Trước kia, tầm giờ này các tửu quỷ mới đang trong cao trào uống. Phải qua hai canh giờ nữa trên đường phố mới xuất hiện tửu quỷ.
- A... A... Ta là vua thám hiểm vĩ đại nhất Chân Sách...
- Ta chiến sĩ vĩ đại nhất...
- Ta là quốc chủ! Tất cả mỹ nữ đều là của ta...
Những tiếng kêu gào của mấy gã say rượu không ngừng vang vọng. Càn Kình giơ tay lên bịt mũi bước nhanh hơn, len lén lắc đầu phát sinh tiếng cười khổ bất đắc dĩ. Loại người điên cuồng uống rượu này thông thường đều là người ngày thường sống không được như ý...
Không đúng!
Càn Kình bỗng nhiên cảm giác được một sát ý! Hai mắt hắn nhanh chóng trợn tròn, chân phải đạp xuống đất. Cổ chân kèm theo đấu lực cửu cấp bạo phát nhanh chóng. Thân thể hắn giống như một cái roi vụt vào trong không khí rất nhanh chợt tránh sang một bên!
Ngay trong nháy mắt khi Càn Kình đạp xuống đất phát động đấu lực, một đao quang sáng như tuyết, bỗng nhiên bạo phát trong đêm đen. Đao quang hoa lệ phản xạ hàn quang của mặt trăng, phóng ra sát khí nồng đậm!
- Sao?
Khóe mắt Càn Kình căng ra, ánh mắt đảo qua đám người vừa rồi còn say khướt, trong nháy mắt đã sinh long hoạt hổ. Đầu hắn hơi nghiêng sang bên cạnh! Tên bắn lén với cự ly gần, từ trong tay áo một chiến sĩ bắn ra, gần như bay lướt qua tóc hắn!
Một đao một mũi tên đánh lén thất thủ, ba gã chiến sĩ đồng thời sửng sốt. Bọn họ cũng không tin nổi khi mình đã bày ra thiết kế cạm bẫy tốt như vậy, lại bị một học viên chiến sĩ trong học viện tránh thoát. Hơn nữa đấu lực của đối thủ còn quá mạnh mẽ như vậy? Thoạt nhìn dường như là đấu lực bát, cửu cấp!
Vì sao? Muốn giết ta sao?
Nhanh như tia chớp, trong đầu Càn Kình xẹt qua ý niệm không hiểu. Thân thể hắn lại không hề dừng lại. Chân trái chợt đạp xuống đất, giầy và mặt đất ma sát phát ra một tiếng đọng, giống như một con chuột nào đó kêu thảm thiết trước khi chết. Toàn thân hắn mượn lực đẩy cường đại xông tới tiếp đao!
Tiểu tử này không sợ chết sao?
Tên chiến sĩ thứ ba rướn mày, biểu thị sự kinh ngạc. Thời điểm con người chân chính đối mặt với nguy hiểm theo bản năng đều sẽ có một cảm giác khiếp đảm. Mặc dù là chiến sĩ học viên của học viện có tố chất tốt hơn người bình thường, nhưng bọn họ chưa từng thực sự trải qua chuyện sống chết, bình thường vào thời khắc mấu chốt vẫn không thể có phản xạ như bình thường. Ngày thường là chiến sĩ lục cấp, khi đọ sức sinh tử, có khi ngay cả chiến sĩ tứ cấp đã giết người cũng không bằng.
Khóe miệng tên chiến sĩ thứ ba hiện ra một nụ cười hung ác. Vậy hãy để cho ngươi chết đi! Cánh tay phải của hắn chợt tăng lực! Đấu lực thất cấp cầm đao gần như bắn ra đao phong. Hắn lại là chiến sĩ đã từng thật sự giết người! Cho dù ngươi là chiến sĩ bát cấp cửu cấp, ngươi cũng chỉ là quả dưa mềm...
Càn Kình thấy tên chiến sĩ thứ ba sau khi thoáng kinh ngạc lập tức rút đao chém tới, dưới chân liên tục bước tới hai bước, thân thể giống như tơ liễu hơi lắc lư lúc bên trái lúc bên phải, khiến cho tên chiến sĩ khó có thể suy đoán được hắn muốn né tránh sang bên nào.
Đây là chiến kỹ cổ quái gì vậy? Tốt và xấu! Tên chiến sĩ thứ ba không đoán được vị trí nghiêng người của Càn Kình, trong lòng thoáng do dự một chút. Tốc độ đao trong tay hắn chém xuống, nhất thời giảm đi không ít. Hắn đột nhiên nhìn thấy mắt của Càn Kình, thân thể không tự chủ được rùng mình một cái!
Biển máu! Sát khí! Sát khi nồng đậm gần như đã biến thành thực chất! Trong phút chốc, toàn thân tên chiến sĩ thứ ba bỗng nhiên dừng lại. Trong lúc sinh tử, theo bản năng khiến hắn muốn lui về phía sau.
Hắn từng thấy loại ánh mắt này một lần. Đó là khi gặp thủ lĩnh Cuồng Liệt ở đoàn đạo tặc Cuồng Liệt. Lúc đối mặt với quân chính quy, trong mắt Cuồng Liệt không e ngại, chỉ có hưng phấn giết chóc.
Trận chiến ấy, tên chiến sĩ thứ ba làm lính đánh thuê của hoàng triều Chân Sách cũng tham chiến, sau phải giả chết mới giữ được một mạng. Nhưng đôi mắt hung bạo của Cuồng Liệt lại trở thành ác mộng của hắn trong mấy năm qua. Trong chớp mắt khi đối diện với Càn Kình, hắn có một ảo giác, đó là đôi mắt hung bạo của Cuồng Liệt!
Trong lúc sinh tử, chỉ một chớp mắt đó là đã khác biệt như trời và đất. Càn Kình đưa tay ra. Năm ngón tay bỗng nhiên nắm chặt cổ tay của tên chiến sĩ thứ ba. Đồng thời lực lượng cường đại và đấu lực cửu cấp được huấn luyện nhiều ngày liền bạo phát!
Răng rắc... Xương cổ tay của tên chiến sĩ thứ ba bị bóp nát, đau đớn làm hắn phát ra một tiếng kêu thống khổ thảm thiết, lại không cách nào cầm chắc được chiến đao trong tay.
Tay trái của Càn Kình chụp lấy chiến đao, thuận thế trở tay chém về phía trước! Mục tiêu chính là chiến sĩ xuất đao đầu tiên, cũng là chiến sĩ thất cấp đấu lực mạnh nhất trong ba người này!
Trong thoáng chốc, một đao nhanh như tia chớp lao đến, khiến chiến sĩ ra tay đánh lén đầu tiên căn bản không kịp điều động lực lượng toàn thân để ngăn cản một đao này. Hắn giơ chiến đao trong tay lên trước mặt đến vị trí bụng dưới, muốn ngăn cản trước một chút...
Keng!
Hai thanh chiến đao va chạm vào nhau. Trong chớp mắt, chiến sĩ kia cảm giác được một lực lượng khổng lồ xuyên qua đao, trực tiếp đánh thẳng vào cánh tay và cổ tay hắn, giống như có một ma thú dùng man lực, kéo cánh tay hắn về phía trước. Trước ngực hắn lộ ra sơ hở.
Hai chân Càn Kình đạp xuống đất, thân thể vặn eo truyền lực lượng tới phía sau lưng toàn lực cầm đao! Chiến đao không ngừng lao tới trực tiếp đâm vào thân thể đối phương, lập tức một đường hướng về phía trước, giống như một chiếc kéo cắt kim loại, trực tiếp cắt thân trên của đối thủ thành hai nửa. Máu tươi giống như nước ngầm phun lên thật cao trong đêm tối.
Trên chiến trường, không phải ngươi chết chính là ta vong!
Ở núi phía tây, những điều trải qua khiến Càn Kình đã sớm hiểu rõ ràng điều này. Mấy nghìn lần giơ đao chém xuống, hắn đã sớm luyện thành bản lĩnh lạnh lùng, sát phạt quyết đoán không giống như các chiến sĩ trẻ tuổi cùng trang lứa.
- Chuyện này... ?
Chiến sĩ vừa bắn tên lén mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn đồng bọn đã chết, thân thể lập tức tuôn ra mồ hôi lạnh. Hắn chưa từng thấy qua thủ đoạn giết người nào như vậy. Thủ đoạn này gần như có thể dùng từ tàn bạo để hình dung! Người sử dụng loại thủ đoạn này, từ trong tư liệu bọn họ nhận được lại chẳng qua chỉ là học viên chiến sĩ của một học viện mà thôi.
Một đao giết địch!
Càn Kình không đi chú ý tới quang cảnh do cách thức giết người bạo lực tạo ra, đầu gối chân phải hơi cong xuống, bàn chân giẫm mạnh lên trên mặt đất một cái! Thân thể giống như mãnh hổ lao tới trước mặt chiến sĩ vừa phóng ra ám tiễn.
A a a a...
Chiến sĩ này thấy ánh mắt tràn ngập giết chóc của Càn Kình, tâm thần chấn động mạnh, há mồm trong lòng muốn phát ra tiếng kêu khiếp sợ, cánh tay trái có giấu ám tiễn thứ hai vừa giơ lên được một nửa, Càn Kình đã giơ đao sáng như tuyết hóa thành lưu tinh trên bầu trời nhanh như tia chớp, chém gãy cánh tay có ám tiễn vừa giơ lên. Hơn nữa, hắn sử dụng chiến đao bổ từ trên đầu chiến sĩ này tới tận đũng quần, biến thành hai nửa.