua gia phả dễ dàng tra tìm xuất xứ.
- Nói ra đi, ta sẽ cho ngươi nhiều tiền hơn.
Càn Kình lật cổ tay bắt lấy một thỏi vàng to từ trong đấu giới ra tùy tay vứt xuống đất, tiếng va chạm như búa gõ vào ngực Lạc Cơ Lôi.
Sát thủ trẻ tuổi mặt luôn lạnh băng nuốt nước bọt khan, hầu kết mấp máy kêu ùng ục vang rõ ràng.
- Không đủ sao?
Càn Kình lại lật tay ném ra một thỏi vàng nữa. Biểu tình của Lạc Cơ Lôi càng khó xem hơn. Nếu không phải thực lực Lạc Cơ Lôi không đủ mạnh thì Càn Kình nghi ngờ Chiến Sĩ trẻ tuổi này sẽ xông lên cướp giật.
- Vậy ngươi ra giá đi?
Càn Kình hờ hững nhìn Lạc Cơ Lôi, nói:
- Mười thỏi vàng hay hai mươi, ba mươi?
- Đừng nói nữa!
Lạc Cơ Lôi giơ lên cánh tay vạm vỡ, mở năm ngón thô như cà rốt, trừng muốn nứt khóe mắt.
Lạc Cơ Lôi liên tục lắc đầu, nói:
- Đừng nói nữa, dù ngươi có lấy ra bao nhiêu thỏi vàng thì ta sẽ không nói cho ngươi biết!
Lạc Cơ Lôi nặng nề thở dốc, không nhìn thỏi vàng dưới đất nữa, sợ ý chí không đủ kiên định sẽ cầm lấy mấy thỏi vàng này bán đứng cố chủ.
Vàng thỏi, ba mươi khối! Lạc Cơ Lôi không biêtrs gã phải giết bao nhiêu người mới thu nhiều như thế. Ba mươi khối vàng thỏi có thể mua bao nhiêu vũ khí, thu mua bao nhiêu hỗ trợ, đặt nền móng cho sau lày Lạc Cơ gia phục hưng đánh bại Đạo Khắc Lạp Tư gia.
- Thật sự không nói?
Càn Kình nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài tòa lầu, nheo mắt lại, mặt lạnh băng đầy sát ý.
Càn Kình nói:
- Đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi.
- Đến đây!
Lạc Cơ Lôi thở mạnh, nhắm mắt lại, vẻ mặt không cam lòng, đầu to ngẩng cao. Lạc Cơ Lôi không ngờ lần đầu làm nhiệm vụ đã gặp đối thủ mạnh như vậy. Lúc Càn Kình chạy nhanh phát ra thực lực mạnh hơn xa lúc xuất đao, hiển nhiên vì muốn giữ người sống nên hắn không đánh thật.
Trốn? Vẻ mặt Lạc Cơ Lôi nhắm mắt lại bình tĩnh. Trốn cũng không thoát, thực lực của Lạc Cơ Lôi nói theo cách Công Hội Dược Tề chỉ là Hàng Ma bát chiến, lá bài tẩy là lực lượng và thuật bắn. Người trước mắt mỗi một hạng đều ưu tú hơn Lạc Cơ Lôi, gã không có chút cơ hội.
- Nếu ngươi không nói...
Càn Kình kéo dài âm cuối, cơ hai chân và đấu khí run nhanh, bỗng phát động Vạn Ảnh. Càn Kình như thuấn di xuất hiện sau lưng Lạc Cơ Lôi, mười ngón tay tựa vuốt ưng bắt lấy hai tay gã kéo ra ngoài, một chân đạp vào gáy.
Răng rắc!
Cánh tay trật khớp! Đau đớn kịch liệt vừa mới truyền vào não Lạc Cơ Lôi thì sau gáy cảm giác như bị chùy sắt to đập một cú. Mắt Lạc Cơ Lôi trợn trắng, chiến thân huyết mạch tự động run đi, gã ngất xỉu.
Càn Kình vươn tay bóp cổ Lạc Cơ Lôi ném lên trên, quăng sát thủ hôn mê lên sân thượng. Càn Kình nhảy lên cao bóp cổ Lạc Cơ Lôi chạy một góc nóc phòng, một tay hắn tóm tù binh tay kia bấu một góc tường nhảy xuống cửa sổ tầng dưới.
- Mau, mau lên!
- Không biết là ai làm bậy ở đây?
- Người đâu? Tìm khắp nơi xem. Gây ra chuyện như vậy, ta không tin hắn chạy thoát!
Sau khi Càn Kình và Lạc Cơ Lôi kịch chiến, gian phòng bị đập loạn vang lên thanh âm ầm ĩ. Các học viên hiệu vệ đội tìm kiếm chiến trường phế tích.
- Đám ngu ngốc, người ta đã chạy mất còn không biết.
Hiệu trưởng Y Sa đứng trên sân tượng một tòa nhà dạy học khác bình tĩnh nhìn Càn Kình mang tù binh đi, lộ vẻ mặt tức giận nói:
- Thực lực của tiểu tử này mạnh hơn trong vũ hội nhiều, đặc biệt một cước kia. Đệ tử Chiến Sĩ ưu tú như vậy là bảo bối của ta, là ai muốn giết bảo bối của ta?
Tay hiệu trưởng Y Sa chống cằm, nhíu mày nói:
- Phải điều tra xem. Mặc kệ là ai muốn giết đệ tử bảo bối của ta thì lão nương quyết cho kẻ đó một bài học suốt đời khó quên! Dạo này lên làm hiệu trưởng không giết người, người ngoài đã quên tính cách trước kia của lão nương!
- Không biết Càn Kình có tra hỏi ra thế lực muốn đối phó với hắn không?
Hiệu trưởng Y Sa duỗi hai tay ra, thân thể nhẹ như lông chim bay cách Càn Kình không xa.
- Nếu hắn không có cách cạy miệng tiểu tử Bỉ Mông đó thì ta sẽ dạy cho thanh niên kia cái gì là cực hình bức cung thật sự. Ta có một trăm cách cạy miệng hắn.
Có người?
Càn Kình xách Lạc Cơ Lôi đi chợt ngừng bước, ngoái đầu lại nhìn bầu trời và mặt đất không một bóng người, hơi nhíu mày. Mới rồi Càn Kình cảm giác có người tồn tại, hắn ở trong rừng rậm nhiều lần liều mạng chiến đấu dưỡng thành trực giác tuyệt đối không thể sai lầm.
Trừ phi người kia giống như Lạc Cơ Lôi không nhúc nhích, ngụy trang làm một tảng đá, nếu không thì hơi nhúc nhích một chút là sẽ bị Càn Kình phát hiện ngay.