Sất Trá Phong Vân

Chương 953: Vong linh tồn tại

Mộc Nột Chân Sách tự an ủi mình một chút, liền cảm thấy tâm tình khá hơn.

- Bầy rắn!

Đi tiếp chừng mười dặm, cuối cùng mọi người đã gặp phải đám sát thủ đầu tiên của biển cát cổ hoang!

Dưới màn đêm, hơn một nghìn con rắn cát lớn bằng cổ tay, đôi mắt xanh biếc sâu kín phát ra ánh sáng lạnh khiến da đầu người ta tê dại. Thân thể chúng trườn trên cát, rít lên những tiếng ghê người.

- Không cần phải lo lắng làm gì!

Đoạn Phong Bất Nhị nghênh ngang tiến tới phía trước. Bầy rắn thấy hắn lập tức điên cuồng uốn lượn thân thể, nhanh chóng đến gần, muốn há miệng lập tức nuốt lấy bữa ăn ngon này.

- Lực lượng chiến sĩ huyết mạch, mở cho ta!

Trong nháy mắt chiến thân huyết mạch rắn chín đầu mở ra. Huyết mạch hệ rắn hoàng gia, lộ ra Đấu Hồn rắn chín đầu thật lớn. Nó giống như vương giả cao cao tại thượng, mắt nhìn xuống sinh linh thấp hơn này.

Bầy rắn đang điên cuồng uốn lượn thân thể nhanh chóng trườn tới, đột nhiên trở nên yên tĩnh! Thân thể của con rắn đang xông lên phía trước nhất, thân thể uốn cong lại, giãy dụa mấy cái trực tiếp sợ vỡ mật chết!

Lực lượng rắn chín đầu huyết mạch, những con rắn trước mặt trực tiếp phóng ra uy áp tuyệt đối. Những con rắn này đều nằm im trên cát, không dám động đậy, giống như đang chờ đợi hắn cân nhắc quyết định liên quan tới tính mạng chúng.

- Loại cảm giác này thật thoải mái!

Đoạn Phong Bất Nhị đắc ý quay đầu lại nhìn Thiết Khắc:

- Tiểu thiếp, ngươi có thánh khí, cũng không uy phong bằng ta bây giờ chứ?

Thiết Khắc làm một động tác rút kiếm muốn đâm, để biểu thị sự bất mãn của hắn đối với cách gọi tiểu thiếp của Đoạn Phong Bất Nhị.

- Thôi đi, không còn chuyện gì cho các ngươi nữa. Tất cả đều đi đi.

Đoạn Phong Bất Nhị quay về phía bầy rắn, phất tay. Đám rắn cát kia lập tức không để ý tới chuyện đi tập kích đám người Càn Kình nữa, quay đầu lại nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.

Dọc đường đi, bọn họ trước sau gặp phải mấy nhóm ma thú. Tất cả đám ma thú thuộc hệ rắn đều bị Đoạn Phong Bất Nhị cho qua. Những ma thú đơn thể khác vừa thò đầu ra, không quan tâm thực lực của nó có cường đại hay không, mỗi người bọn họ đều thi triển ra lực lượng mạnh nhất của mình, trực tiếp hoàn toàn loại bỏ đối thủ.

Một ngày, hai ngày...

Mọi người đang ở trong biển cát cổ hoang, không dám di chuyển quá nhanh. Bọn họ luôn duy trì sự cảnh giác cao độ, chú ý tơi tình hình xung quanh. Ban ngày bọn họ nghỉ ngơi, buổi tối dựa vào tinh đồ trên bầu trời tiếp tục đi.

Một tiếng thú gào rít vang lên. Một con thú lớn thân cao hơn ba thước phát ra một âm thanh không cam lòng, chậm rãi rơi vào trong biển cát vàng óng ánh. Phía sau Thiết Khắc là con thú lớn cuối cùng va chạm vào mặt cát khiến cát bụi tung lên mù mịt.

Đoạn Phong Bất Nhị hâm mộ nhìn uy năng do thánh khí này phát ra. Ma thú nơi này đã không còn là ma thú như khi bọn họ mới tiến vào biển cát cổ hoang, có thể không cần động thủ vẫn đẩy lùi ma thú. Dục vọng công kích và dã tính của chúng đã cường thịnh hơn.

Càn Kình ngồi xổm bên cạnh con ma thú đã bị Thiết Khắc chém giết, tỉ mỉ quan sát trán của ma thú. Một chút ánh sáng màu tro tàn từ trán của nó chậm rãi tiêu tán.

- Vong linh! Lại là vong linh!

Càn Kình nhìn con dấu vong linh trên trán của ma thú, hắn hít một hơi khí lạnh vào lá phổi. Ban đêm, gió lạnh khiến nhiệt độ không khí trở nên vô cùng thấp, giống như muốn đóng băng lá phổi của người khác.

- Vong linh? Chiến hữu ngươi đang nói gì vậy?

Đoạn Phong Bất Nhị tiến lên trước nhìn con ma thú đã chết:

- Hình như đây không phải là lần đầu tiên gặp phải dấu hiệu này.

Mộc Nột Chân Sách cũng tiến lên phía trước, nhìn dấu hiệu trên trán của con ma thú đã chết. Vong linh chẳng qua là một tồn tại được truyền miệng qua những bài hát của người hát rong, không phải là tồn tại thật sự. Làm sao...

Càn Kính cầm thanh đao trong tay đào trên trán của con ma thú này ra một miếng kim loại dài hoàn chỉnh. Máu tươi ở xung quanh dấu hiệu màu xám tro, khiến nó có vẻ đặc biệt quỷ dị, giống như ác ma đến từ sâu trong lòng đất đã ngủ say vô số năm chợt thức tỉnh.

- Vong linh, thật sự tồn tại.

Lời nói của Càn Kính không lớn, nhưng lời nói này vừa ra khỏi miệng, khiến gió lạnh xung quanh dường như chẳng còn lạnh nữa. Chí ít gió lạnh ban đêm có nhiệt độ dưới không, những lời này lại khiến cho nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt giảm xuống hơn mười độ.

Mộc Nột Chân Sách rõ ràng cảm giác được trên người mình nổi da gà:

- Vong linh? Thật sự tồn tại, đây là ý gì?

- Vong linh thật sự tồn tại...

Càn Kình lại một lần nữa tái diễn sự thật này. Mắt nhìn lướt qua bạn đồng hành bên cạnh, hắn nói:

- Ta vốn không định nói cho mọi người biết, tránh cho mọi người hiếu kỳ và lo lắng. Hiện tại ta không nói cho mọi người biết vong linh thật sự tồn tại, các ngươi cũng sẽ nhìn thấy. Chỉ có điều các ngươi không biết mà thôi.

Đoạn Phong Bất Nhị nhớ lại tình huống lúc đầu khi so tài với ngự tiền của Ma tộc, ở trán của chiến sĩ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang đã từng phát ra ánh sáng yếu ớt. Hắn vốn tưởng rằng đó là một loại kỹ năng đặc biệt thuật do Ma tộc mới khai phá...

- Trong hoang mạc này cũng có vong linh tồn tại.

Giọng nói của Càn Kình có chút ngưng trọng:

- Vong linh không phải là người sống, nhưng vong linh cũng không phải là người chết. Nó là một loại tồn tại đặc biệt sau khi trải qua sự phối hợp giữa thuốc thần bí, và sử dụng minh văn chế tạo ra. Nó ra đời vì theo đuổi cuộc sống vĩnh sinh bất tử, có thể trở thành dị thể của thần tinh thần.

Mọi người cảm giác nhiệt độ không khí xung quanh lại giảm xuống. Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nghe được những điều này.

- Có chút ý tứ. Người trẻ tuổi này rất thông minh.

Tam hoàng tử nằm ở trên một ghế xích đu quan sát bầu trời sao. Bên tai hắn có một một kèn đồng màu vàng, không ngừng truyền tới những lời nói chuyện của đám người Càn Kình.

Đạo khí nghe! Đây là một loại ma đạo khí!

Trên mặt Tam hoàng tử nở nụ cười tự tin:

- Lão lục thích mang theo Thiết Nam, nhưng không biết trên người Thiết Nam có một trùng nghe lén. Đó là do ta dùng thủ đoạn của mình, mới để vào được trong cơ thể hắn. Hiện tại xem ra, tất cả những điều này đều đáng giá. Càn Kính này không ngờ cũng biết về vong linh! Hắn lại chưa từng nói qua...

- Tam ca, vong linh là...

- Một loại tồn tại đáng sợ, cường đại.

Tam hoàng tử nhắm mắt lại thân thể run nhè nhẹ. Hắn không nhìn đám người mặc trang bị hoàn mỹ đang đứng ở trong sân phía sau hắn. Đó là đội ngũ có chừng năm trăm người:

- Trong một tình huống ngoài ý muốn, ta mới biết được về vật này. Sau này, sự uy hiếp của nó đối với hoàng triều ta thậm chí có thể vượt qua cả Ma tộc! Nhưng...

- Đáng tiếc, chúng ta không dư thừa lực lượng, đi bao vây tiêu diệt mấy thứ kia ngay bây giờ! Bởi vì nếu như ta trình báo cho phụ hoàng biết, sau khi điều động lực lượng quân đội lớn như vậy, đám Ma tộc kia nhất định cũng sẽ thừa cơ tấn công tới...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất